Cùng lúc, Nam Phong đứng ở sân thượng có hồ bơi, ngã nguời trên chiếc ghế bành sang trọng chuyên đặt ở biển rồi lười biếng nhắm mắt. Yến Nguyên làm anh đau đầu, anh chính là đang mệt mỏi khi phải át đi sự ương ngạnh của cô. Cô quá mạnh mẽ, thậm chí là kiêu ngạo. Nhưng anh thích. Thích một Yến Nguyên xinh đẹp mà lạnh lùng, nụ cười trên môi đầy khinh thường, một ánh mắt sắt bén cùng cá tính quyết đoán. Nếu một ngày cô trở nên diệu dàng hay chí ít như thế, thì bộ dạng đó mãi là của anh.
- Sao? Suy nghĩ chuyện gì? – Ông nội Nam Phong bất ngờ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh rồi cũng ngã lưng xuống. Người làm nhanh chóng thêm lấy một chiếc dù lớn.
- Nội không chăm sóc vườn sao?
- Hôm nay ta muốn nghỉ ngơi không được sao?
- Nội thật là! Cháu có nói gì đâu. – Nam Phong vẫn nhắm ghì mắt mà nói.
- Haha! Nói cho ta biết, cháu đang nghĩ cái gì?
- Không có! Đột nhiên muốn bơi. Bơi mệt nên nằm nghỉ.
- Còn nói! Cứ mỗi lần cháu suy nghĩ vấn đề gì là lại đi bơi. Nói với ta, biết đâu ta có kinh nghiệm hơn cháu.
Nam Phong mở một con mắt, nghi hoặc nhìn ông mình. Cũng đúng! Biết đâu ông lại có cách giúp anh thì sao? Nhưng anh là ai? Trần Hùng Nam Phong anh mà lại phải nhờ ông nội giúp? Ặc, lại đau đầu.
- Nói mau cho ta nghe, chuyện tình cảm à? – Ông nội tâm lí nói.
Nam Phong thở hắc một cái, ngồi dậy nhìn người ông đáng kính đang nằm tư thế hai tay gối đầu giống anh lúc nãy, hỏi:
- Ngày trước nội cùng bà nội, quen nhau như thế nào?
- Ta học ở Canada. Lúc láy xe vô tình đụng trúng bà ấy. Ta phải chịu trách nhiệm nên hàng ngày đến bệnh viện thăm nom. Kết quả từ từ yêu quý nhau. Sao hả, đột nhiên lại hỏi chuyện cũ?
What? Đụng trúng? Chẳng phải anh cùng Yến Nguyên cũng từng bị đụng trúng như thế? Trùng hợp?
- Ây! Trùng hợp! – Nam Phong uống một ít nước chanh rồi nói.
- Không lẽ cháu cũng đụng xe với cô bé Yến Nguyên đó?
- Ý ông là gì? – Nam Phong tưng hửng, thật muốn phun hết nước chanh trong miệng ra ngoài. Đúng là ông nội, nói một hai câu liền trúng trọng tâm.
- Haha! Cháu định giấu ta cái gì? Chẳng phải cháu thích con bé đó rồi sao? Ta cũng quý con bé đó. Thông minh, lại rất xinh đẹp, chỉ sợ trên đời này rất hiếm người như thế.
- Ông thật là. Cứ như là cháu sắp đám cưới tới nơi không bằng!
- Yêu nhau đi, rồi sau này cũng đám cưới thôi. – Ông nội lại cười.
- Chắc gì người ta đã thích cháu?!
- Chưa biết được đâu. IQ trong tình cảm của cháu, ông nghĩ cũng chỉ dừng lại ở mức 100 thì làm sao biết con gái nghĩ gì?!
- Ặc. Cháu không tranh luận vấn đề này nữa. Cháu đi bơi, ông từ từ mà dưỡng sức.
Nam Phong nói xong thì đứng dậy nhảy ùm ùm xuống bể bơi. Hết bơi rồi lặng, lặng rồi bơi.
Trên này, ông nội chỉ cười cười nhìn anh. Tên nhóc này, biết yêu từ khi nào đây?
[…]
8h tối, Nam Phong dắt moto ra khỏi nhà, hẹn Bảo Khánh cùng vài người bạn ở quán bar.
Anh hôm nay dường như là đến sau cùng, mọi người đã đông đủ.
Chọn vị trí ngồi cạnh Bảo Khánh, Nam Phong cũng rót một ly XO và cùng mọi người nói chuyện. Anh em chơi chung do Bảo Khánh giới thiệu. Vô cùng gangter, lại có khí chất giang hồ, nổi tiếng “ chơi đẹp”. Mọi người vẫn thường đến đây theo định kỳ, rồi cùng nói về mấy trận đua xe hay dòng xe mới ra nào đó, chủ đề chính vẫn là xe, hết moto thì bắt sang oto.
Từ một nơi cách đó không xa, Rick dùng ánh mắt có chút ghen ghét ganh tị nhìn Nam Phong. Dáng người cũng hơn mét tám, mày rậm mũi cao, môi mỏng đầy từ tính, gương mặt góc cạnh lại rất chuẩn đàn ông, quả thật so với người ngoại quốc như Rick thì Nam Phong hơn một bật. Chắc chắn Yến Nguyên ít nhiều cũng xiêu lòng với anh ta. Nhưng Rick không cho phép. Anh không cho phép Yến Nguyên thích người khác. Cô chỉ có thể do anh độc chiếm, chỉ có thể do anh mà thôi. Kế hoạch thành công, Rick nhất định sẽ biến Yến Nguyên thành người phụ nữ của anh, nhất định là như thế.
Uống một ngụm rượu, Rick quay sang cô gái ngồi bên cạnh, nói:
- Chuẩn bị xong chưa?
Cô gái ngồi bên cạnh Rick nhìn cũng rất thu hút. Tóc xoăn phần đuôi lại được xịt ánh tím, gương mặt trang điểm hoàn hảo chi tiết, khoác một bộ váy hoa hồng vừa đủ che những chỗ cần che.
Cười quyến rũ một cái, Thanh Thúy nói:
- Tất nhiên.
Rick nhìn nhỏ, quay sáng búng ta một cái, người bồi bàn liền đi tới.
- Cho hỏi anh cần gì?
- Giúp tôi mang ly rượu mời chàng trai mặt áo khoác da ở bàn đó. Nói anh ta uống xong thì có người tên Rick mời vào gian V.I.P 1.
- Được! Phiền anh đợi một chút, tôi sẽ đi ngay.
Rick hài lòng gật đầu nhìn theo hướng lưng người bồi bàn.
Người bồi bàn đi tới bàn của Nam Phong, hơi cuối người về phía anh, nói:
- Xin lỗi đã phiền anh. Có một người tên Rick mời anh ly rượu này và nhờ tôi chuyển lời, sau khi anh uống xong thì anh ta có việc cần gặp anh ở gian phòng V.I.P 1.
Mọi sự chú ý ở bàn đó như tập trung lên người Nam Phong và người bồi bàn, trừ Bảo Khánh vẫn ung dung uống rượu.
Nhướng nhướng chân mày, Nam Phong nhận ly rượu rồi nói:
- Anh ta, cái người tên Rick đang ở đâu?
- Dạ, ở hướng kia! – Người b ồi bàn hơi xoay người, chỉ về hướng sau lưng mình.
Nam Phong cùng mọi người cũng nhìn về hướng đó, tất nhiên nhìn thấy Rick. Rick đưa ly rượu của mình lên làm ý mời rồi uống cạn nó, tiếp theo bước nhanh về hướng gian phòng Vip.
Một cỗ nghi hoặc dân lên trong lòng anh. Tại sao lại mời rượu anh? Lại hẹn anh vào gian phòng Vip để nói chuyện? Vì Yến Nguyên? Đơn giản là vì cô ấy?
Lắc lắc ly rượu có thứ chất lỏng màu hổ phách trên tay, Nam Phong không nghi ngờ mà uống vào bụng một nửa. Hương rượu cai xè thấm vào đầu lưỡi nhưng lại đặt biệt mang theo một mùi vị gì đó mà anh không cảm nhận rõ.