- Hôm nay cô có một tin không
khả quan là mấy muốn thông báo cho các em. Đó là… phần thi hội họa sẽ được hủy
bỏ trong lễ hội! – Cô My giữ thái độ ôn hòa nói.
Bên dưới thoáng qua cả một trận ngỡ ngàng.
Khóe miệng Phương Linh kéo ra một nụ cười vô cùng đểu giả. Hủy bỏ sao? Vậy là
con Diệu Anh bị đưa ra làm trò hề còn gì?
Diệu Anh nghe xong những gì cô My nói, thái
độ vẫn bình tĩnh như nước. Không có gì là to tát đối với cô cả, huống hồ chỉ là
một phần thi.
- Nhưng thay vào đó sẽ là
phần thi Ca hát. Và như đề cử thì bạn Diệu Anh sẽ tiếp tục đảm nhiệm phần thi
này.
Cả lớp nghe thế thì lại “ Ồ!” lên một tiếng
như sấm vang.
- Em không tán thành! – Một
giọng nói phát ra và tiếp theo sau đó là cách tay đưa lên.
Cả lớp nhốn nhào nhìn xuống chỗ Phương Linh.
- Linh, em có ý kiến gì?
- Em đương nhiên là có ý
kiến! Làm sao chúng ta biết Diệu Anh hát hay mà vẫn giữ nguyên đề cử cho phần
thi Ca hát. – Phương Linh liếc xéo Diệu Anh rồi nói.
Hai đầu chân mày Bảo Khánh không vui nhíu
lại. Cậu nhìn sang Diệu Anh rồi lạnh lùng nói:
- Vậy làm sao cô biết Diệu
Anh hát không hay?
- Tôi…
Phương Linh không ngờ Bảo Khánh sẽ đích thân
nói giúp Diệu Anh nên chỉ có thể ú ơ. Gương mặt xinh xắn của nhỏ vì tức giận mà
trở nên vặn vẹo khó coi.
- Em còn muốn nói gì sao
Phương Linh? – Cô My diệu dàng hỏi.
- Dạ không! – Phương Linh nói
lí nhí.
- Vậy coi như thông qua…*
Quay sang Diệu Anh*… Có thể là thông báo hơi gấp một chút nhưng cô mong em sẽ
cố gắng nha Diệu Anh. – Cô My cười.
- Em biết rồi thưa cô! – Diệu
Anh nhỏ nhẹ trả lời rồi lại quay sang cười với Bảo Khánh thay cho một lời cảm
ơn.
Dưới này, Phương Linh nắm chặt hai bàn tay.
Nhỏ ghét tới thấu xương gương mặt tươi cười của Diệu Anh. Từ lúc gặp Diệu Anh
đến giờ, Phương Linh một mực cho rằng tuy nhỏ và Diệu Anh giống nhau nhưng nhỏ
vẫn đẹp hơn cô, nhất là nụ cười. Sau chuyện này e là nhỏ càng tìm cách hủy hoại
gương mặt xinh đẹp của Diệu Anh.
[…]
Tan học…
- Hôm nay đi taxi về đi, tôi
bận chút truyện! – Yến Nguyên nhét tai nghe nhạc vào tai, đeo balo, kéo ghế
đứng dậy.
Yến Vy nghe xong cũng gật đầu một cái rồi
bước theo cô.
- Diệu Anh, chúng ta đi ăn
món Nhật có được không? Tớ biết một nhà hàng Nhật rất ngon! – Bảo Khánh tươi
cười cùng Diệu Anh bước ra khỏi lớp.
- Tớ không ăn cá hồi được. Dị
ứng từ nhỏ! – Diệu Anh vẻ tiếc nuối nói.
- Vậy sao? Thế mà tớ cũng
không biết! Vậy cậu muốn ăn gì không?
- Ừmm… Để xem… Chúng ta đi ăn
lẩu Thái nha?
- Được thôi!
- Có cần rủ thêm Yến Nguyên
với Yến Vy không đây? – Diệu Anh nhìn xung quanh như đang tìm ai.
- Chị ấy đi rồi! – Yến Vy bất
thình lình xuất hiện từ phía sau.
- Đi đâu? – Bảo Khánh và Diệu
Anh đồng thanh.
- Không biết! – Yến Vy nhún
nhún vai.
- Vậy cậu đi ăn lẩu với chúng
tôi không? – Bảo Khánh.
- Tôi không thích ăn lẩu. Hơn
nữa ai đời đi phá cuộc hẹn của hai người! – Yến Vy cười cười.
- Vậy chúng tôi đi trước! Bái
bai! – Diệu Anh.
- Bái bai! – Yến Vy.
[…]
Yến Nguyên ngồi dựa người vào cửa xe, ánh
mắt mang một chút mông lung, tay láy cũng không cầm chắc. Trong lòng cô bây giờ
có một chút lo lắng, cũng có một chút rối bời. Nam Phong nghỉ học, điện cho cậu
ta thì Thanh Thúy bắt máy. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nhạc trong tai phone đột nhiên tắt. Tiếp
theo là tiếng nhạc chuông vang lên. Vốn dĩ không muốn nghe máy nhưng Yến Nguyên
theo phản xạ lướt nhìn màn hình. Số lạ. Hai đầu chân mày hơi nhíu lại, Yến
Nguyên giữ tai phone rồi nghe máy.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lạ
lẫm:
- Alo! Xin hỏi cô có phải là
Nguyễn Hoàng Yến Nguyên không ạ?
- Là tôi! Có chuyện gì? –
Giọng nói lạnh lùng.
- Chúng tôi gọi đến từ công
ty chuyển phát nhanh X. Có một kiện hàng không ghi tên người gửi được chuyển
đến cho cô. Chúng tôi gọi để thông báo rằng hàng sẽ được giao trong 30ph nữa
đến biệt thự Nguyễn Hoàng. Xin hỏi cô sẽ nhận hàng trực tiếp hay có người ký
nhận thay?
- Ok! Tôi sẽ nhận!
- Vậy được! Chào cô!
Bíp!
Tiếng tắt điện thoại vang lên. Yến Nguyên
lạnh lùng nhìn điện thoại. Kiện hàng? Không đi tên người gửi? Lại tìm chính xác
Nguyễn Hoàng Yến Nguyên cô là thế nào?
Không nghĩ gì nhiều, Yến Nguyên bỏ dở ý định
đi tìm Nam Phong rồi chay thẳng về nhà.
[…]
- Bà chủ! – Quản gia Quân
nhận balo và chìa khóa xe từ tay Yến Nguyên rồi cúi người chào cô.
- Chuẩn bị cho tôi một tách café!
– Yến Nguyên ngồi xuống sofa, nói.
- Được! Đợi tôi một chút!
Quản gia Quân nói xong, vừa định quay lưng
vào nhà bếp thì chuông cửa reo lên. Ông xoay người bước đi mở cổng.
Lát sau, quản gia Quân dẫn vào một chàng
trai có vẻ ngoài thư sinh, trên tay cầm
một gói hàng không lớn cũng không nhỏ. Hai mắt anh ta sáng rỡ khi nhìn thấy nội
thất của căn nhà, cuối cùng ánh mắt rơi lại trên người Yến Nguyên.
Quản gia Quân thấy anh ta vẫn chưa có vẻ gì
là mở lời, liền hắng giọng, nói:
- Bà chủ ở đây rồi, cậu có
thể giao hàng rồi về!
- À… Được! Mời cô ký nhận!