Quản gia Quân thấy anh ta vẫn chưa có vẻ gì
là mở lời, liền hắng giọng, nói: - Bà chủ ở đây rồi, cậu có
thể giao hàng rồi về!
- À… Được! Mời cô ký nhận!
Yến Nguyên nửa hí mắt nhìn anh chàng chuyển
hàng, một ánh mắt lạnh lùng không chút kiên kị. Thoáng một cái, trán chàng ta
đổ mồ hôi vì… lạnh. Đẹp, nhưng đáng sợ.
Nhận cây bút Waterman từ tay quản gia Quân
cùng xấp giấy, Yến Nguyên nhẹ nhàng ký nên một nét chữ “ rồng bay phượng múa”.
- Dạ, hàng của cô đây. Người
gửi còn nhờ tôi chuyển lời, nói đây là đồ tươi sống, phải xem ngay nếu không sẽ
hỏng. – Anh ta vừa nói vừa đặt xuống bàn.
- Rốt cuộc là ai gửi? - Yến
Nguyên tra nắp vào cây bút rồi đặt xuống, tay khoanh trước ngực rồi dựa người
ra sau nhìn anh chàng chuyển hàng.
- Thành… thành thật xin lỗi!
Tôi không được phép tiếc lộ. Xin phép cô, tôi về! – Anh chàng chuyển phát nhanh
thoáng lau một chút mồ hôi trên trán rồi ngã mũ chào, rối rít bước nhanh ra xe.
Nơi này không thể ở lâu được. Cô gái xinh đẹp kia quá lạnh lùng. Nhìn ánh mắt
cô ta xe! Đẹp đến vô hồn.
- Bà chủ, tôi đi chuẩn bị
café cho bà! – Quản gia Quân nói rồi nhanh chóng quay lưng bước vào nhà
bếp.
Yến Nguyên nhìn chiếc hộp không lớn cũng
không bé trên bàn trà, đột nhiên một dự cảm không tốt xuất hiện trong đầu cô,
kèm theo một giọng nói như đang bảo cô rằng: “ Mở nó ra!”.
Dùng ngón cái cùng ngón trả day day thái
dương, Yến Nguyên với tay lấy chiếc hộp, từng bước từng bước mở nó ra.
Đầu tiên là một lớp giấy lót, tiếp theo sau
đó là một phong bì lọa trung bình màu vàng.
Cầm phong bì trên tay, Yến Nguyên nhẹ nhàng
tháo sợi dây buộc, lấy ra đồ vật bên trong đó.
Vài giây sau, ánh mọi cử chỉ của cô cùng với
nhịp tim như ngưng trệ khi nhìn nó – tấm ảnh một nam một nữ cởi trần nửa thân
trên nằm cùng nhau. Cô gái đó là Thanh Thúy, còn người kia không ai khác là Nam
Phong.
Ngay lúc này đây, tim cô giống như bị bóp
nghẹn, khó thở đến mức sắp nghẹt thở. Cô chỉ biết nó là một thứ cảm giác mất
mác, mất mác đến lặng người.
Người trong ảnh là Nam Phong cùng Thanh Thúy,
tức là hai người họ xảy ra quan hệ, đó là những gì cô biết trong lúc này.
Bàn tay có một chút run rẩy, Yến Nguyên lật
tiếp các tấm hình còn lại. Đều chung một nội dung, tất cả đều là sự thật. Hai
người bọn họ thật sự phát sinh quan hệ. Lồng ngực của cô như muốn vỡ nát ra
rồi. Tất cả đều ở trước mắt. Vậy mà cô vẫn lo lắng cho cậu ta từ sáng đến giờ.
Yến Nguyên thật sự không muốn tin vào những
tấm ảnh trước mắt, cô dùng sức ném nó lên bàn, cùng lúc phát hiện bên trong
chiếc hộp còn một chiếc đĩa ghi dòng chữ: “ Gửi Yến Nguyên thân yêu của tôi!”.
Một ý đến rất nhanh trong đầu cô: “ Gửi cho
tôi cảnh ân ái của hai người hay sao?”, cùng với một giọng nói như ma ánh: “
Coi đi!”.
Cầm đĩa CD trên tay, Yến Nguyên đi đến chỗ
đầu đọc, nhấn nút rồi cho đĩa vào. Rất nhanh sau đó, trên màn hình tinh thể
lỏng lại hiện lên dòng chữ: “ Gửi Yến Nguyên thân yêu của tôi!”.
Nội dung đĩa bắt đầu diễn ra, Yến Nguyên chỉ
có thể đưa tay lên che miệng. Cô đúng là bị quỷ ám. Tại sau đón trúng nội dung
của chiếc đĩa mà vẫn mở nó ra xem? Tại sao cô lại thấy khó chịu, thậm chí là
xen lẫn cảm gián đau xót khi nhìn thấy những cảm đó? Tại sao? Tạo sao? Tại sao?
Lúc quản gia Quân mang café lên phòng khách
cho Yến Nguyên, ông chỉ nhìn thấy Yến Nguyên ngồi bệt trước kệ tivi, gương mặt
mang theo hốt hoảng cùng kinh sợ. Liếc nhìn tivi và “ Choang!” một tiếng, ly
café rớt xuống nền gạch.
Mặt kệ dưới đất có mảnh vỡ của gốm sứ, quản
gia Quân đi sượt qua nó, nhanh thật nhanh tắt nội dung “ Phim người lớn” đang
chiếu đó đi.
Ngồi xổm trước mặt Yến Nguyên, quản gia Quân
rối rít:
- Bà chủ?! Yến Nguyên! Cháu
có sao không? Người trong đoạn phim đó không phải là Nam Phong chứ hả?
Ánh mắt màu tro của Yến Nguyên vốn dĩ đã cô
hồn thì nay lại càng mông lung hơn, cô thều thào:
- Cháu khó thở! – Vừa nói vừa
nắm chậc nắm tay để ở lồng ngực.
- Cháu có sao không? Sao đột
nhiên lại khó thở? Còn nữa, sao cháu lại xem đoạn phim đó?
- Không biết! Đỡ cháu đứng
dậy đi! – Mặt Yến Nguyên từ trắng bệnh lại mang theo một chút xanh tái, cô cố
gắng nhỏ giọng.
Đỡ Yến Nguyên ngồi lên sofa một cách dễ dàng vì cô rất
gầy, lúc này quản gia Quân lại phát hiện một thứ nữa ở trên bàn: những tấm ảnh.
Yến Nguyên đột nhiên nhận được một gói hàng
chuyển phát nhanh gồm những tấm ảnh “ đen” và phim ân ái đó, “ nam chính” trong
những thứ đó lại là Nam Phong. Nhìn Yến Nguyên lại có biểu hiện như bị sốc một
việc gì đó nên quản gia Quân nhanh chóng đoán được là vì Nam Phong.
Nhưng tại sao người như Nam Phong lạ làm
những chuyện như thế kia chứ? Tuy không tiếp xúc nhiều nhưng ông biết Nam Phong
là người tốt, nhìn anh ta lại có biểu hiện “ thích” Yến Nguyên kia mà?
Còn nữa, tại sao những thứ này lại gửi thắng
tới chỗ Yến Nguyên? Không phải là cố ý còn gì?
- Cháu thấy đỡ chưa? Còn khó
thở không? – Quản gia Quân lo lắng hỏi sau một “ mớ” nghi vấn hiện ra trong
đầu.
- Cháu không sao! Chú giúp
cháu đem những thứ đó đốt hết, cháu không muốn thấy chúng! – Nén lại những cảm
xúc hỗn loạn đang chạy ngang chạy dọc trong lòng mình, Yến Nguyên vẫn nói bằng
thứ giọng lạnh lùng vốn cố của cô.
Quản gia Quân lần nữa liếc nhìn mấy tấm ảnh
trên bàn, sau đó mím môi, dùng hết an đảm hỏi Yến Nguyên:
- Cháu quan tâm Nam Phong lắm
sao?
Bị hỏi đột ngột, Yến Nguyên có một chút khó
xử. Đúng! Cô lo lắng, thậm chí là quan tâm Nam Phong. Nhưng cô không biết đó
gọi là gì cho đúng. Vui khi ở cạnh anh ta, cảm thấy an toàn khi tiếp xúc gần
gũi. Lại còn những cảm xúc đau đến nghẹt thở khi nhìn những thứ vừa được gửi
tới. Rốt cuộc đó là gì?