Á…
Kít! Kít!...
Yến Nguyên bình tĩnh đạp thắng xe, nhưng cũng không quên la lên một tiếng. Nam Phong hừ một cái, quẹo sượt ngang. Hai ánh đèn gọi vào tay láy của đối phương, trong chốc lác, theo phản xạ mà cả hai cùng nheo mắt.
Nam Phong cứ tưởng tên nhóc nào dám hung hăng thế, nhém đăm đầu vào xe của anh. Nhưng khi thấy được gương mặt chỉ thoáng giật mình và vô cùng xinh đẹp của Yến Nguyên thì anh không khỏi giật mình.
Bên này, Yến Nguyên cũng nhìn rõ gương mặt Nam Phong. Vừa đẹp vừa lạnh. Đôi mắt thì cứ như đang ép buộc người khác nhìn vào. ( T/g: Tình thế nào rồi mà còn… Haizz!)
Cả hai cứ nhìn trân trân nhau như thế cho đến khi xe của Bảo Khánh thắng ngay sau xe của Nam Phong, đám người đua xe chung thì vượt mặt, không khỏi cười khinh.
Nam Phong và Yến Nguyên, không ai hẹn trước mà cùng mở cửa xe bước xuống. Bảo Khánh từ phía sau chạy lên đầy ngạc nhiên.
- Có chuyện gì? Cậu có sau không? – Bảo Khánh vẫn luôn là người lên tiếng trước trong mọi tình huống.
- Không!
Nam Phong bình thản trả lời, mắt vẫn đăm đăm nhìn Yến Nguyên, tự hỏi bản lỉnh của cô lớn đến cỡ nào mà còn đứng đó được.
- Xe anh, xém đâm phải xe tôi! – Yến Nguyên tay khoanh trước ngực, thái độ không thể bình tĩnh hơn.
- Rõ là cô không biết luật, chạy xe ngược chiều, lại còn rất nhanh!
- Ngược chiều? Rất nhanh?
- Đúng!
- Việt Nam chạy xe bên phải, ý anh là vậy à?
- Cô không biết luật sao cô bé?
- Thứ nhất, tôi không phải cô bé! Thứ hai, tôi chạy theo thói quen, không phân biệt nhanh hay chậm và bên trái cũng là theo thói quen! Còn nữa, lúc nãy nếu tôi không nhầm thì anh đang đua xe!
Yến Nguyên nói một hơi làm Nam Phong và cả Bảo Khánh đều ngớ người. Tới nước này thì họ thừa sức biết cô ấy vừa từ nước ngoài về. Hơn nữa họ lại đua xe.
- Đúng là chúng tôi đua xe, nhưng mà... nhưng mà…
Bảo Khánh cũng cứng họng, hết biết nói thế nào trong tình huống này.
The end!
-
Cậu chưa kịp phản ứng thì Yến Nguyên đã lên tiếng trước rồi mở cửa xe láy đi. Xe họ chưa đâm phải nhau, chỉ là xém, lúc nảy Yến Nguyên cũng đã nói thế.
- Nè, nè cô kia! Chưa nói rõ ràng mà! Nè! Con gái gì kì quá Phong há!
Bảo Khánh gọi với theo. Nhưng mà Nam Phong thì đã quay về xe ngay sau Yến Nguyên, bỏ lại cậu đứng đó “ độc thoại”.
Hớ độ nên Bảo Khánh cũng trở lạy xe đuổi theo Nam Phong.
Trên đường đi, Nam Phong thả lỏng, dựa một bên vào cửa xe, tay còn lại cầm vô lăng. Trong đầu anh như đang tua lại cuốn phim lúc nãy, tua lại cuốn phim về cô gái đó. Một cô gái rất lạnh, lại còn rất bình tĩnh, hơn nữa lại rất đẹp, còn cá tính nữa. Sao cô gái đó nhiều ưu điểm quá vậy?
- Haizz… Mày nghĩ lung tung gì đó Nam Phong! Mày điên à?!
Nam Phong tự nhắc nhở rồi nhấn ga thật nhanh, cho xe vào hầm xe nhà Bảo Khánh rồi láy moto về nhà. Lúc anh láy ra thì Bảo Khánh mới về đến. Định ú ó gì đó nhưng nhìn thái độ bất cần của Nam Phong thì lại im re.
Bên trong chiếc Lexus màu đỏ của Yến Nguyên…
Sau khi rời khỏi chỗ đó không xa, Yến Nguyên đừng xe, lấy Ipod ra nghe nhạc rồi tiếp tục chạy.
Thật là xuôi xẻo, tự nhiên lại gặp mấy tên hắc ám đó. Còn dám dạy đời cô. Mà khoan, hình như cô không rõ luật thật. Láy xe bên trái ở Việt Nam là sai. Mà ban đêm cũng không nên láy nhanh như thế. Còn tên xém đâm vào xe cô nữa. Mặt gì lạnh như tiền, cả giọng nói cũng lạnh. Ở gần tí nữa chắc lưng cô cũng lạnh.
- Tired! Go home to bed! ( Mệt quá! Về nhà ngủ!) – Yến Nguyên nói rồi nhấn ga nhanh hơn.
Còn Bảo Khánh, sau khi về nhà thì nhảy ù lên nệm suy nghĩ về chuyện xém quẹt xe lúc nãy. Nhờ đèn xe của mình nên cậu thấy được mặt Yến Nguyên rồi. Con gái nhà ai đẹp quá không biết. Đẹp như hoa hậu! Nhưng đẹp như vậy mà ánh mặt lạnh như băng tảng, nếu cậu mà nhẹ bóng vía chắc bị đem qua Bắc Cực rồi. Tại sao hả? Tại vì tưởng cậu là tảng băng di động.
- Buồn ngủ chết đi được! Thôi thì mình đi du lịch một chuyến!
Nói là làm, Bảo Khánh cởi tạm cái áo khoác ra rồi vùi đầu vào cái gối lông ngỗng to ụ, đánh một giấc tới tận trưa hôm sau.