- Mẹ thật sự rất quá đáng! Con không ngờ mẹ lại như thế! – Yến Vy coi như không có Yến Nguyên bênh cạnh, không nghĩ ngợi gì mà trách cứ mẹ mình.
- Con bây giờ hay lắm chứ gì? Mẹ không nói nhiều với con. Chiều nay 5h ra café X gặp mẹ! Mẹ bận rồi!
Bà Hạnh Phương nói xong liền ngắt máy, trong khi Yến Vy nước mắt lưng tròng vì uẩn khuất. Mẹ nhỏ thật sự quá đáng. Tại sao có thể nói những lời đó? Ba và Yến Nguyên thật sự rất tốt, nhưng mẹ lại như thế?
- Đừng khóc! Nghĩ nghiều không tốt đâu! – Không biết từ khi nào Yến Nguyên đã sang ngồi ghế bên cạnh Yến Vy, cho nhỏ dựa vào vai cô nức nở.
- Mẹ sẽ không tha thứ cho em. Mẹ ghét em, ghét cả ba lẫn chị. Đều tại em! – Yến Vy òa lên.
- Không phải tại cô. Là bà ấy tự mình tìm lấy. Người như bà ấy, tiền là trên hết. Đừng tự trách mình như thế là tốt rồi! – Yến Nguyên đưa cho Yến Vy một chiếc khăn mặt, lại vỗ về nhẹ nhàng đối với nhỏ.
Sau một lúc nức nở, Yến Vy mới lấy khăn lau nước mắt nước mũi tèm nhem, nhìn Yến Nguyên nói:
- Em không sao! Chúng ta đi học đi chị, kẻo trễ!
- Được! Chúng ta đi!
[…]
Sân thượng dãy B Noble School…
- Cậu đã suy nghĩ kĩ chưa? Một công đôi việc! – Nam Phong ung dung bỏ tay vào túi quần, cười tà mị nhìn Diệu Anh.
- Được! Nhưng nếu thật sự không phải? – Diệu Anh chấp tay trước ngực, đứng đối diện Nam Phong.
- Không có cơ hội cho chữ “ không phải”.
- Ok! Quyết định vậy đi. Không còn gì tôi đi trước. – Diệu Anh nói xong, tao nhã xoay người định rời đi, vừa lúc Bảo Khánh lại từ dưới đi lên.
- Hẹn tớ có việc gì không? – Bảo Khánh diệu dàng hỏi, không phát hiện vẻ mặt vừa cười khổ vừa tức giận của Diệu Anh.
Lúc nãy Nam Phong nhắn cậu lên, nói có chuyện cần nói với cậu. Rốt cuộc anh lại bày trò cho Diệu Anh và cậu sao?
Diệu Anh oán hận xoay mặt nhìn Nam Phong đang dương dương tự đắc ở phía sau một cái, liền hiểu tình huống trớ trêu, cười nói:
- À! Đúng là chuyện muốn nói với cậu! – Diệu Anh cố sức kéo ra một nụ cười.
- Hai người có chuyện cần nói sao? Vậy tớ đi trước! Goodbye! – Nam Phong cười đểu, nhàn nhạt rời khỏi chỗ đó.
Gió rít mát rượi, thổi tung bay mái tóc đen nhánh, dài như lụa của Diệu Anh, nhìn cô lại tựa như thiên thần. Bảo Khánh hiện giờ cũng như một thiên sứ. Gương mặt cậu góc cạnh hoàn mỹ, giờ phút này lại xen lẫn một chút diệu dàng cùng một chút lạnh lùng khiến Bảo Khánh càng lãng tử. Chưa kể đến, đôi hoa tai của Bảo Khánh đã khiến cậu đẹp đến dường nào.
- Có chuyện gì? – Bảo Khánh ôn nhu hỏi, từ từ đi đên gần Diệu Anh.
Cô hít thở sâu một cái, đối mặt với cậu.
- Cậu đã từng yêu Phương Ling sao Khánh?
- Là Nam Phong nói cho cậu biết sao? – Bảo Khánh duỗi hai tay, bàn tay nắm chặt lang cang nhìn ra xa.
- Cậu không cần biết! Tớ và Phương Linh, giống nhau lắm, đúng chứ? – Diệu Anh bước đến cạnh cậu, ánh mắt cũng nhìn ra xa.
- Hai người không giống! – Bảo Khánh chậm rãi nói.
- Vậy cậu còn yêu Phương Linh? – Diệu Anh cứng rắn hỏi.
- Sao cậu lại hỏi vậy? – Bảo Khánh nhìn cô, ánh mắt dấy lên một tia mong chờ.
- Vì tớ nghĩ thế! Tớ nói đúng hay không đúng? – Diệu Anh cũng nhìn cậu, một ánh mắt đầy bình tĩnh như mặt hồ lặng gió.
- Nếu tớ nói không? – Bảo Khánh.
- Vậy tớ sẽ là người thua cuộc! – Diệu Anh.
- Thua cuộc! Cậu cá cược sao? – Bảo Khánh.
- Cũng không hẳn là cá cược. Vì khi nghe người đó nói một chuyện, tớ đã không tin. Và còn hiểu lầm cậu! – Diệu Anh.
- Cậu và Nam Phong đã nói những gì? Có thể cho tớ biết không? – Bảo Khánh.
- Cũng không có gì quan trọng. Cậu ấy nói cậu thích tớ, cậu từng hiểu lầm tớ chỉ là hình bóng thay thế. – Diệu Anh bình thản nói, trong khi Bảo Khánh sắp phải tìm cái lỗ chui xuống.
- Cậu tin là tớ thích cậu không? – Bảo Khánh cố bình tĩnh, nói.
- Tớ không biết! Nhưng mà…- Soạt một cái, mặt Diệu Anh trở nền hồng hồng, trong khi Bảo Khánh sắp chết vì tò mò do câu nói dấp dửng kia.
- Nhưng thế nào? – Bảo Khánh lại sốt ruột hỏi.
- Nhưng… nhưng… nhưng hình như tớ… tớ… hình như tớ… thích cậu! – Diệu Anh đánh mất vẻ bình tĩnh vốn có, lấp bấp gần nửa ngày mới nói ra được một câu. Cô đã suy nghĩ kỹ lắm rồi đấy, khó khăn lắm mới nói ra được. Thật là khó khăn chết mất.
Bên này, Bảo Khánh đang trong tình trạng chết lâm sàng. Diệu Anh thích cậu sao? Cậu không nghe nhầm, hoàn toàn không nghe nhầm! Diệu Anh cũng thích cậu, cô ấy cũng thích cậu.
Bảo Khánh đột nhiên cười, định quay sang nói với Diệu Anh gì đó nhưng cô đã không còn đứng đó nữa, nhìn lại phía cầu thang thì thấy cô đang chạy trối chết.
Cậu cảm thấy thật hạnh phúc. Cậu không nghe nhầm, tình cảm của cậu cũng không nhầm. Cậu thích Diệu Anh, thậm chí hơn cả thế. Giờ thì tốt rồi. Mọi chuyện lại đi vào quỹ đạo.
Bảo Khánh hít sâu một cái, tư thế ưu nhã rời khỏi sân thượng.
[…]
Sau khi rời khỏi chỗ “ hẹn hò” của hai người kia, Nam Phong vừa đi tới hành lang thì bắt gặp Yến Nguyên cùng Yến Vy đi tới. Anh lại nhớ tới việc hoa lan hôm qua, chủ động tiến về phía 2 chị em bọn họ trong con mắt đau khổ của biết bao nữ sinh chung quanh.
- Chào! – Nam Phong cất tiếng chào.
- Chào! – Yến Nguyên.
- Chị, hai người cứ nói chuyện, em lên lớp trước. Chào cậu! – Yến Vy buồn bã rời đi, khóe mắt nhỏ còn đỏ hồng vì khóc.
- Cậu xuất hiện đúng lúc lắm. Một lát tan học, phiền cậu đưa tôi về nhà lấy giò hoa. Được chứ? – Yến Nguyên vừa nói vừa sánh bước cùng Nam Phong. Ánh nắng ban mai lại chiếu trên vai hai người, tạo ra một bức tranh đẹp đến xiêu lòng.
- Không thành vấn đề! Tôi cũng định tìm cậu vì chuyện đó!