- Bà chủ, người đã về! – Quản gia đưa tay nhận lấy balo áo khoác ngoài từ Yến Nguyên, cúi gập người chào cô.
- Vy đâu? – Yến Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi.
- Yến Vy ở phòng đàn!
- Không còn việc của chú! – Yến Nguyên nói xong, một hướng đi thẳng đến phòng đàn.
Nhìn cánh cửa khép hờ, Yến Nguyên rón rèn đẩy vào thì bắt gặp Yến Vy đang thất thần ngồi, bàn tay chỉ gõ suy nhất một phím, ánh mắt lạ nhìn vào không trung. Cô không vui nhíu mài liền gọi:
- Vy!
Yến Vy giật mình, thất tha thất thưởng quay sang nhìn Yến Nguyên, nói:
- Chị! Em… em đang đợi chị!
- Có chuyện gì sao? Buồn à? – Yến Nguyên ngồi xuống cạnh nhỏ, bàn tay và ánh mắt tập trung vào phím đàn, nói.
- Khô… không có! À! Nghe bác Quân nói chị tìm em. – Yến Vy che dấu gương mặt mất hồn, vội lánh sang chuyện khác.
- Chẳng có gì quan trọng, bỏ đi. Lúc chiều thế nào? – Yến Nguyên vẫn giữ tư thế đệm đàn, hỏi.
- Gặp được mẹ! Mẹ hỏi thăm em! Ngoài ra chẳng có gì! – Yến Vy nói dối, hốc mắt lại cảm thấy cay cay.
- Cô chắc chứ? Đừng quên hậu quả của việc nói dối tôi! – Yến Nguyên sẵn giọng, lời nói chứa một ít uy hiếp.
- Em… em không có! Chỉ lả… chỉ là… - Yến Vy lấp bấp, thật không biết nói sao cho được.
- Thế nào? – Yến Nguyên ngưng tay, nghiêng đầu nhìn nhỏ.
- Không có gì! – Yến Vy nuốt nước bọt, cười sượng nhìn Yến Nguyên.
- Nguyễn Hoàng Yến Vy! – Yến Nguyên biết nhỏ đang che dấu chuyện gì liền gọi thẳng tên nhỏ khiến Yến Vy sợ mất cả hồn.
- Thật sự không có! Em không có gì dấu chị cả! – Yến Vy tuy sợ nhưng vẫn cố lắc đầu xua tay. Nhỏ thật sự không dám nói cho Yến Nguyên nghe yêu cầu của mẹ mình.
- Cô còn nói không có? Tôi chưa nói gì cô đã tự khai ra, còn dám nói không? – Yến Nguyên nhướng mài nhìn biểu hiện trăn trở của Yến Vy, trong lòng quả thật có chút lo lắng.
- Em không dám nói! – Yến Vy nhắm mắt, tay bấu chặt vạt áo nói ra bốn chữ.
- Cô sợ cái gì? Chuyện liên quan đến mẹ cô khiến cô khó xử nhưng tôi thì không. Nói cho tôi biết, thật ra hai người đã nói những gì?
- Em… em… mẹ cần… cần… tiền! – Yến Vy bị Yến Nguyên đọa sợ, nói lí nhí trong miệng.
- Cô nói cái gì? – Yến Nguyên không vui nhíu mài. Người đàn bà này tốt nhất đừng để cô xử lí. Bằng không chỉ có đường chết. Cả con gái ruột mà cũng dùng thái độ hèn hạ như thế, bảo đảm không có đất dung thân.
- Mẹ… em… bà ấy… bà ấy cần… cần tiền! – Yến Vy cúi gầm mặt, nước mắt lại chảy xuống.
- Không khóc! Ngẩn mặt lên! – Yến Nguyên nhìn nhỏ, giọng nói vô cùng cứng rắn.
Yến Vy rụt rè ngẩn mặt lên, liền bắt gặp đôi mắt màu tro lạnh đến vô hồn của Yến Nguyên thì xém tí giật mình hét lên, cũng may còn kìm nén được.
- Không được khóc! Cho tôi biết, bà ta yêu cầu cô đưa tiền, có nói cụ thể bao nhiêu hay không? – Yến Nguyên bấu vào vai Yến Vy, lạnh lùng nói.
Yến Vy đưa tay quệt nước mắt, thút thít:
- 10 triệu!
- Bà ta tưởng cô là cái máy sao hả? Có khả năng in tiền? Cô trả lời thế nào?
- Em nói em không có, mẹ liền bảo tìm mọi cách đưa cho bà ấy trong 2 ngày. Chị, em thật sự không có ý định xin tiền ba và chị, chị đừng giận em. Em sẽ tự tìm cách, bảo đảm không phiền đến chị!
- Tôi phải nói cô ngốc hay ngây thơ đây hả? Tự tìm? Bằng cách gì? Vay thế chấp?
- Em chưa nghĩ ra! – Yến Vy trả lời một câu khiến Yến Nguyên sắc mặt càng khó coi hơn.
- Mặc kệ bà ta nói gì, cô bắt buộc nghe tôi. 2 ngày sau tôi cùng cô gặp bà ta, hiểu chưa? Khi nào bà ta liên lạc cứ nói với tôi. Cô làm được không?
- Em sợ mẹ giận em!
- Nguyễn Hoàng Yến Vy! Cô là em gái tôi, là con gái của ba tôi, nhất định không cho phép cô bị người khác uy hiếp. Bà ta còn coi cô là con gái thì đã không thủ đoạn moi tiền với cô như thế. Tôi từng hỏi cô, giữa gia đình này và mẹ cô, cô phải làm thế nào, cô còn nhớ hay không? Nhất định phải sáng suốt lên. Nhớ kỹ, em gái Nguyễn Hoàng Yến Nguyên này thì không phải đụng chuyện là khóc. Còn có tôi! Hiểu không?
Yến Nguyên tức giận nói một hơi, cuối cùng cũng cảm thấy mệt nhưng ánh mắt vẫn như muốn xuyên thẳng qua tâm hồn Yến Vy.
Yến Vy nhìn Yến Nguyên, đôi mắt hai mí của nhỏ trợn to cả ra. Chị quan tâm nhỏ đến như vậy sao? Cứ tưởng chị còn giận thật nhiều mới phải? Chị thật là người tốt.
- Chị! Em cảm ơn chị! – Yến Vy xúc động quá mức, bất ngờ nhoài tới ôm chầm lấy Yến Nguyên mà nức nở.
Yến Nguyên nhìn nhỏ, lần này là đến lượt cô sốc. Trời ạ, nước mắt của nhỏ vấy lên người cô, bẩn quá. Nhưng… nhưng như thế này cũng tốt. Yến Vy là em cô, cô nhất định sẽ bảo vệ nhỏ, dù người kia là ai đi nữa cũng giúp cho nhỏ.
- Đừng khóc nữa! Áo tôi bị cô làm bẩn hết cả rồi đây!
Yến Vy nghe Yến Nguyên nói thế, cơ thể liền như cái lò xo bật ra, rối rít nói:
- Em xin lỗi! Là do em bất cẩn! Chị cứ thay ra, để em giặt!
- Không cần! Nhà không thiếu người làm! Ngồi đây đệm đi, tôi lên lầu tắm xong sẽ xuống. Ngày mai là so tài, dốc sức tập lần cuối. Còn chuẩn bị cho lễ hội! – Yến Nguyên nói xong, nhanh chóng rồi khỏi phòng đàn. Ở lại một lát nữa e là cô sẽ chết vì bẩn.
Yến Nguyên đã rời khỏi mà Yến Vy vẫn còn ngẩn tò te nhìn cánh cửa. Chị nhỏ thật tuyệt vời. Vừa đẹp, vừa tài giỏi lại thông minh. Chẳng bù cho nhỏ. Chẳng có cái gì ra hồn.
Yến Vy thơ dài một cái, lại quay sang chuyên tâm tập luyện đợi Yến Nguyên trở xuống.