- Đúng thì sao? Nhưng cậu ta lại bị Yến Nguyên của anh dụ dỗ! – Thanh Thúy đểu cáng nói.
- Dụ dỗ? Yến Nguyên không bao giờ làm việc đó! Trừ phi ngược lại! – Rick cười nửa miệng với câu nói của Thanh Thúy.
- Ý anh là Phong bám theo cô ta? Không hề! - Thanh Thúy.
- Vậy rốt cuộc anh là bạn hay thù với chúng tôi đây hả? – Phương Linh.
- Không có lí do gì để là thù! Chi bằng ta hợp tác! – Rick ung dung ngã người ra sau một cách lười biếng.
- Hợp tác? – Phương Linh và Thanh Thúy nhìn nhau, đồng thanh nói.
- Đúng! Hợp tác! Hai em không nghe nhầm đâu! - Rick.
- Hợp tác chuyện gì? – Phương Linh.
- Hợp tác chuyện tình cảm. Anh yêu Nguyên, nhưng Phong dường như rất thích Nguyên! Em thấy sao? – Rick nhìn Thanh Thúy, nói.
- Khoan! Dừng lại. Chuyện này không liên quan đến tao! Thúy, tao đi trước! Hai người cứ từ từ nói chuyện! Chào anh! – Phương Linh gật đầu chào một cái, nhanh chóng bước khỏi quán bar.
- Anh nói anh sẽ giúp em? Chúng ta hợp tác? – Sau khi Phương Linh đi khỏi, Thanh Thúy gấp rút hỏi.
- Đúng! Anh muốn Nguyên là của anh! Còn em chỉ việc kéo Phong về cạnh em!
- Nhưng bằng cách nào? Cũng như anh với cô ta, Phong không thích tôi! – Thanh Thúy bất mãn nói.
- Anh nghĩ là anh đã có cách! Em có muốn nghe hay không? – Rick cười đểu.
- Anh nói tôi sẽ nghe!
- Cách của anh là…
Lát sau…
- Em thấy được hay không?
- Không tệ! Nhưng nếu thất bại thì chẳng phải tôi sẽ là người thiệt thòi sao?
- Không như em nói! Hợp tác hay không tùy em! – Rick nhún vai, toan định rời đi thì Thanh Thúy cũng giữ anh lại.
- Được! Tôi đồng ý với anh!
- Vậy có phải hay hơn không? Anh là Rick, hợp tác vui vẻ! – Rick đưa ly rượu làm ý mời.
- Thanh Thúy! Hợp tác vui vẻ!
Cả hai nâng ly, cùng cười đắt ý cho một kế hoạch xấu xa được mở màng vô cùng nhanh chóng.
[…]
- Chúng ta sẽ đi đâu?
Diệu Anh dựa đầu vào cửa sổ xe, gương mặt tò mò nhìn Bảo Khánh. Từ đầu buổi đến giờ, cậu cứ nhìn cô, sau đó lại làm vẻ đâm chiêu, rồi lại cười rất gian xảo.
- Chúng ta đi làm một chuyện! Bảo đảm cậu sẽ thích! – Bảo Khánh tà từ nói, mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay: 5h kém 10.
- Tớ chẳng thích nếu như không biết trước! – Diệu Anh vòng tay trước ngực, hất mặt nói.
- Đây là bất ngờ! Làm sao có thể biết trước! Với lại chuyện đó không thể làm vào ban ngày! – Vẫn là giọng điệu gian xảo.
- Hây hây! Cậu nói làm tớ rùng mình rồi đây! – Diệu Anh bĩu môi nói.
- Vậy tớ sẽ tắt máy lạnh! – Bảo Khánh làm bộ không hiểu ý cô.
- Không nói nhiều! Mau cho tớ biết là chúng ta đang đi đâu đi?! Tớ rất tò mò! Còn nữa, hôm nay tớ phải giúp ba lọc phần mềm của công ty.
- Nhất định tớ sẽ trả cậu về đúng giờ. Cậu đừng khẩn trương như thế. Khoảng 45 phút láy xe mới đến!
- Lâu vậy? Láy nhanh một chút là được chứ gì? – Diệu Anh đột nhiên cảm thấy rất hồi hộp, sắp có chuyện gì xảy ra hay sao đây?
- Lần đầu tớ gặp Yến Nguyên là tớ cùng Phong đang đua xe. Cậu còn bảo một tay đua như tớ láy nhanh một chút, cậu không sợ sao?
- Có trẻ con mới sợ!
- Được! Ngồi chắc một chút!
- Ok! – Diệu Anh đưa ngón tay làm dấu đồng ý, cười tít mắt với Bảo Khánh.
Thế là chiếc BMW màu đen lao đi như một hạt bụi trên đường.
Bảo Khánh láy xe đưa Diệu Anh đến một ngọn đồi cách xa trung tâm thành phố. Lúc này, trời đã chập tối nhưng Diệu Anh vẫn nhận ra hai bên lối đi có những trụ đèn kiểu Pháp và hình như trồng rất nhiều hoa.
Bảo Khánh thờ ơ đậu xe dưới chân đồi, cùng Diệu Anh bước đi. Cả hai đi đến đâu, những ánh đèn lại sáng lên đến đó khiến cho Diệu Anh gần như hoa cả mắt với hàng trăm bụi hoa bách hợp trồng xen với những trụ đèn.
- Đẹp quá! – Diệu Anh thích thú kêu lên.
- Một lát nữa còn có nhiều bất ngờ hơn! – Bảo Khánh nhìn tâm trạng rất tốt của Diệu Anh, bản thân cũng vui không kém.
- Nhưng sao lại dẫn tớ đến đây? – Tuy mải mê ngắm nhìn những khóm hoa bách hợp dưới ánh đèn nhưng Diệu Anh vẫn hỏi.
- Tớ đã nói là bất ngờ! Mà bất ngờ thì không thể nói trước! – Bảo Khánh tà mị nói.
- Tớ cũng thật muốn xem bất ngờ của cậu là gì!
Bảo Khánh không đáp lại cô, chỉ vui vẻ lắc đầu rồi cười một cái. Diệu Anh, nhất định cậu sẽ bất ngờ.
Cả ngọn đồi được thắp sáng bởi hàng nghìn ngọn đèn kiểu Pháp theo từng bước chân của cả hai, khiến mọi thứ xung quanh như đang bừng tỉnh theo mỗi nhịp thở.
Cả hai dừng lại trước một căn nhà nguy nga đồ sộ như lâu đài trên đỉnh đồi. Xung quanh tòa lâu đài thu nhỏ này vẫn là vô số khóm hoa bách hợp đang vươn mình tỏa hương dưới ánh đèn sáng rực như ban ngày.
Bảo Khánh bước tới cánh cửa gỗ, tra chìa khóa rồi đẩy cửa vào. Cậu hơi cúi người, đưa cánh tay về vào phía trong làm ý mời rồi lại cười với Diệu Anh, giống như cô là nữ hoàng cao quý của nó. Nhưng nói Diệu Anh là nữ hoàng thì cũng không sai biệt lắm. Cô dòng dõi quý tộc, khí chất cao quý, phong thái nho nhã thục nữ, vậy còn khuyết điểm nào?
- Mời! – Bảo Khánh nhẹ giọng khi Diệu Anh đi đến bên cánh cửa.
- Cùng vào!
- Được! – Bảo Khánh nói xong liền bước sau cô đi vào trong...