- Tình trạng của cô ấy hiện giờ, có thể nói là rất xấu.
Bác sĩ thở dài nói với ông Dũng và Nam Phong, cắt ngang dòng suy nghĩ và gián đoạn lực chú ý của cả hai trên người Yến Nguyên.
Mở túi chụp cắt lớp trên bàn làm việc, bác sĩ đính 2 tấm phim chụp phần não của Yến Nguyên lên một bản chiếu phía sau, kéo theo ánh mắt của ông Dũng và Nam Phong dán lên đó.
- Phần não bộ bên trái của cô ấy bị một lực đập mạnh, làm tụ máu bầm mức độ cao, tổn thương dây chằn gây ảnh hưởng tới hoạt động của nửa người bên phải. – Bác sĩ dùng cây bút máy chỉ lên tấm phim, chuyên nghiệp nói với ông Dũng và Nam Phong trong khi hai người đang rất chăm chú lắng nghe.
Nói xong, bác sĩ quay người lại, rồi nhìn cả hai nói tiếp:
- Xương vai phía phải của cô ấy cũng bị va đập rất mạnh, dẫn đến nứt xương. Hiện tại chúng tôi đã cứu sống được cô ấy, nhưng tình trạng vẫn không khá hơn được là mấy, cần phải theo dõi sát sao. Còn một chuyện nữa, không biết… - Bỏ dửng câu nói, bác sĩ hơi ái ngại nhìn ông Dũng và Nam Phong.
Ông Dũng và Nam Phong đưa mắt nhìn nhau, sau đó ông Dũng nói:
- Có gì không đúng sao bác sĩ?
- Hmm… Nếu chỉ có những tình trạng tôi nêu trên thì có thể khả quan hơn. Nhưng theo tôi được biết, cô ấy đang trong tình trạng điều trị máu trắng giai đoạn 2. Chắc hai vị đây cũng biết, tình trạng xấu nhất của căn bệnh này là phải thay tủy, không biết các vị đã chuẩn bị người chưa?
- Tôi đã xét nghiệm rồi, bất cứ khi nào bác sĩ yêu cầu, tôi cũng có thể hiến tủy cho con bé. – Ông Dũng chau mày, nói.
- Vậy chắc tôi không cần phải giải thích nhiều nữa. Hai vị… liệu có chuẩn bị sẵn tâm lí cho trường hợp xấu nhất chưa?
- Bằng mọi giá mọi cứu sống cô ấy!
Nam Phong đáp một câu rõ to bằng giọng điệu vô cùng dứt khoác, giống như để phản đối câu hỏi vừa nãy của bác sĩ. Không phải anh không biết tình trạng xấu nhất là gì, chỉ là bản thân anh không muốn nghĩ tới. Yến Nguyên nhất định không được xảy ra chuyện gì.
- Tôi hiểu tâm trạng của hai vị. Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức. Hiện tại bệnh viện đã liên lạc với bác sĩ khoa não ở Mỹ, ông ấy sẽ bay chuyến tốc hành để có mặt ở đây vào ngày mai. Bây giờ chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi tình trạng của bệnh nhân. Hai vị sau khi làm xong thủ tục xuất viện thì cứ việc nghỉ ngơi ở phòng dành cho người nhà ở phía bên kia phòng bệnh của cô ấy. Bây giờ tôi phải dự cuộc họp khẩn cấp về tình trạng của bệnh nhân, hai vị cứ tự nhiên. – Bác sĩ nói rồi cúi đầu chào ông Dũng và Nam Phong, sau đó cầm tập hồ sơ màu xanh trên bàn, mở cửa bước đi.
Ông Dũng và Nam Phong hướng mắt về phía phòng theo dõi, nhìn vào gương mặt đang được chụp thiết bị trợ thở của Yến Nguyên, trong lòng càng trở nên bất an.
[…]
Lầu 3, phòng bệnh 301…
Trong phòng, không khí im lặng như tờ, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt theo quy luật bên trong ống truyền dịch cắm vào bàn tay của Yến Vy. Cô mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi trắng bệch, hai đầu chân mày nhíu lại, chứng tỏ giấc ngủ của cô không được tốt.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, ông Dũng bước vào, quản gia Quân đi sau, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ông Dũng đi tới bên giường bệnh của Yến Vy, nhìn gương mặt tái nhợt của cô rồi ân cần dùng hai đầu ngón tay giúp Yến Vy thả lỏng hai đầu chân mày. Khẽ đưa tay gạt mấy sợi tóc mai bết dính trên trán cô, ông Dũng lưu luyến sờ vào gò má có phần hóp lại của Yến Vy.
- Con bé thật sự giống với mẹ nó. Cũng giống như Yến Nguyên, gương mặt mang đường nét của mẹ ruột mình. Nhưng mà… cũng chính mẹ ruột hại con bé thành ra như vậy.
Ông Dũng hạ giọng nói với quản gia Quân, giọng nói mang tính uy hiếp nhưng lại mang theo nét phiền muộn, bất lực cùng tình thương của ba dành cho con gái. Có lẽ ông cũng chỉ là một người ba tồi. Yến Nguyên, rồi lại Yến Vy, ông không bảo vệ được cả hai đứa.
Quản gia Quân đứng một góc, lặng lẽ nhìn hình ảnh của ông Dũng đứng cạnh Yến Vy, trong lòng dâng lên một cảm giác vui buồn lẫn lộn, vô cùng khó diễn tả. Yến Nguyên… Yến Vy…
- Mọi thủ tục đã xong rồi?
Chăm chú nhìn Yến Vy được một lát, ông Dũng cất giọng hỏi rồi xoay người đi lại bộ sofa đặt ở cuối phòng, ngồi xuống ngả người ra sau.
- Dạ phải, lão gia. Luật sư của chúng ta đã gặp phía cảnh sát để bàn về việc đó, có chuyện gì cô ấy sẽ báo với chúng ta.
Quản gia Quân kính cẩn nói lại với ông Dũng, sau đó khom người, rót một tách trà thảo dược đưa cho ông Dũng.
- Còn phải đợi con bé Yến Vy khỏe lại tôi mới có thể để nó tiếp xúc với bên cảnh sát. Chuyện này ảnh hưởng tới tâm lí của nó rất nhiều. – Ông Dũng xoa xoa thái dương, sau đó cầm ly trà uống một ngụm.
- Lão gia, tình hình của bà chủ… có phải rất tệ hay không?
Quản gia Quân không thoải mái khi nói lên nghi vấn của mình. Ông vô cùng lo cho Yến Nguyên, nhưng từ khi phía cảnh sát gọi điện, đến hiện trường, rồi ông cùng Yến Vy lên xe cấp cứu đi tới bệnh viện, lo thủ tục cho Yến Nguyên và Yến Vy, liên hệ luật sư, thay ông Dũng tiếp điện thoại của cảnh sát… tất cả những việc đó đã chiếm hết thời gian của ông và xảy ra trong thời gian quá ngắn khiến ông không thể đến thăm Yến Nguyên.
- Phải!
Ông Dũng bóp trán, nói một chữ nhẹ tênh nhưng chẳng khác nào tảng đá ngàn cân, vừa đè nặng lên tâm tình của quản gia Quân, vừa khiến nỗi lo trong lòng ông tăng lên vài lần.
Bên ngoài cửa sổ phòng bệnh, gió và nắng vẫn nắm tay nhau cầu phúc cho tất cả mọi người…