Bà Hạnh Phương và Thái đi tới phía sau bụi
cây liền nhìn thấy Yến Vy nằm ngất xỉu trên mặt đất, vội vã chạy tới xốc cô
lên. Lúc này lưng áo Yến Vy và tóc cô ướt như người đội mưa. Thái đưa tay lên
mũi Yến Vy thì biết cô vẫn còn thở, cả hai không hề phát hiện Yến Vy chỉ nhắm
mắt, hoàn toàn chưa bị mất đi ý thức. Trong lòng bà Hạnh Phương đột nhiên trở nên
nổ tung khi nhìn đến chân trái của Yến Vy. Mặt bà ta trở nên xanh mét, gấp gáp
nói:
- Vy, mở mắt ra nhìn mẹ đi!
Vy, mẹ đây Vy, mau mở mắt ra.
Không có phản ứng.
- Vy, là mẹ đây Vy. Mở mắt ra
đi Vy. Hai đứa kia đâu, tại sao chỉ có con? Sao con lại bị rắn cắn? Mau trả lời
mẹ, hai đứa kia đâu?
- Chị muốn cứu nó hay không?
– Thái thấy bà Hạnh Phương như thế thì liền cắt ngang.
- Mau cứu nó! Nhanh lên! Em
đưa nó về nhà hoang, chị tiếp tục đi tìm hai đứa kia, nhanh! – Bà Hạnh Phương
vội vã đẩy Thái và Yến Vy lên xe rồi chạy đi một hướng ngược lại với hướng Khải
Hoàng mang Yến Nguyên đi.
Thái đánh tay láy, láy xe chở Yến Vy về nhà
hoang. Cậu ta nhìn bà Hạnh Phương qua gương chiếu hậu, lắc đầu.
- Sao anh lại cứu tôi? – Sau
khi lên xe, Yến Vy liền mở mắt ra, nhìn Thái, yếu ớt lên tiếng
- Em không ngất sao? – Thái
ngạc nhiên nhìn Yến Vy mím môi nhịn đau bên ghế phụ lái.
- Tôi muốn xem phản ứng của
mẹ. Anh có dao không? – Yến Vy cười tự
giễu, sau đó hỏi Thái.
- Mẹ em bảo tôi cứu em. Bà ấy
cũng không muốn làm hại em đâu. – Thái vừa nói vừa đưa tay vào túi quần lấy ra
một con dao găm.
- Anh có thể bỏ mặt tôi, bằng
không tôi khỏe lại anh và mẹ sẽ không yên đâu! – Giống như là đang giao kèo,
Yến Vy nhìn con dao găm chìa ra trước mặt mình, nói với Thái.
- Tôi đồng ý với mẹ em vì tôi
cần tiền. Ba tôi cần mổ thận, phải sang Mỹ. Bác sĩ bảo chi phí mổ và tiền thuốc
cần đến hai tỉ. Tôi phải cứu ông ấy nhưng không đủ tiền, đành phải giở trò bắt
cóc. Tôi học ngành y, tôi biết em sẽ lấy máu ở vết cắn ra mới cần dao. Tôi cũng
không muốn làm hại em hay chị em, nhưng phải để mẹ em hài lòng thì bà ấy mới
cho tôi tiền.
Thái cười lạnh, nhét con dao vào tay Yến Vy
rồi móc túi bên này, lấy ra một cái bật lửa, quăng cho Yến Vy.
Yến Vy tuy lười nhưng từng đọc qua sách,
biết muốn sơ cứu rắn cắn thì dùng một con dao rọc vào khoảng cách giữa hai dấu
răng, độ sâu chừng 10 đến 15mm. Nhưng Thái quăng bật lửa cho cô làm gì?
Chưa kịp lên tiếng hỏi Thái thì đã thấy cậu
ta dừng xe lại, giật lấy dao găm và bật lửa trên tay Yến Vy. Cậu nhìn Yến Vy
nói:
- Dùng bật lửa hơ nóng dao,
sau đó cắt vào khoảng cách giữa hai dấu răng một độ sâu 15mm, nặn hết máu ra,
đưa đến cơ sở y tế gần nhất trong 12h. Em cố chịu đau một chút, tôi sẽ làm. –
Thái hơ nóng dao, sau đó nâng chân Yến Vy gác lên đùi mình, nói.
- Được! – Yến Vy cắn răng,
chuẩn bị tiểu phẫu sơ cứu.
Sau khi hơ nóng dao, Thái nhìn vào vết cắn
bầm tím trên bắp chân Yến Vy tầm mười giây rồi vun dao, nhẹ nhàng cắt vào thịt
cô.
- A… A… - Yến đau đến tê dại đầu óc, mồ hôi rơi lã chã xuống
ghế
Rọc ra một vết thương có độ sâu vừa phải,
Thái để con dao một bên rồi bắt đầu nặn máu độc. Máu chảy xuống bắp chân Yến
Vy, từ màu đen dần chuyển thành màu đỏ. Trán cậu cũng rịn ra mồ hôi không ít.
Xong xuôi, Thái thở phù một cái. Cậu xé một
mảnh áo sơ mi có hơi cũ kĩ của mình rồi băng bó vết thương lại, chỉnh
sửa mảng dây ngăn độc lan truyền của Yến Vy rồi nổ máy, láy xe về nhà
hoang.
Yến Vy kiệt sức dựa vào ghế xe thở dốc. Cô
nhìn một bên gương mặt của Thái, nhớ lại những lần gặp trước của mình với cậu
ra. Một sinh viên lúc nào cũng có phụ nữ trung niên đi cạnh, làm một nghề gọi
là “Trai bao”, mang một vẻ bất cần và tham lam. Yến Vy thật không ngờ hoàn cảnh
của Thái lại éo le như thế. Đúng là đời, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
- Sao anh lại làm cái nghề
đó? – Yến Vy hỏi Thái, phá tan cái yên tĩnh trong xe.
- Đó là nghề rất dễ kiếm
tiền, để tôi đủ khả năng chi trả tiền thuốc cho ba tôi. – Thái bình tĩnh trả
lời cô.
- Anh cần hai tỉ thì có thể
đi vay ngân hàng, việc gì phải cùng mẹ tôi làm việc bán đứng lương tâm, phạm
pháp như thế này?
- Không có ngân hàng nào cho
tôi vay một số tiền lớn như thế. Hơn nữa sau khi phẫu thuật tôi cũng cần bồi
dưỡng cho ba tôi, tôi không chỉ cần tiền thuốc và phẫu thuật. Mẹ em từng cho
tôi rất nhiều tiền, bà ấy giúp tôi rất nhiều, tôi mang ơn bà ấy. Lúc tôi thấy mẹ
em bị ba em đuổi khỏi nhà, tôi đã định bỏ mặt bà ấy khi bà ấy đến tìm tôi vì
lúc đó bệnh của ba tôi trở nặng. Nhưng cuối cùng vì số tiền bà ấy mang theo mà
tôi lại nổi lòng tham. Tôi lấy của bà ấy rất nhiều tiền chữa trị cho ba tôi,
nhưng mãi vẫn không đủ. Khi nghe mẹ em nói bắt cóc sẽ có một số tiền lớn, tôi
đã suy nghĩ rất nhiều.
Thái nói một hơi dài, sau đó nhìn Yến Vy rồi
tiếp lời:
- Mẹ tôi bỏ tôi đi khi tôi 3
tuổi, một mình ba tôi nuôi tôi khôn lớn. Ông ấy làm rất nhiều công việc. Bốc
vác, thợ xây, quét rác, thậm chí là lượm ve chai để đổi cho tôi một chén cơm.
Tôi nhớ rất rõ, mỗi mùa lạnh ba tôi đều dành hết quần áo trong nhà cho tôi mặc,
còn ông ấy sẽ ôm lấy tôi. Lúc tôi đi học hay bị bọn nhà giàu ức hiếp, tôi đã
thấy ba khóc. Ông nói với tôi ông thật vô dụng vì không thể cho tôi cuộc sống
đầy đủ. Lúc tôi không có tiền mua sách vở, ba tôi đã phải nhịn ăn phần ông để
có tiền cho tôi. Lúc bọn trẻ khác có quần áo mới đón tết, ba đã từng trộm đồ cũ
của người ta để cho tôi mặc. Lần đầu tôi làm ra tiền, tôi đã mua cho ba một
chiếc áo ấm. Khi ấy ba tôi đã cười rất hạnh phúc, còn khen tôi ngoan. Ba năm
trước ông ấy phát bệnh, tôi đã làm rất nhiều thứ để có tiền chữa trị cho ông ấy
nhưng hầu như không có hy vọng. Ông ấy cần những thứ thuốc tốt hơn, điều kiện
chữa trị tốt hơn để khỏi bệnh. Em, chị em, tên nam sinh kia và cả mẹ em làm sao
hiểu được cuộc sống của những người như chúng tôi. Tôi chỉ muốn ba tôi sống
thật tốt là tôi rất mãn nguyện rồi, tôi chẳng cần gì nữa, cho dù tôi phải vào
tù. Bắt cóc em và chị em, cả tên kia không phải là việc lương tâm tôi muốn làm.
Tôi đã định sau khi lấy được tiền tôi sẽ chữa trị cho ba tôi rồi ra đầu thú,
tôi không muốn làm hại mọi người. Nhưng mẹ em…
Thái bỏ dửng câu nói, sau đó mỉm cười nhìn
Yến Vy. Cậu biết Yến Vy hiểu được.
- Thả tôi! – Yến Vy nhìn
Thái, kiên định nói.
- Thả em? Không được! – Cậu
lắc đầu, tiếp tục tiến về nhà hoang.
- Anh nghe tôi, Thái. Tôi
biết anh không phải là người xấu. Anh làm vậy vì có lí do của anh, tôi bảo anh
thả tôi cũng là có lí do của tôi. Tôi quả thật không biết ba anh và anh đã sống
những ngày tháng đó như thế nào, nhưng tôi biết người tốt luôn có một kết thúc
đẹp. Anh thả tôi, tôi sẽ có cách giúp anh chữa trị cho ba anh. Chị tôi đang
phát sốt, đầu cũng bị thương. Trong lòng tôi chị ấy cũng quan trọng giống như
ba anh quan trọng với anh. Tôi chẳng cần gì cả, nhưng tôi cần chị tôi sống thật
tốt. Ba tôi xa chị ấy 17 năm, chị ấy cũng như anh, không có tình thương của mẹ.
Tình thương của ba chị ấy cũng thiếu hụt, anh có thấy mình may mắn hơn chị ấy
không?
Yến Vy nhẹ giọng nói với Thái, sau đó nhìn
cậu.
- Nhưng ba tôi…
- Tôi và ba tôi có thể giúp
được anh. Đừng sai lầm nữa, bây giờ vẫn còn kịp. – Vừa lúc này xe đỗ trước nhà
hoang.
Thái im lặng nhìn Yến Vy. Cậu cố gắng tìm
một tia giả dối trong mắt cô nhưng thất bại. Hình ảnh của ba cậu hiện ra. Ông
sẽ ra sao nếu cậu vào tù? Ông sẽ không cần cậu nữa sao? Ba sẽ đau lòng vì cậu…
Và rồi… có một thứ gì đó lóe lên trong mắt
Thái.