- Tớ biết là hôm nay cậu tìm tớ vì lí do gì, nhưng tớ đã quyết định nhân cơ hội này mà nói rõ với cậu. Cậu thật sự không thích tớ? Tại sao? Tớ bắt đầu pha café là cũng vì muốn theo đuổi cậu. Trước khi tiếp xúc với cậu, hàng ngày tớ đều âm thầm nhìn cậu mua một loại café duy nhất của cửa tiệm ở ngoại ô. Tớ là muốn làm cho cậu vui, tớ học pha café vì cậu, làm biết bao nhiêu là việc vì cậu, vậy tại sao cậu không nghĩ cho tớ, không đặt tớ trong lòng hả?
Rick chán nản nhìn Yến Nguyên quay mặt chỗ khác mà im lặng, trong lòng bắt đầu len lỏi một tia giận dữ và nguy hiểm.
- Quý khách! Chúng tôi có thể mang thức ăn vào không ạ? – Tiếng của nữ tiếp viên truyền vào từ ngoài cách cửa kéo.
- Mang vào đi! – Rick nén lại cảm xúc, hằng giọng nói.
Nữ tiếp viên cùng 2 người khác mang thức ăn đặt ngay ngắn trên chiếc bàn bệt, lại bắt gặp một gương mặt đẹp trai hừng hực lửa giận cùng với một gương mặt thiên sứ băng tản thì hết tâm trạng mà hó hé gì nữa, gấp rúc lui ra ngoài, không quên liếc nhìn sợi dây chuyền lần cuối.
- Nguyên! Cậu mau nói gì đi chứ, tại sao lại im lặng? Làm ơn cho tớ một cơ hội, không được sao? – Rick đổi giọng, lần này là ngữ điệu tha thiết cầu xin.
Yến Nguyên quay sang nhìn anh. So với thái độ trò chuyện lúc nãy thì giờ đây, đôi mắt màu tro đã thay đổi nhiệt độ và thần khí, trong rất âm lãnh.
- Tớ không muốn nhắc tới chuyện này nữa. Về phần màu vẽ, coi như tớ chưa nói. Buổi hẹn hôm nay cũng coi như chưa từng có. Để tớ nhớ mãi hình ảnh đôi mắt màu xanh nồng ấm và nụ cười của cậu. Nếu được, cậu hãy về nước và quên tớ đi. Xin lỗi, tớ đi trước!
Yến Nguyên lạnh lùng nói, nói xong liền cầm balo lên, kéo cánh cửa bước đi.
Còn lại Rick trong phòng, cậu giận tới mang tai cũng đỏ, hung hăng đẩy đổ hết tất cả đồ ăn trên bàn và cả sợi dây chuyền Tiffany, tròng trắng của đôi mắt ấm áp đỏ ngầu như quỷ, nghiến răng lẩm bẩm:
- Nguyễn Hoàng Yến Nguyên! Tôi nhất định sẽ cho cậu biết, từ chối tôi sẽ có hậu quả thế nào! Tôi sẽ lột lớp mặt nạ kiêu ngạo của cậu sớm thôi, Yến Nguyên à!
Rick nói xong, đứng dậy rút bóp, lấy ra một tờ set rồi ném lại xuống chiếc đệm, mạnh tay nhặt sợi dây chuyền lên rồi rời đi.
Lúc anh ra đến cồng cũng không thấy Yến Nguyên đâu thì liền nhấn ga thật mạnh, vụt đi đâu đó.
Xe rời khỏi nhà hàng Nhật cũng là lúc Yến Nguyên xuất hiện sau thân cây đại thụ. Hôm nay thật phiền phúc, bọn họ đều giống nhau, chết tiệt.
Bước ra khỏi tán cây, Yến Nguyên cố thả lỏng mà bước đi trên con đường rợp bóng cây xanh. Đi bộ được môt lát, do cảm thấy nóng nên cô liền gỡ bỏ cavar đã được nới lỏng và mở nút tay áo, xoắn lên, trông rất là bụi bặm, tiếp tục thong thả đi tới.
Chỗ này thật đẹp, khá giống với công viên ở Úc vào mùa hè, không nóng không lạnh, lại có ánh mắt trời chiều tà. Nắng chiều thật đẹp, nhưng lại thật ảm đạm, giống như lòng cô vậy.
Rick bây giờ đã thay đổi, bên cạnh Yến Nguyên dường như đã mất đi một người bạn tốt. Tình yêu có gì hay mà tại sao ai cũng thích đương đầu vào thế không biết. Cô lớn đến chừng này, quả thật cô chưa từng thích ai đó. Nhưng quả thật, nếu cô thích ai thì liền chấp nhận đối diện.
( Quen không? Thấy câu giống giống thế nào chưa nhỉ?)
Yến Nguyên đi được một đoạn nữa thì gặp ngay một xe nước mía. Cô tò mò không biết là nước mía bán thế nào, ép thế nào thì liền lại gần xem.
Trên một chiếc xe đẩy cao hơn đầu người có một buồng gồm 2 con lăn, lại dán trên tủ kính dòng chữ “ Nước mía siêu sạch” khiến Yến Nguyên không khỏi nghi ngờ chất lượng ở chỗ này.
- Nước mía hả cô? Mấy ly? – Vừa thấy bóng dáng Yến Nguyên, người bán là một người đàn ông ngoài 50 tuổi liền hồ hởi hỏi.
Yến Nguyên chợt cảm thấy kì lạ, lại lúng túng. Bán ly à? Cô không có ý định uống, nhưng mùi vị thế nào nhỉ?
Yến Nguyên còn chưa kịp trả lời người bán thì từ phía sau, một giọng nói đã truyền tới:
- Cho tụi con 2 ly đi chú!
- Đợi một chút! – Người đàn ông đó vui vẻ quay vào ép nước.
Yến Nguyên thì ngạc nhiên quay lại, vừa bắt gặp gương mặt cao ngạo lạnh lùng của Nam Phong.
- A! Sao cậu lại ở chỗ này? – Cô ngạc nhiên hỏi, nhìn anh như sinh vật lạ.
- Tôi vô tình đi ngang! – Nam Phong nói dói không chớp mắt.
- Trùng hợp! – Yến Nguyên nói xong liền quay vào xem người ta ép mía lấy nước.
Lúc nãy sau khi rời trường, anh đã lập tức phóng xa theo sau cô và Rick, tách khỏi rồi nói với Bảo Khánh là công chuyện, lại thấy họ vào nhà hàng này thì đứng bên ngoài chờ. Được một lát Yến Nguyên lại chạy trốn sau cây đại thụ, Rick cũng ra không lâu sau đó. Rồi Rick đi mất, Yến Nguyên cũng tản bộ xung quanh chỗ này nên Nam Phong liền gửi xe vào nhà hàng, đi bộ theo sau cô.
- Đây! 2 ly 8 ngàn! – Người bán nước mía chìa hay ly nhựa ra trước mặt Yến Nguyên sau một hồi cô vì coi ông ta ép mía mà ngây ngẩn cả ra.
Yến Nguyên định đưa tay ra nhận lấy thì nhanh hơn, Nam Phong đã dúi tờ tiền vào tay người đó rồi một tay cầm hai ly, tay còn lại kéo Yến Nguyên đi.
- Của cậu này! – Nam Phong đưa cho Yến Nguyên một ly.