Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chương 4




Tại nhà Nguyễn Hoàng thì như vậy, nhưng tại biệt thự Thanh Lam thì có không khí còn nặng nề hơn.

Đại thiếu gia Nam Phong ngồi ăn tối một mình như thường lệ. Thức ăn hơn 10 món nhưng chưa bao giờ anh quơ đũa quá 3 món. Sống cùng ông nhưng ông của anh thì đã già nên anh bảo người hầu để ông đùng bữa trong phòng cho tiện.

Người hầu luôn luôn đứng túc trực bên cạnh, sẳn sàng phục vụ cho anh. Nhưng dường như mọi người rất sợ Nam Phong. Anh rất đẹp nhưng cũng rất đáng sợ.

Ăn chưa được nữa chén cơm thì điện thoại của Nam Phng đổ chuông. Màn hình hiện lên cụm từ Bảo Khánh quen thuộc, Nam Phong lạnh lùng bắt máy.

- Nói! – Giọng điệu dưới không độ C.

- Đang ăn tối? – Bảo Khánh lạnh không kém.

- Ừ! – Nam Phong.

- Hôm nay không đi đâu à? – Bảo Khánh.

- Nội trở bệnh rồi! Đi đâu ông lại phiền! – Nam Phong.

- Đang ở quán bar của anh Vũ. Nếu thay đổi ý định cứ tới. – Bảo Khánh.

- Ừ! – Nam Phong cúp máy rồi đứng bước lên sân thượng.

- Thiếu gia không dùng bữa nữa ạ? – Quản gia Thiên Tân hỏi.

- Không! – Nam Phong nói rồi thẳng lên sân thượng.

Trên này, gió thổi kéo theo cái không khí lành lạnh của buổi tối cuối tháng 6. Nam Phong hồi tưởng về những kí ức của 8 năm trước, khi bà mẹ anh còn sống và cả cuộc sống bây giờ.

Bây giờ, Nam Phong 17 tuổi nhưng anh không có ba lẫn mẹ. Hai người họ đã bỏ anh đi trong một lần từ Canada về Việt Nam có việc. Chiếc xe oan nghiệt đón họ từ sân về nhà không biết tại sao lại đâm vào một xe tải nên ba mẹ anh qua đời tại chỗ. Về sau mới biết người tài xế đó là do người khác cài vào hảm hại họ. Ông nội anh đã cho người điều tra rồi trả thù cho con trai vào con dâu mình nhưng họ vĩnh viễn không sống lại.

Nam Phong không về Việt Nam chịu tang ba mẹ vì ông nội anh sợ anh sẽ không chịu nổi sự thật khi về nước. 7 năm sau ngày ba mẹ qua đời, Nam Phong mới bay về quê hương, cách đây đúng 1 năm 4 tháng.

Về không lâu, Nam Phong thừa kế toàn bộ tài sản theo di chúc của ba mẹ và cả tài sản của nội vì ông bây giờ đã không còn đủ sức đứng trên thương trường. Nam Phong không đến công ty vì nhiều lí do, nhưng không ai mà không biết anh vì mỗi tháng lại có cuộc họp của tổng công ty và anh lại có mặt.

Nam Phong quen Bảo Khánh ở sân bay, khi đó cậu bị bay mất vé và anh vô tình nhặt được. Bảo Khánh là một công tử trẻ ăn chơi và thông minh của Sài Gòn ở tuổi 16-17. Ai ai cũng biết cậu là Đại thiếu gia của tập đoàn Lê Gia đầy quyền lực trong ngành Bất Động Sản khu vực châu Á. Còn anh, anh cũng là Đại thiếu gia kế thừa của tập đoàn Thế Giới – Tập đoàn hùng mạnh nhất châu Á về Dịch Vụ và Thương Mại.

Chỉ sự giàu có thôi mà khi họ làm bạn với nhau, giới truyền thông đã có bài báo giật gân với cái tít “ 2 trong số 05 người thừa kế số 01 Việt Nam là bạn thân!”. Nam Phong và Bảo Khánh lên báo với chủ đề đó thì ngay lập tức, không biết bao nhiêu cô gái chưa cưa đã đỗ.

Nam Phong theo Bảo Khánh đến quán bar chơi. Trước giờ, họ chỉ biết thiếu gia Bảo Khánh là không ai sánh được. Nay Nam Phong xuất hiện thì cứ như phong ba bảo táp ập đến, số người hâm mộ Nam Phong thậm chí đã hơn cả với Bảo Khánh.

Theo lệnh ba mình, sau khi lấy bằng đại học, Bảo Khánh vẫn tiếp tục đi học nên cậu lại kéo theo cả Nam Phong. Họ tới trường, lại bao nhiêu nữ sinh mê mệt vì độ đẹp trai của hai người. Đi học cũng vui, ít phải sống trong cô đơn như khi ở Canada.

Nghĩ đến đây, Nam Phong nhoẻn miệng cười quyến rũ nhưng tiếc thay, không ai nhìn thấy nụ cười đó. Anh lấy điện thoại điện xuống lầu.

- Nội tôi ngủ chưa? – Nam Phong lạnh lùng.

- Lão gia đã ngủ thưa thiếu gia! – Người làm lễ phép.

Nam Phong không trả lời mà nhanh gọn tắt máy. Bước xuống nhà xe, Nam Phong láy chiếc moto quen thuộc rồi thẳng đến chỗ Bảo Khánh…