Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 1: Sinh con gái thì có gì vui?




"Chúc mừng Thế tử phu nhân, chúc mừng Thế tử phu nhân. Lần này cuối cùng cũng được như ước nguyện rồi, là một bé gái, Hòa Thuận Hầu phủ chúng ta cuối cùng cũng có đích nữ rồi." Bà Tưởng hớn hở nói với người phụ nữ vừa mới liều cái mạng già để sinh xong, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt đang nằm trên giường.

Nói là liều cái mạng già quả thực không hề khoa trương chút nào. Người phụ nữ này tuy mới qua ba mươi lăm tuổi nhưng ở thời cổ đại, đây đã được coi là sản phụ cao tuổi.

Bởi mang thai nên cơ thể của bà trở nên nở nang hơn, sắc mặt trông kém hơn lúc trước không ít, nhưng vẫn khó giấu được nét tao nhã xán lạn vốn có.

Sau khi biết mình đã sinh được con gái, bà thở phào một cái thật dài, cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng được như ước nguyện rồi, những vất vả khó nhọc trước đó đều rất đáng giá.

Tuy lần này sinh con cực kỳ nguy hiểm nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô con gái vừa mới sinh, bà liền cảm thấy trái tim mình tan chảy.

Đây là lần thứ tư bà mang thai, cách lần sinh trước đã mười hai năm. Vốn nghĩ rằng kiếp này không có phúc sinh được con gái, nhưng ông trời chiếu cố, để năm ngoái bà mang được thai quý, hôm nay cuối cùng cũng hạ sinh cho lão vương gia Hòa Thuận Hầu phủ một đứa cháu gái đích tôn thứ tám.

Tuy là đứa nhỏ thứ tám, nhưng trước mắt, lại là đích nữ* duy nhất của nhà họ Vương.

(*) Đích nữ: Con gái vợ cả.

Sau này tới dự yến tiệc ở các phủ khác, bà có thể dẫn con gái ruột của mình đi theo rồi. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, bỗng hơi mệt mỏi nên bà yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Ngoài phòng sinh, lúc Hòa Thuận Hầu phu nhân Lý thị nghe thấy là một bé gái, bà lập tức chắp tay trước ngực, niệm một tiếng cảm tạ Phật tổ, nhà họ Vương chúng ta cuối cùng cũng có đích nữ rồi.

Bên trong thư phòng, sau khi nghe được tin con dâu cả cuối cùng cũng sinh cho ông một đứa cháu gái nhỏ, Vương lão thái gia Vương Nho Lăng của Hòa Thuận Hầu phủ tỏ ra tươi cười hiếm thấy.

Còn Thế tử Vương Tử Nghĩa đang bẩm báo tình hình tiến triển một vài sự việc gần đây ở Hầu phủ cho Vương lão Hầu gia thì không thể bình tĩnh nổi.

"Phụ thân, con làm phụ thân rồi, con có con gái rồi, con có con gái rồi. Con phải tới xem con gái đã, lát nữa lại tới bẩm báo với phụ thân." Không đợi Vương lão gia gật đầu, vừa nói xong ông đã vội vã hành lễ với phụ thân mình rồi chạy như bay tới Mai Hương Viện, nơi ở của phu nhân mình.

Vương lão Hầu gia thấy dáng vẻ ngốc nghếch của trưởng tử* nhà mình thì lắc đầu: "Đã là người sắp thành tổ phụ rồi, vậy mà vẫn không chững chạc như thế." Nói xong, ông vuốt vuốt bộ râu đã xám màu rồi bước về phía Mai Hương Viện.

(*) Trưởng tử: Con trai trưởng.

Ta cũng phải mau chóng tới xem bé con ngoan nhà ta.

Cùng lúc, Nhị lão gia Vương Tử Hiếu, Tam lão gia Vương Tử Liêm cùng bảy vị ca ca đời cháu kia cũng nhao nhác từ các nơi chạy tới Mai Hương Viện.

Còn tại Sương Giáng Viện ở hậu viện Hòa Thuận Hầu phủ, các vị thứ nữ* ai nấy đều mang tâm tư riêng trong lòng.

(*) Thứ nữ: Con gái vợ lẽ.

Trong Xuân Phong Cư, Vương Đại nương gạt toàn bộ chén trà trên bàn xuống, những mảnh nhỏ rơi đầy trên đất.

"Đại nương tử, người không sao chứ?" Nha hoàn đứng bên ngoài nghe thấy tiếng động nên lên tiếng hỏi.

"Cút, không phải việc của các ngươi, không được phép vào." Vương Đại nương lớn tiếng quát.

Năm nay nàng ta vừa tròn mười bốn tuổi, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, nhưng vì không cam tâm nên khuôn mặt trở nên hung dữ, chiếc khăn thêu trong tay bị vò đến rách tươm.

Nàng ta vốn nghĩ rằng Hòa Thuận Hầu phủ này sẽ không có đích nữ, chí ít thì đại phòng sẽ không có. Dù gì thì đích mẫu cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, mười mấy năm không hề mang thai, phụ thân lại thích ngủ lại nơi mẫu thân của mình là Nguyệt di nương. Cho nên tuy là thứ nữ, nhưng Vương Đại nương lại có thân phận trưởng nữ của Hòa Thuận Hầu phủ, cũng là cháu gái độc nhất của cả Hầu phủ.

Nếu như trước lúc xuất giá, nhị phòng và tam phòng đều không sinh được đích nữ, vậy thì thân phận của nàng ta sẽ càng thêm cao quý.

Tại sao chỉ vì sự ra đời của tiểu nha đầu đó mà nàng ta lại bị đẩy xuống vũng bùn, bị đánh về nguyên hình.

Vương Đại nương căm phẫn nghĩ, nếu như không có tiểu nha đầu đó thì tốt biết mấy.

Vương Tứ nương ở Nhã Đình Cư cũng là thứ nữ đại phòng, năm nay vừa tròn mười một tuổi. Tướng mạo không phải là xuất chúng, cùng lắm thì cũng chỉ có thể nói là ngũ quan cân đối. Mẫu thân là Hương di nương lại là người có tướng mạo xinh đẹp, là nha hoàn của hồi môn của phu nhân Thế tử Tưởng thị.

Đối với Vương Tứ nương mà nói, nàng chỉ có cách nghe theo mệnh. Huống hồ Hầu phủ có đích nữ hay không không liên quan nhiều đến nàng. Nàng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời đích mẫu, sau này có thể khiến đích mẫu nể tình mẫu thân con nàng không gây chuyện, tìm cho nàng một người tốt là được rồi.

Những thứ nữ khác đều do nhị phòng và tam phòng sinh ra, chuyện này lại càng không liên quan đến họ. Nhưng mà, nhìn thấy Vương Đại nương phẫn nộ, trong lòng họ lại rất vui. Ai bảo cùng là phận thứ nữ mà Vương Đại nương lại hơn họ cả một cái đầu cơ chứ.

Tiểu nha đầu vừa mới được sinh ra còn chưa biết mình vừa ra đời đã cản đường người khác, khiến người ta ghi hận rồi.

Hiện tại, Tiểu Bát nhà họ Vương không hề bình tĩnh một chút nào vì thỉnh thoảng lại bị quấy rầy.

Đây là chuyện gì thế chứ? Ôi! Ôi! Ôi!

Là một người mê tiểu thuyết xuyên không, Vương Hân Dao thừa biết bị xe đâm chết là mô típ đã quá cũ rích. Nhưng rõ ràng là cô đang đi trên vỉa hè một cách rất bình thường, sao lại bị xe máy đâm chết chứ? Nhắc tới chuyện này, đúng là cũng không nên hoàn toàn trách nữ tài xế kia được. Chỉ là sự việc quá trùng hợp, một chiếc xe phun nước rửa đường vừa khéo đi qua, bởi tránh chiếc xe này nên cô gái đi xe máy mới hoảng loạn phóng xe lên trên vỉa hè, cũng chính vì vậy mà gây ra tai nạn thảm khốc nhân gian.

Có thể là ông trời cảm thấy Vương Hân Dao chết quá oan ức, nên cho cô đầu thai chuyển kiếp, được sống thêm một lần nữa.

Phụ thân mẫu thân đời trước của cô chắc sẽ không quá đau lòng đâu. Từ sau khi có em trai, bọn họ đều dành hết tình yêu thương cho em trai rồi. Buồn cười, thường ngày trách phụ thân mẫu thân trọng nam khinh nữ, bây giờ cô lại xuyên không tới thời cổ đại, nơi mà tư tưởng trọng nam khinh nữ càng nặng nề.

Nhưng không đúng, nếu như vậy chẳng phải mẫu thân sẽ thở dài buồn bã, chốc chốc lại lẩm bẩm: "Sao lại là con gái, không phải con trai chứ" hay sao?

Chẳng phải là tổ mẫu sẽ mỉa mai: "Sao lại sinh ra một thứ bồi tiền* nữa" hay sao?

(*) Ám chỉ việc sinh con gái không có giá trị, chỉ tốn tiền nuôi dưỡng mà thôi.

Chẳng phải là tổ phụ sẽ không thèm nhìn mặt cháu: "Sinh một đứa cháu gái thì có gì hay chứ"?

Chẳng phải người làm phụ thân mặc dù trong lòng không hề thoải mái nhưng cũng giả vờ an ủi vợ mình: "Không sao, chúng ta còn trẻ tuổi, lần sau nhất định sẽ sinh con trai"?

Chẳng phải là các chị em dâu sẽ chẳng giấu nổi nụ cười trên miệng, còn giả bộ bước lại gần giường nói lời chúc mừng: "Đại tẩu, chúc mừng nhé, tẩu xem con bé thật xinh xắn biết bao, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhìn rất giống tẩu"?

Loạn rồi! Loạn rồi! Tất cả đều loạn rồi!

Sao ai nấy vừa bước vào cửa đều cao giọng nói: "Thật tốt quá, cuối cùng thì lão vương gia nhà chúng ta cũng có đích nữ rồi"?

Sao ai nấy đều muốn bước lên bế mình chứ?

Sao nếu ai chưa nhìn được mình thì đành đứng than phiền: "Các người không thể cho ta xem một chút được sao"?

Sao lại có người phụ nữ âm thầm xoa tay: "Sau này xem ai còn dám nói Hầu phủ chúng ta dương thịnh âm suy, không sinh nổi một bé gái. Nhìn đi, chẳng phải nhà chúng ta cũng có bé con rồi sao."

Thế giới này thật quá huyền ảo rồi? Hay là mình bị ảo giác? Vương Hân Dao thầm ngạc nhiên: Hay là mình mở mắt sai cách? Hay mình mở lại một lần nữa?

Chuyện này cũng quá không khoa học rồi!