Căn chung cư cao cấp Ventura hiện giờ cũng đang được bao phủ bởi làn mưa trắng xóa.
Diệu Anh đứng trước cửa sổ kính cường lực trong phòng ngắm mưa. Mọi thứ bị bao phủ bởi thứ nước theo dòng tuần hoàn đó làm cô cảm thấy bản thân thật sự nhỏ bé.
Cô vô cùng mãn nguyện với cuộc sống hiện tại. Khi mà bao nhiêu người bằng tuổi cô còn đang bương trải bên trong màn mưa lạnh lẽo đó thì cô lại ấm áp vô cùng trong một căn chung cư cao cấp.
Tất cả mọi thứ từ cuộc sống cho đến sở thích, Diệu Anh đã phó thác cho hai từ “ Số mệnh”. Cô thông minh, cô xinh đẹp, cô tài giỏi và cô giàu có. Tất cả đều là “ Số mệnh” ban cho cô. Xem ra Diệu Anh rất tin vào “ Chúa Trời” và “ Duyên Số”.
Tất cả mọi thứ, đơn giản chỉ là cái vòng lẫn quẫn, cuối cùng thì lá cũng rụng về cội. Giống như những giọt mưa, bốc hơi từ dòng sông nào đó rồi lại trở về nơi mình đã ra đi.
- Tiểu thư, hồ sơ nhập học đã được chuẩn bị xong! – Bà quản gia già mở cửa bước vào, trên tay cầm túi hồ sơ màu vàng mới tinh tươm.
Diệu Anh xoay người nhìn bà, tay vuốt vuốt phần tóc mái mượt như tơ rồi khẽ cười:
- Cảm ơn! Bà ra ngoài trước đi!
- Vâng! Chào tiểu thư!
Cạch!
Cánh cửa đống sầm lại, Diệu Anh từ từ đi đến chiếc ghế xoay rồi ngồi xuống mở túi hồ sơ.
Cô sắp đến trường, đó là những gì cô mong đợi. Lúc ở trường cũ, cô chán ghét cái chương trình học kiểu Mỹ đó. Nó quá nhẹ nhàng so với IQ của Diệu Anh. Nhưng cuối cùng thì kì thi cũng không làm cô thất vọng. Chỉ có 15% học viên trong học kì đó đỗ bằng ưu tú. Cái tên Mai Diệu Anh lại đứng đầu danh sách học viên ưu tú đó.
Diệu Anh khẽ cười khi nhớ lại thành tích cũ. Cái bằng tốt nghiệp đó đối với cô không quan trọng. Lần này Diệu Anh đi học với mục đích vô cùng đơn giản: làm một người bình thường như bao người khác.
Cô thích giao tiếp, thích tìm những người bạn thật sự nhưng lại chưa bao giờ đạt được mục đích. Những người bên ngoài đó chỉ thích bưng bệ, dòm ngó tài sản nhà cô và muốn cô giúp đỡ chí ít, thật đáng khinh bỉ.
Bỏ giấy tờ quan trọng trở lại túi hồ sơ, Diệu Anh mở máy tính, tiếp tục việc giúp đỡ công ty của ba cô. Nhiệm vụ của cô là hack ngược hệ thống nhằm tìm ra các kẽ hở để khác phục, hay còn gọi là “ Hacker chân chính”.
Công nghệ thông tin là đam mê của cô, một đam mê bất diệt. Ba mẹ cô biết điều đó nên đã để cô sống thật thoải mái, tự do làm điều mình thích. Cô biết ba mẹ thương cô nhưng cô cũng thương ba mẹ nên đã cố ý học ngành Kinh tế, một việc khiến ba mẹ an lòng.
Đời con dài và đam mê không bao giờ bị dập tắt nên Diệu Anh quyết định đặt tâm tư ba mẹ lên hàng đầu, tạm thời gác bỏ đam mê bản thân.
Bên ngoài trời vẫn mưa xối xả. Tất cả muộn phiền rồi cũng sẽ bị nước mưa cuốn sạch, cho dù thời gian không cho phép điều đó…