Khải Hoàng cõng Yến Nguyên trên lưng, Yến Vy
bám sát theo chân anh. Hai trong số ba người cố gắng tiến về phía trước, không
hề quay đầu lại một lần. - Chị đừng ngủ mà chị! Chị..
. chị…
Tiếng Yến Vy thúc giục Yến Nguyên chị đứt
quãng theo từng nhịp chạy, hốc mắt của cô cũng bắt đầu tích tụ nước. Khải Hoàng
lúc nãy bảo Yến Vy theo dõi thân nhiệt của Yến Nguyên, quả thật càng ngày càng
nóng. Yến Vy sợ, rất sợ những tình cảnh như thế này. Nếu Yến Nguyên qủa thật
xảy ra chuyện thì e là Yến Vy sẽ ân hận cả đời.
- Cô ấy rất nóng! – Trán Khải
Hoàng ướt đẫm mồ hôi, chân không ngừng tiến về phía trước. Cánh tay Yến Nguyên
vòng qua cổ anh và phần bụng của cô tiếp xúc với lưng Khải Hoàng khiến anh cảm
nhận được nhiệt độ cơ thể Yến Nguyên. Làm sao có thể phát sốt nhanh tới như
vậy?
- Ngốc! Chị… không… sao… -
Yến Nguyên nghiêng đầu nhìn Yến Vy, thều thào nói.
- Không sao! Chị sẽ không
sao! – Yến Vy gật đầu như băm tỏi, cố gắng nói thật to cho Yến Nguyên nghe,
cũng giống như đang nhắc nhở chính mình.
Xung quanh lúc này chỉ có tiếng gió rít qua
từng tán cây cao su, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim muông, hòa cùng nhịp thở
đứt quãng của Khải Hoàng và Yến Vy.
Brừng… Brừng… Brừng…
- Có tiếng động cơ xe hơi!
–Sắc mặt Yến Vy trở nên khó coi sau khi âm thanh đó truyền vào tai, cô nói với
Khải Hoàng.
- Em cũng nghe vậy là thật
rồi! Chắc là họ đuổi theo. – Chân Khải
Hoàng không ngừng đi nhanh về phía trước.
- Chúng ta mau tìm chổ nấp
đi, nhanh lên! – Yến Vy nhìn thấy một bụi cây bọ xít um tùm, sau đó kéo kéo
Khải Hoàng.
- Ừ! – Anh gật đầu với Yến Vy,
sau đó tiếng về phía sau bụi cây.
Khải Hoàng vòng Yến Nguyên ra trước, ôm cô
vào lòng rồi hụp đầu xuống thấp, Yến Vy thì ngồi xa anh một chút, một chỗ đủ
kín đáo nhưng có thể nhìn ra bên ngoài.
Tiếng xe càng ngày càng gần, sau đó là một
chiếc xe mười sáu chỗ màu xám tro không có biển số xuất hiện. Khải Hoàng và Yến
Vy gần như nín thở khi chiếc xe tiếng lại gần. Và rồi… nó đổ cách bụi cây gần 5m.
Cả hai trợn trừng mắt nhìn hai người bước xuống.
Là bà Hạnh Phương và Thái. Không ổn rồi, khoảng cách gần như thế, quá nguy
hiểm.
Thái bước xuống xe, nhìn một vòng xung quanh
rồi chống tay lên hông, quát:
- Chết tiệt! Chạy xa như thế.
Không ngờ bọn đó lớn mật như vậy.
- Đừng nhiều lời nữa. Để bọn
nó trốn được thì mười tỉ cũng không còn. Mau chóng tìm được ba đứa nó, sau đó…
- Bà Hạnh Phương nhăn mặt bỏ dửng câu nói, mắt vẫn nhìn xung quanh. Linh cảm
nói với bà ta ba người bọn họ vẫn còn gần đây.
Khải Hoàng và Yến Vy đưa mắt nhìn nhau, sau
đó cùng nhìn vào Yến Nguyên. Sắc mặt cô ửng hồng, chắc chắn cơn sốt này không
hề đơn giản.
Yến Vy vừa định nhích lại gần Khải Hoàng để
xem xét tình trạng của Yến Nguyên thì chân cô buốt lên một cái, sau đó vô tình nhìn
thấy một cái đuôi rắn biến mất vào trong bụi rậm gần đó.
Yến Vy ngồi phịch xuống đất, sau đó nhấc
chân trái lên liền nhìn thấy hai chấm nhỏ màu đỏ thẫm. Trong lòng Yến Vy chẳng
hề hốt hoảng, cô khẽ nhăn chân mày, sắc mặt trở nên trắng bệch, dùng tay siết
vào bắp chân mình, cách vết cắn một khoảng tầm 5cm.
Khải Hoàng cũng nhìn thấy dấu răng của rắn
trên chân Yến Vy, định nhích lại gần Yến Vy thì cô dùng một tay ra hiệu cho anh
dừng lại.
Yến Vy ngước mặt lên nhìn anh, trên trán cô
túa ra không ít mồ hôi. Yến Vy lại nhìn Yến Nguyên mê man trong lòng Khải
Hoàng, sau đó nhìn về phía rừng rậm rạp phía sau anh. Chỗ đó có bụi cây bọ
xít khác nối liền với bìa rừng, nếu Khải
Hoàng bế Yến Nguyên chạy theo lối đó thì bảo đảm không hề bị phát hiện. Ý của
Yến Vy chính là bảo Khải Hoàng mang Yến Nguyên đi, bỏ lại cô đối mặt với hai
người kia.
Khải
Hoàng nhìn theo tầm mắt của Yến Vy, rất nhanh hiểu ý cô nhưng anh lại
lắc đầu, ý nói nếu không có Yến Vy thì sẽ không đi. Hơn nữa Yến Nguyên sẽ không
đồng ý.
Yến Vy nhìn Khải Hoàng bác bỏ ý kiến của mình thì dùng tay chỉ
vào Yến Nguyên rồi lại chỉ vào vết cắn trên chân mình, lắc đầu. Yến Vy hiểu hơn
ai hết rằng mình không thể chạy với tình
trạng này. Con rắn lúc nãy chắc chắn là rắn độc, vết cắn đang trở nên nhứt
nhói, máu ở miệng vết cắn cũng trở thành màu đen. Cô không thể trở thành gánh
nặng được, hai người chạy thoát còn hơn là cả ba cùng bị bắt lại.
Khải Hoàng mím môi nhìn Yến Vy thì bắt gặp
một nụ cười yếu ớt nhưng chứa một lòng tin mạnh mẽ trong đó. Tim Khải Hoàng
thắt lại. Tại sao chứ? Cảm giác thương hại lúc nãy? Không phải, một thứ cảm
giác rất đặc biệt. Anh… không muốn mất Yến Vy.
Cách môi trắng bệch của Yến Vy mấp máy không
thành tiếng hai chữ “Chạy đi”, ánh mắt đầy lo lắng thì dán vào Yến Nguyên. Cô
nghiêng đầu, cố gắng nở một nụ cười càng sâu hơn với Khải Hoàng, trong lòng dấy
lên câu nói “ Mau mang chị chạy đi, càng xa càng tốt. Em tin anh sẽ bảo vệ được
chị! Nhanh lên”.
Khải Hoàng hít một hơi sâu, bế Yến Nguyên
lên rồi nhắm mắt xoay người lại, khéo léo đi vào rừng. Lồng ngực của anh như bị
người ta bóp chặt, rất khó thở. Yến Vy, em tin anh. Anh sẽ quay lại cứu em,
nhất định anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em.
Dùng câu chữ thì dài dòng, nhưng tất cả diễn
ra vô cùng nhanh chóng. Mắt nhìn thấy bóng lưng Khải Hoàng đã an toàn biến mất
trong tầm mắt, Yến Vy nghiến răng xé một mảnh dài của tà váy, cột vào chân.
Nghe tiếng động lạ, bà Hạnh Phương và Thái
đang tìm kiếm ở bụi rậm ngược lại với hướng của bụi cây bọ xít liền quay người,
tiến về phía Yến Vy đang yếu ớt thở dốc. Khóe miệng cô cong lên, cười rất hài
lòng khi nghe tiếng bước chân của hai người kia. Chị, mẹ em nợ chị, em sẽ thay
bà ấy trả.