Tại sân sau của bệnh viện…- Bác gọi cháu ra đây là vì
chuyện của Yến Nguyên? – Nam Phong nhìn xa xôi, hỏi.
- Đúng vậy! Tôi đã tìm ra thứ
chứng mình cậu trong sạch! – Quản gia Quân.
-
Chứng minh cháu trong sạch? Nếu đó là những bức hình thì là thật. Cháu bị cô
gái đó và bạn của Yến Nguyên gày bẫy. – Anh cười khẩy.
- Không chỉ có hình, còn có
phim! Nhưng là phim ghép thôi! – Quản gia Quân lấy trong túi ra một CV.
- Phim? Thảo nào Yến Nguyên
kích động như thế. Nhưng cháu và cô ta làm gì có quan hệ! – Nam Phong nhìn CD
vừa nhận của quản gia Quân.
- Nó là phim ghép thôi. Và
tôi cũng biết ý đồ của những người kia.
- Yến Nguyên biết việc này
chưa?
- Lão gia đã nói xử lí xong
những người có liên quan thì mới cho bà chủ biết!
- Xử lí? Bác ấy định làm gì?
– Anh nhíu mày.
- Lão gia chỉ nói bất kì ai
tổn thương bà chủ đều có kết quả không tốt. – Quản gia Quân cười lạnh.
- Nhưng bây giờ Yến Nguyên
không tin cháu. Cô ấy nói muốn nghe những người đó giải thích!
- Cậu yên tâm! Chúng tôi biết
bà chủ có tình cảm với cậu nên sẽ không để cậu hay bà chủ phải chịu đau khổ
đâu. Lão gia tất nhiên có cách.
- Vậy phiền mọi người quá!
- Không có gì! Chắc bây giờ
bà chủ cũng tỉnh rồi. Chúng ta vào trong đi, nhưng nhớ không cho bà chủ biết! –
Quản gia Quân thần bí nói.
- Cháu biết rồi! Chúng ta đi
thôi!
[…]
Ông Dũng rời khỏi chỗ của bác sĩ thì nặng nề
đi về phía phòng của Yến Nguyên, trông ông có vẻ rất thẫn thờ.
Mẹ Yến Nguyên cũng chết vì lí do này. Bà ấy
cũng có cơ hội điều trị nhưng cùng lúc mang thai cô. Nếu điều trị thì phải phá
bỏ cái thai, và bà ấy đã chọn con mình. Yến Nguyên tội nghiệp, con gái ông rốt
cuộc có tội gì chứ hả? Bây giờ dù có tốn bao nhiêu tiền ông cũng phải chữa khỏi
bệnh cho cô. Bác sĩ cũng đã nói đây mới là giai đoạn đầu nên không có gì đáng
lo ngại. Nhưng dù gì đi nữa thì cũng không được chỉ quan. Ông đã hứa với mẹ cô
là chăm sóc cô thật tốt thì nhất định sẽ làm được.
Chẳng mấy chốc đã tới phòng bệnh của Yến
Nguyên, vừa lúc Nam Phong cùng quản gia Quân đi tới từ phìa đối diện. Gặp ông,
Nam Phong lễ phép cúi đầu chào:
- Bác!
Ông Dũng gật đầu một cái rồi quản gia Quân
mở cửa bước vào.
Và cảnh tượng trước mắt làm ba người như
toát mồ hôi. Yến Nguyên bị chảy máu mũi.
- Nguyên! Con không sao chứ?
Sao lại chảy máu mũi thế kia? – Tyu biết nhưng ông Dũng vẫn hỏi.
- Ba! Quản gia! Nam…! – Yến
Nguyên dùng ngón tay bịt mũi lại, miệng gọi tên từng người, nhưng chữ “ Nam
Phong” thì không thốt nên lời.
- Bà chủ! Mau chóng nằm
xuống! Tôi giúp bà cầm máu! – Quản gia Quân đỡ Yến Nguyên nằm xuống rồi vỗ nhẹ
vào trán cô, ba cô cũng rối rít cả lên.
Nam Phong hai tay đút vào túi quần nhưng nắm
chặt thành đấm. Anh muốn người chăm sóc cô là anh. Nhưng mà…
- Bác, cháu xin phép về
trước. Chắc có lẽ Yến Nguyên không thoải mái! – Anh vừa nói vừa nhìn cô nhưng
cô lại quay mặt chỗ khác.
- Được! Yến Nguyên khỏe lại
bác sẽ báo cho cháu một tiếng! – Ông Dũng gật đầu nói, sau đó là tiếng đóng cửa
của Nam Phong.
- Yến Vy đi đâu rồi? – Sau
khi cầm máu cho Yến Nguyên, quản gia Quân gom rác rồi đi vứt, ông Dũng chu đáo
đỡ cô ngồi dậy, còn quan tâm tăng nhiệt độ của điều hòa vì sợ cô cảm lạnh.
- Đi lấy nước ấm cho con rửa
tay rồi ba!
- Chị! Chị bị làm sao vậy
chị? Lúc nãy em thấy quản gia cầm túi rác đựng khăn giấy dính rất nhiều máu!
Ông ấy nói chị bị chảy máu mũi. – Yến Vy cầm cậu nước mở cửa bước vào, miệng
thì bù lu cả lên.
- Không có gì nghiêm trọng
đâu! Đưa nước đây! – Yến Nguyên tiện tay vứt miếng khăn giấy vào sọt rác rồi
ngồi dậy.
- Để em giúp chị! – Yến Vy
dặt chậu nước cạnh cô, giành phần rửa tay cho Yến Nguyên. Cô chỉ nhíu mày một
cái rồi cũng mặc kệ Yến Vy. Cô đúng là có chút mệt.
Sau khi thu dọn chỗ đó một chút, vừa lúc y
tá bước vào.
- Đây là thuốc mà bác sĩ
chuẩn bị cho cô! Bác sĩ bảo cô uống với nước ấm!– Y tá đặt thuốc ở tủ đầu
giường của Yến Nguyên.
- Được rồi! Cô ra ngoài đi! –
Ông Dũng đứng dậy từ ghế sofa rồi đi tới giường của Yến Nguyên.
- Tôi đi trước! – Y tá nói
rồi bước ra khỏi phòng.
- Nước của con! – Ông Dũng
rót một ly nước ấm rồi đưa vào tay Yến Nguyên.
Cô nhận lấy ly nước, nhìn chỗ thuốc trên tay
rồi lại nhìn ba cô, nói:
- Con muốn về! Chỗ này thật
khó chịu!
- Bác sĩ nói con hơi yếu, cần
nghĩ ngơi nhiều nên ở lại bệnh viện để theo dõi. – Ông Dũng vuốt tóc Yến
Nguyên, nhẹ nhàng nói.
- Có gì mà phải theo dõi hả
ba? Bác sĩ đã nói gì?
- Bác sĩ nói… huyết áp con
hơi thấp, không ổn định nên phải theo dõi! Bây giờ con uống hết chỗ thuốc này
rồi ngủ một giấc đi!
Yến Nguyên gật đầu một cái rồi uống hết mấy
viên thuốc mà bác sĩ vừa kê.
Đỡ cô nằm xuống, đắp chăn rồi đợi Yến Nguyên
ngủ thật sâu, ông Dũng mới nhẹ nhàng ngồi lại sofa canh chừng cho Yến Nguyên.
[…]
Kính kong! Kính kong!
Chuông cửa của một ngôi nhà bị Nam Phong
nhấn liên tiếp hai lần, tiếp sau đó là tiếng nói vọng ra một cách vội vã.
- Nam Phong? Em tới đây làm gì? – Cô
My vội vã mở cửa, lại thấy ngạc nhiên khi anh đến.
- Em đến để nói với cô về lễ
hội. Yến Nguyên không được khỏe nên em nghĩ cậu ấy không thể tham gia được thưa
cô! – Anh nói.
- Vậy sao? À… Em có thể vào
nhà nói chuyện! – Cô My niềm nở.
- Em hơi vội một chút!
- À! Vậy em có tìm được người
thi thế chưa? Ngày thi là ngày mai nên cô nghĩ hơi rắc rối một chút! Nhưng nếu
không có người thi cặp với em thì em có thể hủy.
- Em vừa điện cho Diệu Anh.
Cậu ấy nói có thể thay Yến Nguyên. Em cũng không tham gia.
- Có Diệu Anh rồi mà em không
thi cặp với em ấy thì làm sao? – Cô My ngạc nhiên.
- Có Bảo Khánh! Em đến để hỏi
ý cô?!
- Bảo Khánh với Diệu Anh à?
Ba đứa đã bàn bạc gì chưa?
- Em đã hỏi ý hai cậu ấy rồi,
hai cậu ấy có thể.
- Vậy thì được chứ! Diệu Anh
kiêm luôn phần thi văn nghệ. Cô cũng nghe nói Khánh với Diệu Anh là một cặp mà,
còn gì bằng chứ. – Cô My cười.
- Vậy thì tốt rồi! Xin phép
cô, em đi trước!
- Ừ! Em về đi! Cho cô gửi lời
thăm Yến Nguyên nhá!
- Vâng! – Anh bước lên xe, đội mũ bảo hiểm rồi gạt chân
chóng, như một con báo gấm, rồ ga rời đi.