- Ông chủ muốn gặp cô! – Một
tên nói ra vài chữ rồi mở cánh cửa sắt, tiếp
tục đưa Thanh Thúy đi tới.
- Buông ra! Các người mau
buông tôi ra! – Thanh Thúy vẫn ra sức hét lên, ra sức giãy giụa nhưng đều vô
ích.
Rất nhanh sau đó nhỏ bị kéo đến một căn
phòng nằm ở trong tâm của căng biệt thự. Thay vì u ám, tối đen và đáng sợ thì
nơi này lại được lắp kính trong suốt, thoạt nhìn vô cùng ấm áp và dễ chịu, lại
rất đẹp là khác.
Đưa Thanh Thúy đến trước bàn làm việc rồi ấn
dúi nhỏ khiến Thanh Thúy ngã ngồi trên mặt đất. Hai người mặt đồ đen lạnh giọng
nói:
- Ông chủ!
Phía sau bàn làm việc là một chiếc ghế da
màu đen cao hơn đầu đang lắc lư như có như không. Từ góc độ của Thanh Thúy thì
chỉ nhìn ra trên thành ghế có một bàn tay đeo nhẫn tam cấp màu đen đang gõ rất
nhịp nhàng.
Không khí đột nhiên trùng xuống, chiếc ghế
xoay một vòng.
Thanh Thúy nhìn người đàn ông trên ghế. Khí
phách, oai phong và có khí chất quý tộc. Nhưng ánh mắt của ông ta thật đáng sợ.
Ánh mắt màu hổ phách, lạnh, rất sâu. Cái nhìn này lại rất quen, hình như nhỏ đã
từng gặp qua ở đâu rồi thì phải.
Còn chưa kịp có phản ứng tiếp theo thì Thanh
Thúy bị xốc dậy lần nữa, bị ép ngồi trên ghế.
- Ông… ông là… - Thanh Thúy
lấp bấp, ánh mắt rất hốt hoảng và sợ.
- Mau quên như thế? Cả những
gì tôi từng nói chắc cô cũng quên! – Ông Dũng thư thái như một hoàng nói.
- Tôi… - Thanh Thúy không
biết nên nói gì cho phải. Nhỏ thật sự không thể nhớ.
- Tôi từng nói cô không được
xuất hiện trước mặt Yến Nguyên. Nhưng cô xem nhẹ lời tôi nói. – Một chất giọng lạnh
thấu xương.
Đinh!
Đầu Thanh Thúy ong lên. Người này là ba Yến
Nguyên. Nguyễn Hoàng Dũng. Phải rồi! Bữa tiệc lần đó…
- Rốt cuộc thì ông muốn gì ở
tôi? Tôi có làm gì đâu hả? – Vẫn cứng đầu cải bướng.
- Cô thích đóng phim như thế?
Sao? Cảm giác thế nào?
- Tôi không hiểu ông nói gì
cả! – Thanh Thúy quay mặt sang chỗ khác, nhỏ nói dối.
- A! – Đột nhiên mặt nhỏ bị
một bàn tay thô ráp bóp mạnh một cái, bắt buộc quay mặt về phía ông Dũng.
- Đừng giả ngây trước mặt
tôi. Tôi cho cô biết. Bất kể là Yến Nguyên hay Yến Vy, chỉ cần dám tổn thương
người thân của tôi thì kết cục của cô sẽ rất thê thảm! – Ông dũng đan hay bàn
tay vào nhau, chống lên bàn rồi tì cằm lên, nhìn Thanh Thúy bằng một đôi mắt
sắt bén.
- Tôi chẳng hiểu ông nói gì
cả! Còn nữa, ông không có quyền bắt tôi như thế này. Gia đình tôi có thể kiện
ông! – Thừa sức biết thế lực của nhà họ Nguyễn Hoàng cùng Tập đoàn Y&N
nhưng Thanh Thúy vẫn gân cổ lên cãi.
- Kiện? Vậy thì cứ tự nhiên.
Nhưng đó là chuyện sau khi cô bước ra khỏi cửa căn nhà này. Còn bây giờ cô sẽ
phải gánh lấy hậu quả những việc mà mình đã gây ra. Vì Yến Nguyên, tôi không
ngại hy sinh người khác đâu! – Ông Dũng nói xong liền hất mặt ra lệnh cho hai
người mặt áo đen đứng sau Thanh Thúy.
Nhận đươc lệnh của ông chủ, một người áo đen
kéo Thanh Thúy đứng dậy, ép nhỏ đứng trước bàn làm việc của ông Dũng. Người áo
đen còn lại cũng tiến lên.
Tay Thanh Thúy bị nắm thật mạnh đặt lên bàn.
Người áo đen siết chặt cổ tay nhỏ lại, không cho Thanh Thúy rút tay về.
Máu ở mặt Thanh Thúy nhanh chóng biến mất,
miệng lấp bấp:
- Các người… các người định…
định làm gì?
- Làm gì? Sao cô không tự hỏi
mình đã làm ra những gì? – Người áo đen đen đè tay Thanh Thúy nói giọng khinh
thường.
- Tôi… tôi không có! Là người
khác xúi giục tôi. Tôi thật sự không có, không phải chủ ý của tôi! – Thanh Thúy
sợ hãi lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi sau bàn làm việc.
Ông Dũng từ đầu chí cuối vẫn là thái độ “
Chuyện không liên quan tới mình!”, thản nhiên mà lạnh nhạt nhìn Thanh Thúy.
Tuổi trẻ mà có gan làm ra những việc như thế, lại tổn thương tới Yến Nguyên thì
ông chắc chắn sẽ cho cô ta một kết quả xứng đáng.
- Hả? Cô nói cái gì? Muốn
chối? – Âm thanh hết sức thản nhiên. Nhưng ông Dũng thật ra cũng biết phần nào.
- Thật… thật sự không có! Là
người khác xúi giục tôi làm. Tôi không cố ý! Thật không cố ý! – Thanh Thúy càng
nói, sức lực tác động lên bàn tay của nhò càng lớn. Rất là đau.
- Nói thử xem!
- Là Rick! Là người tên Rick
bảo tôi. Là anh ta đưa ra kế hoạch này. Tôi chỉ làm theo! – Mặt Thanh Thúy
không ngừng biến sắc, sợ tới mức trắng bệch như bị bệnh.
Những gì từ miệng Thanh Thúy thốt ra chỉ
khiến ông Dũng hơi nhíu mày một cái. Rick? Yến Nguyên cũng có một người bạn tên
Rick. Quản gia Quân từng nói, người này đã theo Yến Nguyên từ Úc về Việt Nam.
Quả thật không hề đơn giản.
- Vậy, cậu ta đang ở đâu? –
Một câu nói như ra lệnh dành cho Thanh Thúy.
- Tôi và anh ta không còn
liên lạc! Nếu có tìm thì tìm anh ta, sao lại tìm tôi?
- Cô chẳng phải năm lần bảy
lượt hại Yến Nguyên?
- Tôi…- Thanh Thúy nghẹn lời.
- Hôm nay cô đã tới được đây
rồi thì ắt hẳn sẽ có chiêu đãi nồng hậu!
Nói xong, ông Dũng hất mặt về phía một người
mặt đồ đen ở của. Anh ta gật đầu cung kính một cái rồi tiến lại phía bàn làm
việc.
Phía này, cánh tay đang bị giữ trên mặt bàn
của Thanh Thúy đã tê dại, gần như máu không hề lưu thông.
Đột nhiên chân bị đá từ phía sau vào ống
khuyễn khiến Thanh Thúy ngã quỳ xuống. Một cánh tay bị kéo ngược ra sau, miệng
cũng nhanh chóng bị băng keo đen bịt lại.
Thanh Thúy hốt hoảng, giãy giụa rồi ngẩn mặt
lên nhìn người đàn ông như hoàng đế đang ngồi sau bàn làm việc. Thái độ của ông
ta là sao chứ? Bình chân như vại?
Một
tay bị một người ghì xuống, tay kia bị một người khác bẻ ngược ra sau, Thanh
Thúy vừa đau vừa sợ.
Người mặt đồ đen ở cửa tiến lên đứng trước
mặt nhỏ, ngồi xổm xuống rồi nhìn vào bàn tay trái của Thanh Thúy, bàn tay đang
bị ghì chặt dưới sàn nhà bằng bằng cẩm thạch lạnh lẽo. Anh ta nhết miệng cười
nhìn gương mắt tái nhợt của Thanh Thúy.
- Cô có biết ông chủ muốn thế
nào không? Hửm? – Người mặt đồ đen lạnh lùng hỏi.
Thanh Thúy ưm ưm… lắc đầu.
- Nhìn đi, bàn tay của cô rất
đẹp. Đúng là lớn lên trong giàu sang. Nhưng một bàn tay đẹp thế này là bị mất
đi vài ngón thì sao? Đẹp hơn hay thế nào?
Nghe câu này, Thanh Thúy trợn ngược mặt.
Chặt… chặt tay? Không! Không thể! Làm ơn.
Thanh Thúy kịch liệt lắc đầu, tóc rơi tán
loạn trên trán, nước mắt cũng tuông rơi lã chã.
Người mặt đồ đen quay đầu nhìn ông Dũng, có
ý tránh qua một bên để ông ấy nhìn thấy Thanh Thúy.
Con người lạnh lùng của ông Dũng dừng lại
trên gương mặt đã từng ngang ngạnh cách đây không lâu của Thanh Thúy rồi mỉm
cười như quỷ vương. Ông nhẹ nhàng lắc người một cái rồi nhìn ra cửa sổ sát đất,
xoay lưng ghế về phía đám người của Thanh Thúy.
Thanh Thúy biết, đó chính là ra lệnh. Ông ta
bảo người của ông ta ra tay. Ý nghĩ này khiến Thanh Thúy giãy giụa càng kịch
liệt hơn lúc nãy nhưng vẫn không thể nhấc bàn tay trái của mình lên được.
Người mặt đồ đen ngồi trước mặt Thanh Thúy
nhanh chóng móc ra một con dao bấm rồi cũng như ông Dũng… hắn ta mỉm cười nhìn
Thanh Thúy.
Nụ cười vụt tắt…
- A A A…
Tiếng la thê thảm của Thanh Thúy vang lên,
mùi máu tanh cùng lúc vang lên trong không khí.
Thanh Thúy ngất xỉu.
Một bàn tay chống ở trán nhẹ nhàng xoa xoa,
ông Dũng lạnh giọng:
- Băng bó rồi đưa về nhà. Thứ
đó gửi tới cho người tên Rick!
- Dạ biết! – Ba người mặt đồ
đen đồng thanh hô lên, dùng một chiếc khăn lau sạch máu trên nền nhà cẩm thạch
rồi sau đó nhanh chóng kéo Thanh Thúy ra khỏi phòng, láy xe rời khỏi biệt thự.
Trong phòng chỉ còn lại bóng dáng khí phách
của ông Dũng.
Yến Nguyên, nếu con biết chuyện này thì hãy
tha lỗi cho ba. Là ba nợ con, cho nên bây giờ dù tay ba có vấy máu thì ba vẫn
trải thảm để con bước tiếp bằng mọi giá…
Bên ngoài, ánh nắng vẫn vàng một cách ấm áp.
Nhưng chúng lại mang đậm một nỗi buồn nặng trĩu.
Liệu khi thương yêu một ai đó quá sức tưởng
tượng thì con người ta lại ra những chuyện nghiêm trọng chăng?...