- Bảo Khánh đâu? Không đi chung với cậu? – Yến Nguyên nhìn xung quanh, thường ngày 2 tên này hay đi chung với nhau lắm mà!
- Sân thượng. Có cả Diệu Anh! – Nam Phong nhàn nhạt nói.
- Làm gì trên đó? Hóng mát buổi sáng? – Yến Nguyên cười cười, đưa tay vén lại mái tóc.
- Nói chuyện tình cảm! – Nam Phong thản nhiên phun ra bốn chữ.
- What? Chuyện tình cảm? Cậu đùa với tôi? – Yến Nguyên ngạc nhiên thốt ra mấy chữ, vừa lúc thấy Diệu Anh hối hả chạy từ hướng sân thượng xuống.
Yến Nguyên định gọi cô lại nhưng chưa kịp lên tiếng thì đến lượt Bảo Khánh xuất hiện, và lần này cậu tiếng và phía cô cùng Nam Phong.
- 2 người có vấn đề gì sao? – Yến Nguyên mày thấp mày cao hỏi khi thấy gương mặt kì quái của Bảo Khánh.
- Một vài! – Bảo Khánh cười cười, đưa tay vuốt vuốt cằm vẻ như đang hài lòng chuyện gì đó.
- Sao rồi? Ok? – Nam Phong cũng cười cười đập vai Bảo Khánh một cái.
- Ok! Cũng nhờ cậu! – Bảo Khánh đáp lại, cũng đập vào vai Nam Phong.
Bên này, chân mày của Yến Nguyên đang nhíu lại đến đỉnh điểm. Họ có chuyện không cho cô biết đây. Nhưng cũng đâu có gì cần quan tâm.
- Cậu muốn biết không? – Nam Phong nhìn biểu hiện của cô, cười nửa miệng hỏi.
- Không! – Yến Nguyên lấy lại phong thái, bình thản nói duy nhất một chữ.
Ba người bọn họ đi vào lớp. Sau khi ngồi xuống ghế, Diệu Anh cũng vào.
- Chào! – Diệu Anh cười với Yến Nguyên.
- Chào! Nhìn cậu rất vui? – Yến Nguyên bông đùa hỏi, không quên lườm Bảo Khánh trông khi cậu đang trân trân nhìn Diệu Anh.
- Không có gì! – Diệu Anh chợt nhớ tới chuyện lúc nãy, vội vàng trở lại chỗ ngồi, lấy quyển sách che đi gương mặt đỏ hồng của cô.
Nhìn biểu hiện đó, Yến Nguyên đủ thông minh để biết được một nữa chuyện mà lúc nãy Bảo Khánh cùng Diệu Anh nói, nhưng cô chẳng quan tâm nhiều, vì đây là vấn đề tình cảm theo như những gì Nam Phong nói kia mà. Mấy bài nhạc trong di động của cô chắc chắn thú vị hơn chuyện tình cảm.
Vừa cầm quyển sách chưa được bao lâu, di động của Diệu Anh rung lên. Có tin nhắn. Xem nào, của Bảo Khánh. Diệu Anh ngoái cổ nhìn cậu một cái, liền thấy cậu cười hiền, ánh mắt hất về phía điện thoại, ý bảo cô đọc tin đi.
“ Chuyện lúc nãy, cậu nghiêm túc không?” – Bảo Khánh.
Diệu Anh đọc xong, lại chẳng tiếc lườm Bảo Khánh, rồi lại cắm cúi trả lời:
“ Cho là tớ đùa đi! -_-” – Diệu Anh.
“ Ấy chết! Đâu có được! Tớ tin mà 0_0”. – Bảo Khánh.
“ Coi như cậu có lòng! Tớ toại nguyện! ^_^” – Diệu Anh.
“ Nhưng về phần Phương Linh, cậu sẽ tin tớ?” – Bảo Khánh.
“ Cứ để tự nhiên là được. Cậu phải hiểu rõ cậu hơn tớ chứ!” – Diệu Anh.
“ Cảm ơn cậu đã tin tớ! Tớ cũng hiểu rõ lòng mình rất nhiều! Trong đó, có cậu!” @_@” – Bảo Khánh.
“ Cậu đúng là hết cách! :p” – Diệu Anh.
“ Phải phải! Tớ hết cách rồi, đành thích cậu cho có cách! Được chưa hả?” – Bảo Khánh.
“ Nói linh tinh! Không đùa với cậu, tớ đọc sách tiếp!”
Diệu Anh trả lời tin nhắn cuối xong, chả màng sắc mặt của Bảo Khánh, đành lấy cớ là đọc sách để che gương mặt xinh xắn đang ửng hồng.
Bảo Khánh nhìn bóng lưng của cô, lắc đầu vui vẻ một cái. Cậu thật sự thích Diệu Anh mất rồi.
[…]
- Bài học hôm nay kết thúc ở đây! Các em nghỉ! – Giáo viên nói rồi liền rời khỏi lớp.
Nam Phong đi lại bàn Yến Nguyên, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đi!
- Được! Vy, chìa khóa! – Yến Nguyên quay xuống nhìn Yến Vy đang như người mất hồn. Nhỏ vẫn chưa nghe cô gọi, trễ nãi thu gom sách vở.
- Vy! – Yến Nguyên gọi lần nữa, giọng nói chứa một ít gấp gáp.
- Hả? À, chị! – Yến Vy giật mình liền đi lại chỗ Yến Nguyên lấy chìa khóa.
- Láy xe cẩn thận. Có gì cứ nói cho tôi biết, không cần giấu! – Yến Nguyên trao chìa khóa vào tay Yến Vy, ân cần nói.
- Em biết rồi chị! – Nhỏ nói xong vẫn giữ bộ mặt “ u ám” rời khỏi lớp.
- Let’s go! Nếu không tôi sợ sẽ ngạt chết! – Yến Nguyên ấn ý nói rồi nháy mắt với Nam Phong một cái, hoàn toàn nhìn thấy gương mặt “ đưa đám” của Thanh Thúy ở phía sau.
- Ngạt chết?
Nam Phong tròn mắt hỏi Yến Nguyên, đưa ánh mắt nhìn theo tầm nhìn của cô, lại bắt gặp Thanh Thúy cười giả tạo khi thấy anh quay xuống, mau chóng cùng Yến Nguyên rời khỏi lớp trong con mắt “ bốc hỏa” của không riêng gì Thanh Thúy mà còn không ít nữ sinh chung lớp.
Thanh Thúy nhìn cảnh đó, hung hăng giật lấy túi xách rời khỏi lớp. Trong đầu nhỏ bây giờ toàn là những ý nghĩ xấu xa của sự ganh ghét.
- Khánh, không biết cậu có thể cho tớ quá giang một đoạn không? – Phương Linh đi lại đứng cạnh bàn Bảo Khánh, dùng giọng nói ngọt mùi nói với cậu khi thấy cậu đang thu dọn sách vở.
Bảo Khánh không hề để ý tới nhỏ, thật nhanh gom hết sách vở vào balo rồi hướng bàn Diệu Anh mà đi tới.
- Cậu không bận gì đó chứ? – Bảo Khánh nhẹ giọng hỏi.
- Không! Có chuyện gì à? – Diệu Anh cũng đã thu gom sách vở xong, ngẩn mặt lên thì lại nhìn thấy Phương Linh vẻ mặt khó coi đang đứng sau Bảo Khánh, khóe miệng cô vẽ lên nụ cười nhạt dành cho nhỏ.
- Không bận gì thì chúng ta đi chơi. Được không hả? – Bảo Khánh lại vui vẻ hỏi.
- Được! Chúng ta đi thôi! – Diệu Anh bước ra khỏi chỗ ngồi, bàn tay nhanh chóng bị Bảo Khánh bắt lấy.
- Cậu… - Diệu Anh chợt lúng túng, hai má lại ửng hồng.
- Vậy xem như hẹn hò! Đi mau! – Bảo Khánh cười như ánh mặt trời với cô, liền kéo cô rồi khỏi lớp. Diệu Anh lại cảm thấy cô thật may mắn và vui vẻ.
Nhưng vừa đi đến cửa lớp, cánh tay còn lại của Bảo Khánh liền bị một bàn tay có ngón tay sơn đỏ luồng qua rồi ôm lấy. Bảo Khánh khựng lại, vẻ mặt cực kỷ khó coi nhìn Phương Linh, nói:
- Bỏ ra!