Yến Nguyên chạy thật nhanh khỏi chỗ đó, một
mạch mà chạy đến tầng hầm. Cô dựa vào xe của mình, hai tay ôm mặt nhưng không
khóc. Không thể! Cô không thể chấp nhận được
chuyện này! Làm sao có thể!
- Yến Nguyên! – Nam Phong ra
tới tầng hầm giữ xe, nhìn quanh một vòng liền nhìn thấy Yến Nguyên. Anh gọi tên
cô, sau đó chạy về hướng đó.
- Đừng qua đây! – Yến Nguyên
hét lên, tay cô vẫn trụ ở mặt.
- Tại sao chứ hả? Cậu nói sẽ
cho tôi cơ hội chứng minh còn gì? Vậy tại sao cậu lại trốn chứ hả? Chỉ cần cậu
nghe tôi giải thích một lần thôi cũng được mà! Làm ơn tin tôi đi! – Nam Phong
đứng lại, hét lớn. Khoảng cách giữa anh và cô chỉ khoảng 3 bước chân, nhưng sao
cảm giác xa quá.
- Tôi đã nghe cậu giải thích
còn gì? Cậu nói là cậu bị gài bẫy đúng
không? Cậu tưởng tôi không muốn tin cậu hay sao hả? Nhưng mà tôi không thể! Rõ
ràng những hành đó… - Giọng nói cô nhỏ dần rồi im bặt.
- Nó không có thật! Nếu có thật,
Trần Hùng Nam Phong tôi sẽ chết không chỗ chôn thân! – Anh vẫn đứng đó, không
dám tiến lên bước nửa.
Cô ngẩn mặt nhìn anhh. Cô không khóc, thật
sự không khóc. Nhưng tim cô thắt lại. Hai bên tai cô là hai giọng nói khác
nhau.
“ Tin Nam Phong đi! Mày luôn
muốn mà, vậy thì hãy tin cậu ấy đi! Cậu ấy không lừa mày đâu!”
“ Cậu ta chỉ thích đùa cợt
với mày thôi! Đừng ngu ngốc nữa!”
Không khí đột nhiên trùng xuống. Ánh mắt hai
người giao nhau, và cứ nhìn nhau như thế.
Bảo Khánh và Diệu Anh cùng lúc đuổi kịp cả
hai người. Nhìn Nam Phong và Yến Nguyên, cậu và cô cũng bị cái gì đó kéo vào
nỗi buồn của họ. Chuyện của họ không phải chỉ như thế là kết thúc sao hả?
Yến Nguyên lặng người nhìn Nam Phong như
thế. Ánh mắt của anh có cầu xin, có tuyệt vọng, đau khổ cũng có. Một ánh mắt
màu đỏ huyết, lạnh hơn cả mắt cô. Anh đã nói rất nhiều câu cầu xin cô tin anh,
nhưng cô chưa trả lời. Cô nói anh hãy chứng minh, nhưng cô biết anh không thể.
Vì anh là người bị hại, còn những kẻ hãm hại sẽ không bao giờ thừa nhận điều
đó!
Yến Nguyên kéo khóe miệng, định nói gì đó
nhưng đột nhiên mắt tối sầm lại.
Vài giây sau đó, thân hình mảnh khảnh của cô
ngã xuống…
- Yến Nguyên! – Nam Phong,
Bảo Khánh và Diệu Anh hốt hoảng chạy tới rồi đồng thanh kêu tên cô…
[…]
Đôi mắt lạnh lẽo của Yến Nguyên dần dần hé
mở. Trước mắt cô là trần nhà màu trắng, sau đó là mùi thuốc khử trùng xông vào
mũi, cực kì khó chịu.
Yến Nguyên không tiếp thu kịp với ánh sáng,
cô định đưa tay lên che mắt nhưng lại bị những ống truyền dịch làm vướng tay.
- A! – Yến Nguyên khẽ la một
tiếng.
- Chị! Chị tỉnh rồi! – Yến Vy
từ trong nhà vệ sinh đi ra, nhanh chóng chạy về phía giường bệnh của Yến
Nguyên.
Nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, nhỏ lo lắng hỏi:
- Chị còn thấy không khỏe chỗ
nào không chị?
- Sao tôi lại ở đây? – Yến
Nguyên thều thào.
- Chị bị ngất ở hầm giữa xe.
Là bạn chị đưa chị vào đây rồi điện cho em với ba. – Yến Vy cẩn thận lấy một
chiếc gối bông lót sau lưng Yến Nguyên.
- Bạn? Ba? Ba đâu?
- Bác sĩ vừa mời ba đi lấy
kết quả. Chị phải xét nghiệm máu.
- Họ đâu? – Cô nhìn mu bàn
tay cắm kim truyền dịch của mình. Đúng là có một chút đau nhức.
- Họ? Ý chị là Nam Phong cùng
hai người kia? Quản gia Quân gọi Nam Phong đi đâu đó. Còn Bảo Khánh với Diệu
Anh bận vài chuyện nên đi trước. Nói chiều sẽ quay lại thăm chị.
Nghe xong vài câu này, Yến Nguyên không muốn
hỏi gì nữa.
- Em gọt trái cây cho chị! –
Yến Vy đi về phía bàn trà.
- Không cần đâu! Giúp tôi lấy
một ít nước nóng, tôi muốn rửa tay! – Yến Nguyên nhìn lòng bàn tay không có kim
truyền của mình, sao lại nhiều mồ hôi như thế?
- Chị đợi em một lúc! – Yến
Vy nói rồi mở cửa phòng đi mua nước nóng. Nhỏ biết Yến Nguyên không thích nước
của bệnh viện nên sẽ ra ngoài mua.
[…]
Trong lúc đó tại phòng bác sĩ…
- Mời ông ngồi! – Bác sĩ mời
ông Dũng ngồi xuống rồi bản thân vòng qua bàn làm việc, mở tủ lấy ra một báo
cáo kết quả.
- Có kết quả chưa bác sĩ? –
Ông Dũng lo lắng hỏi.
Bác sĩ mở túi đựng kết quả ra, vừa xem vừa
nói:
- Cho hỏi, người nhà bệnh nhân
có ai bị bệnh liên quan đến máu không?
Câu hỏi của bác sĩ khiến ông Dũng sững
người, vợ ông… mẹ của Yến Nguyên…
- Có thưa bác sĩ!
- Do ông yêu cầu nên chúng
tôi đã xét nghiệm máu. Lượng bạch cầu của cô ấy cao hơn người bình thường. Và
cô ấy đang trong giai đoạn đầu của bệnh máu trắng, một giai đoạn phát bệnh của
ung thư máu.
Đoàng!
Đầu của ông Dũng bị gián một búa thật mạnh.
Di truyền, đúng thật là di truyền.
- Nhưng ông yên tâm. Chỉ mới
ở giai đoạn đầu nên cơ hội chữa khỏi là rất cao. Xin hỏi người nhà bị mắc căn
bệnh này…
- Cô ấy mất rồi! – Ông Dũng
hít một hơi, giọng nói cực kỳ nặng nề.
- Thành thật xin lỗi. Nhưng
do quy tắc nghề nghiệp, chúng tôi phải phòng trường hợp xấu nhất.
- Bằng mọi giá bác sĩ phải
chữa khỏi cho con bé. Coi như tôi xin bác sĩ!
- Đó là trách nhiệm của chúng
tôi! Bắt đầu từ bây giờ bệnh nhân sẽ áp dụng phương pháp điều trị. Ông có định
cho bệnh nhân biết không?
- Không cần! Việc này tôi
biết là được!
- Chúng tôi đã hiểu!
[…]
Tại sân sau của bệnh viện…
- Bác gọi cháu ra đây là vì
chuyện của Yến Nguyên? – Nam Phong nhìn xa xôi, hỏi.
- Đúng vậy! Tôi đã tìm ra thứ
chứng mình cậu trong sạch! – Quản gia Quân.
- Chứng minh cháu trong sạch? Nếu đó là những bức hình
thì là thật. Cháu bị cô gái đó và bạn của Yến Nguyên gày bẫy. – Anh cười khẩy.