Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chương 63




Nốt nhạc cuối kết thúc, Yến Vy khiến tất cả đều ngỡ ngàng, ngoại trừ Yến Nguyên đang hài lòng nhết mép.

Yến Vy hoàn thành phần thi, mong chờ nhìn kết quả.

Cô My: 10 điểm.

Giáo viên thanh nhạc: 9 điểm.

Nhìn bảng kết quả, Yến Vy muốn bật khóc. Cao hơn, điểm sổ của nhỏ cao hơn. Nhỏ thắng rồi, Nguyễn Hoàng Yến Vy cuối cùng cũng làm ra trò rồi.

Phương Linh và Thanh Thúy mắt đỏ ngầu nhìn nhau, đồng thanh nói:

- EM PHẢN ĐỐI!

Cô My và thầy thanh nhạc không hiểu nhìn hai nhỏ. Sao lại phản đối.

- Em phản đối thưa cô. Yến Vy là người mới tập chơi, tại sao cố thể hơn bọn em? – Thanh Thúy hung hăng nói.

- Em muốn biết lí do! – Phương Ling cũng không vừa.

Yến Nguyên từ dưới nhìn lên, khóe miệng kéo ra nụ cười khinh thường. Đưa tay vén một ít tóc ra sau, cô vừa bước lên vừa cất giọng:

- Nếu hai cô song tấu, tôi bảo đảm sẽ thua tới tâm phục! – Yến Nguyên đi đến cây piano của Yến Vy rồi xuống.

- Ý cô là gì? – Thanh Thúy trừng mắt.

- Là như thế này! – Diệu Anh cũng cười khinh, đi lại chỗ cây piano của Phương Linh.

Yến Nguyên và Diệu Anh không ai hẹn ai, cùng nhau gãy lên bài Moon Sodanat bằng cách song tấu. Họ nhẹ nhàng khoan thay, phong thái ung dung cao quý, hòa mình cùng tiếng đàn, hoàn toàn không lỗi một nhịp khiến cho giáo viên thanh nhạc phía trên vô cùng hài lòng mà gật đầu.

Nam Phong và Bảo Khánh nhìn nhau, rồi lại nhìn hai cô gái phía trên mà cười mãn nguyện.

Yến Vy mang vẻ mặt đầy tự hào nhìn Yến Nguyên, một cô gái thật đa tài và khéo léo đến khó tin.

Bản sodanat song tấu của hai người đẹp kết thúc mà Phương Linh cùng Thanh Thúy vẫn chưa hết há hốc kinh ngạc. Họ làm sao có thể kết hợp ăn ý như thế? Nếu nghe qua lao thì chắc chắn nghĩ rằng là một người đàn. Không thể, chắc chắn là gạt người, chắc chắn là gạt người.

- Không tin cũng chẳng sao. Hai cô quả thật không có tài, chỉ có tham vọng, không xứng đáng mang danh người chơi nhạc! – Diệu Anh nhàn nhạt nói, gương mặt thuần khiết xinh đẹp nhìn về phía Phương Linh cùng Thanh Thúy.

- Cô nói ai bất tài hả? – Phương Linh hùng hổ xấn tới, lại bị một cánh tay của ai đó nắm bả vai ghì lại thật chặt.

Là Bảo Khánh. Xem tí thì nhỏ quên mất là phải giữ hình tượng trước mặt Bảo Khánh.

Phương Linh nhìn cậu quan tâm tới Diệu Anh như thế thì hừ lạnh, nhăn nhó chen qua đám đông trước cửa phòng rời đi.

- Kết quả đã rõ! Yến Vy thắng. Phần thi song tấu piano sắp tới sẽ do Yến Vy cùng Yến Nguyên đại diện thi đấu. – Cô My nói xong cũng rời khỏi phòng thanh nhạc.

Giáo viên thanh nhạc mang gương mặt vui vẻ hướng mọi người đi tới.

- Yến Vy, em rất có năng khiếu. Không biết em có thể tham gia câu lạc bộ âm nhạc của thầy hay không?

- Em nhất định sẽ suy nghĩ lại! – Yến Vy cười duyên.

- Được! Khi nào có kết quả tới gặp thầy. Yến Nguyên và Diệu Anh cũng vậy, rất tài năng. Các em từ từ nói chuyện, thầy đi trước. – Giáo viên thanh nhạc nói rồi rời đi.

- Còn cô, chưa phục? – Yến Nguyên nhướng mày nhìn Thanh Thúy tức đến xanh mặt đang đứng cạnh đó.

- Tôi nhất định không phục. Đợi đó, tôi xem các người có tài cán gì! – Thanh Thúy nói xong thì dậm chân thật mạnh xuống nền gạch bước đi.

- Em vui quá, cuối cùng cũng thắng! Cảm ơn chị, rất cảm ơn chị! – Yến Vy cười hịp mắt nhìn Yến Nguyên.

- Chúng ta cùng về lớp! – Yến Nguyên cũng cười lấy lệ, xong cùng mọi người trở về lớp.

[…]

Tan học, Phương Linh cùng Thanh Thúy kéo nhau vào quán bar xả giận. Hai nhỏ gọi mấy chai rượu mạnh cùng một bình shisha.

- Mẹ nó! Làm sao như thế? Một đứa mù nhạc như con Vy làm gì có cửa thắng!? – Thanh Thúy tứng giận nện ly rượu xuống bàn.

- Tao còn bị bất ngờ, huống hồ là mày! – Phương Linh nói xong hít một hơi shisha.

- Nguyễn Hoàng Yến Nguyên, con nhỏ chảnh chọe đó. Vừa vào trường đã làm bộ mặt thanh cao, sau lưng thì ra tay dụ dỗ Hội trưởng của tao! Cả Nam Phong nó cũng không tha. Đồ con gái thối nát! – Thanh Thúy.

- Vậy mà xem, con nhỏ Diệu Anh thì sao? Cũng là một bộ mặt như tao, nhưng tao và nó nào có giống. Khốn khiếp, Bảo Khánh cũng phải về tay tao! – Phương Linh.

Đứng bên cạnh, khóe miệng của Rick không khỏi kéo ra đầy dã tâm. Một nơi ồn ào âm thanh như thế này nhưng đối với anh, cái tên Nguyễn Hoàng Yến Nguyên còn nổi bật hơn hẳn. Anh chủ động đi đến chỗ Phương Linh và Thanh Thúy, vui vẻ nói:

- Chào hai người đẹp! Không biết các em là gì của cô gái tên Yến Nguyên?

Phương Linh cùng Thanh Thúy không hẹn mà nhìn lên, lại bắt gặp nụ cười chói lóa như ánh dương cả một chàng trai ngoại quốc vô đẹp một cách cuồng dã.

Nhưng anh ta hỏi về Yến Nguyên, họ có quan hệ gì sao?

- Vậy anh là…- Phương Linh cố trấn tỉnh trước vẻ đẹp kia, nhíu mài hỏi.

- À! Anh là bạn có Yến Nguyên! – Rick rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Thanh Thúy.

- Tôi nhớ ra rồi! Anh từng đến trường đón cô ta, gây náo loạn thì phải! – Thanh Thúy cười cười, lại uống rượu.

- Em nói quá lời! Không biết có thể cho anh biết lí do hai em gọi cả họ lẫn tên của Nguyên hay không?

- Anh là bạn cô ta, đối với chúng tôi là bạn hay thù còn chưa biết! – Phương Linh đưa ly rượu lên làm ý mời, sau đó cũng uống.

- Không giấu gì bọn em, anh yêu Nguyên, nhưng bị cô ấy từ chối! Anh nghĩ bọn em cũng có hiềm khích, đúng chứ? – Rick.

- Yêu? Bị từ chối? Nhỏ này cũng cao tay thật! Làm ra biết bao là chuyện. – Phương Linh.

- Ý em là gì?

- Cũng không giấu gì anh, hai chúng tôi quả thật có hiềm khích với cô ta. Cô ta và bạn cô ta có ý tranh giành người yêu với chúng tôi. Anh lại là người bị cô ta từ chối, tính sao đây? – Thanh Thúy.

- Người yêu của em bị Nguyên giành? Em yêu Nam Phong à? – Rick cười nửa miệng, không ngờ lại tìm trúng mục tiêu, lần này xem như viên mãn.