Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chương 89




Sân trường rộng lớn của Noble School hôm nay được trang hoàng vô cùng công phu.

Phía đối diện cổng trường là sân khấu lấp lánh ánh đèn, nhìn rất hoành tráng. Bên trái sân khấu là hai cây piano màu gụ đỏ, bên phải là một giàn nhạc hiên đại. Hai bên còn được treo rèm màu trắng trang nhã, quý phái. Những hàng cây hai bên lối đi hôm nay cũng được treo thật nhiều đèn nhấp nháy đủ màu sắc. Thảm đỏ được trải dài cách cổng tường 3m cho tới bậc thang bước lên sân khấu.

Phía dưới là hàng chục bàn tiệc kiểu buffet với vô số món ăn và bánh ngọt được trang trí tỉ mỉ tới từng chi tiết do các đầu bếp ở Ý chính tay làm ra. Còn phần là ai mời tới những đầu bếp này thì phải cảm ơn Khải Hoàng và Nguyệt Cầm.

Học sinh đến dự lễ hội cũng ăn mặc vô cùng sang trọng. Nữ thì váy dạ hội lấp lánh đủ sắc màu. Nam thì vest lịch lãm.

Các lớp học được dọn dẹp để trở thành phòng thay quần áo và là chỗ trang điểm cho học sinh của các lớp.

Có thể nói để làm được như thế này trong thời gian vài ngày thì Noble School đã bỏ ra không ít công sức. Chắc chắn không thể bỏ qua công sức của ba nhà Nam Phong, Yến Nguyên và Bảo Khánh. Lễ hội hôm nay có thể liệt vào hàng những bữa tiệc lớn kiểu Châu Âu.

Tuy chưa tới giờ diễn ra lễ hội nhưng có thể thấy học sinh đã đến gần đông đủ. Phần lớn họ đứng thành những nhóm, trò chuyện và uống sampanh hoặc cocktail do các bartender tài năng mà trường mời đến.

Phương Linh cũng đang hòa vào không khí náo nhiệt ở đây. Nhỏ mặc một bộ váy lệch vai quá gối màu trắng, trên đầu đội một chiếc vương miệng nhỏ như công chúa, tay nâng một ly sampanh. Có thể nói bây giờ nhìn Phương Linh rất thánh thiện và trong sáng. Bộ dạng này của Phương Linh thu hút được rất nhiều sự chú ý của nam sinh trong trường.

Không khí nhộn nhịp vẫn chưa dứt thì một chiếc Audi màu đen sang chảnh xuất hiện. Xe nhanh chóng lái vào bãi, sau đó tài xế nhanh chóng bước xuống mở cửa cho “cặp đôi” ngồi phía sau.

Cửa bên trái mở ra. Người đầu tiên bước xuống không ai khác là Bảo Khánh. Cậu mặc tây trang màu đỏ đô lãng tử, chân đi giày da của Pháp. Chung quanh, ánh mắt của nữ sinh chợt trở nên lấp lánh. Quả là hoàng tử nắng ấm, quá đẹp.

Thay vì để tài xế tiếp tục vòng sang kia mở cửa xe thì Bảo Khánh nhanh chóng ta hiệu cho tài xế, đích thân anh mở cửa.

Người đi chung xe với Bảo Khánh không ai khác là Diệu Anh. Cô mặc váy đuôi cá màu trắng, tóc búi cao nhưng rất tùy ý, gương mặt trang điểm thanh thoát. Một vài sợi tóc rơi xuống gò má và trán khiến Diệu Anh trông chẳng khác nào tiên nữ.

Cậu đứng cạnh cô, cong khủy tay lên, mỉm cười rồi nói:

- Hân hạnh!

Diệu Anh ưu nhã cười một cái, nói:

- Đi thôi! – Nói xong, cô khoác lấy tay anh bước lên hướng đi có trải thảm.

Mỹ Ngọc đứng một bên si ngốc nhìn vẻ đẹp ấm áp của Bảo Khánh và Diệu Anh cho tới khi họ đi lướt qua mặt thì nhỏ vẫn còn ngây ngốc.

Phương Linh mải mê đứng nói chuyện với một nhóm sinh nam, chợt tất cả cảm thấy có người nào đó quan trọng đang gây sự chú ý lớn ở cách đó không xa nên cùng ngoái đầu nhìn về hướng náo nhiệt.

Chỉ thấy Bảo Khánh cùng Diệu Anh đang khoác tay nhau bước đi. Nhìn hai người bọn họ chỉ có thể nói là đẹp. Đẹp cao ngạo, cao ngạo tới mức không có bất kì ai chạm tới được.

Bàn tay cầm ly sampanh của Phương Linh siết chặt. Không biết nhỏ nghĩ gì mà lại nhấc chân tiến về phía hai người bọn họ.

Bảo Khánh và Diệu Anh bước đi trên thảm đỏ, trong sự tán thưởng của mọi người. Diệu Anh mỉm cười nhìn Bảo Khánh, Bảo Khánh cũng vui vẻ cười với cô.

Cả hai đang tiến về phía bàn nước uống thì đột nhiên một bóng dáng màu trắng xuất hiện chắn ngang lối đi. Chân mày đẹp tỉ mỉ của Diệu Anh không vui nhíu lại, kéo nhẹ ống tay áo Bảo Khánh. Cô phiền khi phải lên tiếng với hạng người này. Bảo Khánh cũng không thích cô ta.

Bảo Khánh thay đổi vẻ mặt, nhạt nhẽo nhìn Phương Linh, nói:

- Phiền cậu tránh ra! – Bảo Khánh thay đổi cách xưng hô một chút. Là cậu không muốn khiến mình mất mặt vì loại người này.

Phương Linh nghe không lọt tai những gì Bảo Khánh nói. Nhìn Diệu Anh đi, ngoài dáng vẻ này ra thì có gì là tốt hơn nhỏ? Còn nữa! Chẳng phải gương mặt của nhỏ và cô ta giống nhau lắm sao? Sao không nghe mọi người bàn tán?

Là bởi vì Phương Linh trang điểm rất đậm, không có lấy gì gọi là tự nhiên, làm sao bằng vẻ đẹp ấp ám không chút vấy bụi của Diệu Anh.

Dâng lên trong đầu là một ý định xấu xa, Phương Linh cầm ly rượu tiến lên một bước, nặng ra nụ cười giả tạo, nói:

- Không muốn làm phiền hai người đâu. Chỉ muốn chào hỏi một chút! – Phương Linh cố gắng nở một nụ cười thân thiện hết sức có thể.

Chung quanh, các học sinh khác nhìn thấy vẻ hòa đồng của nhỏ thì đều tỏ ý tán thưởng ra mặt. Cứ như người cố ý gây sự là Bảo Khánh.

Diệu Anh hơi nép người vào Bảo Khánh, ánh mắt mang theo một chút không hài lòng. Mà sở dĩ nói “một chút không hài lòng” là vì ánh mắt của Diệu Anh vốn dĩ rất ấm áp, khó có thể để lộ sự không vui. Nhưng lần này xem ra…

- Chào thì không dám nhận! Còn nếu cô muốn nói hôm nay mình rất đẹp và nổi bật thì không cần! – Diệu Anh đơn giản nói qua. Ánh mắt cô hướng về phía dáng đứng ưỡn ra trước của Phương Linh, thái độ của cô là xem thường.

Nụ cười trên mặt Phương Linh nhanh chóng cứng đờ. Sao? Cô ta có ý gì? Chê dáng cô xấu? Nghĩ tới đây, Phương Linh cứ chăm chú hướng dáng người của Diệu Anh mà nhìn thẳng.

Thân hình mảnh mai, bờ vai mềm mại, da trắng. Một dáng vẻ “ Liễu yếu đào tơ”, nhưng lại đẹp tinh xảo. Về phương diện nhan sắc thì lần này có lẽ Phương Linh phải chịu thua Diệu Anh vài chục bậc.

Phần đông sự chú ý của học sinh dường như đang đặt lên ba người bọn họ thì dường như thế cuộc đột ngột thay đổi. Mọi người nhanh chóng đưa ánh nhìn về phía chiếc Ferrari màu đen vừa lái vào trường. Lời bàn tán bắt đầu trở nên xôn xao hơn hẳn. Chưa được 30ph trước thì là chiếc Audi thuộc dòng sản phẩm giới hạn của thế giới, bây giờ lại là mẫu Ferrari mới nhất của năm nay. Có thể thấy mức độ hào nhoáng và giàu có của chủ nhân chiếc xe là không tầm thường.

Xe dừng lại, cửa xe mở ra, một đôi giày đen của Ý xuất hiện. Nhịp tim của nữ sinh một lần nữa như ngừng lại.

Nam Phong ngoài lạnh lùng ra thì còn mang một khí thế mạnh mẽ bước xuống. Đằng này, Bảo Khánh nhìn anh nhết miệng cười. Nam Phong ơi là Nam Phong, dù một ngàn năm nữa thì cậu cũng không hết khoa trương mà.