Cố Minh dạo này rất bận rộn, không chỉ vì việc của công ty, mà còn vì việc anh sắp được lên chức bố.
Nhã Hi mang thai long phượng (sinh đôi).
Tuy cô không bị nghén như nhiều người khác, ăn nhiều, cơ thể rất khỏe mạnh, nhưng Cố Minh cứ suốt ngày lo lắng, đi một bước cũng lo, còn định không cho cô ra cửa hàng nữa, cứ để quản lí lo, rồi tổng kết lại gửi mail cho cô là được, nhưng cô không chịu.
6 tháng đầu, cô vẫn ra cửa hàng thường xuyên, đến tháng thứ 7, thì một tuần 1 lần.
Tháng thứ 8 thì Cố Minh không cho cô đi một bước nào.
Cứ để việc cho quản lí.
Nhã Hi đành nghe theo lời chồng, ở nhà để chồng chăm bẵm.
Cố Minh càng ngày càng nuông chiều cô hết mực, nửa đêm cô đòi ăn gì đó, lại dậy đi mua, mua về vợ không ăn hết còn dỗ vợ ăn hết.
Nhã Hi biết chồng vất vả nên thỉnh thoảng mới đòi ăn vài thứ như thế, còn lại thì việc nào có thể tự làm được, cô cũng tự làm.
Đến ngày sinh, Cố Minh đứng ở bên ngoài, sốt hết cả ruột, cứ đi đi lại lại, vò đầu bứt tai, quần áo xộc xệch, đến bố mẹ Nhã Hi còn không sốt ruột như thế.
Bác sĩ đi ra, Cố Minh lao ngay đến hỏi "Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?" Bác sĩ cười nói "một trai một gái, vợ tròn con vuông." Hai bác sĩ khác lại đi ra, mỗi bác sĩ bế một đứa, định đưa một đứa cho Cố Minh bế, nhưng anh lại lao ngay vào trong phòng, xem vợ anh thế nào rồi.
Bố mẹ Nhã Hi đến bế 2 đứa cháu kia, vui mừng khôn xiết.
Cố Minh cầm tay Nhã Hi, hôn vào tay, rồi hôn lên trán, nói "bà xã vất vả rồi!".
Nhã Hi mỉm cười mệt mỏi.
Hai đứa bé, con trai thì đặt tên là Cố Dương, con gái là Cố Xán Xán.
Hai đứa này tính cách trái ngược hẳn nhau.
Tiểu Dương thì hoạt bát, lanh lợi, còn Xán Xán lại ít nói, trầm hơn chút.
Nhã Hi thấy lạ, vì bình thường mấy bé gái nhỏ tuổi rất hoạt bát, mồm mép lanh lợi, còn Xán Xán nhà cô thì lại khác.
Mà cô và Cố Minh, hồi còn nhỏ có như thế này đâu.
Xán Xán không thích chơi búp bê, hay nấu ăn, bác sĩ như mấy bạn cùng tuổi, cô bé thích xem sách về thiên văn học, thích xem những vì sao, Cố Minh liền mua hẳn cho con gái cưng kính thiên văn.
Ngoại trừ hai điểm này, con bé còn đặc biệt có hảo cảm với mấy "chú đẹp trai", chẳng hạn như Lưu Tinh, Lâm Trạch.
Tiểu Dương là anh, thỉnh thoảng nổi máu anh trai dạy dỗ em gái, lại dùng giọng ông cụ non nhắc nhở Xán Xán "em đừng chơi với mấy chú".
Những lúc như thế, nếu tâm trạng tốt, Xán Xán sẽ nũng nịu, con bé tuy ít nói, nhưng giỏi nhất trong chuyện này.
Còn khi tâm trạng không tốt, trực tiếp dỗi, không thèm nói chuyện luôn.Mặc dù không thích chơi mấy trò của các bé gái, nhưng Xán Xán lại rất thích mặc váy.
Tủ đồ của con bé phần nhiều là váy, đủ màu.Xán Xán có một chiến tích.
Ở trường mẫu giáo, Tiểu Dương giành đồ chơi với mấy bạn trai khác để đưa cho mấy bạn gái.
Mấy bạn trai kia bị Tiểu Dương giật đồ liền tổ chức một buổi "nói chuyện giữa những người đàn ông thực thụ", Tiểu Dương đồng ý tham gia, còn kéo theo cả Xán Xán.
Xán Xán đi theo, mấy đứa trê nói chuyện với nhau, Tiểu Dương nói trước "con trai phải nhường cho con gái, tớ lấy đồ đi là đúng rồi." Mấy đứa trẻ kia bảo Tiểu Dương "không nói lí lẽ", thế là một đứa xông lên định đánh Tiểu Dương, Xán Xán đứng ở bên cạnh mới hất tay ra.
Ấy thế là, cậu bé kia mới bảo "Cố Dương là đồ hèn, để con gái bảo vệ." Tiểu Dương lại cứ vênh cái mặt nhỏ lên, nói "đây là em gái tớ".
Thế là mấy bạn nhỏ kia xông lên muốn giật tóc Tiểu Dương, như mấy trò đánh ghen trong truyền thuyết.
Xán Xán liền đứng đằng trước bảo vệ, hất mấy cái tay ấy ra rồi kéo Tiểu Dương bỏ chạy.
Vừa chạy còn vừa la làng, cô giáo thấy mấy bạn nhỏ kia đuổi hai anh em liền gọi lại nói chuyện, Xán Xán bình thường không nói mấy, bây giờ lại tuôn ra nghìn chữ, đưa cô giáo lên tận tầng mây, cô giáo liền bảo mấy bạn nhỏ kia xin lỗi hai anh em.
Mấy bạn nhỏ sau lần đó cứ thấy Xán Xán là lại tránh xa.
Mà sau hôm Xán Xán lập chiến tích bảo vệ anh trai, Tiểu Dương gặp người quen ai cũng kể, giọng điệu rất tự hào, từ hôm đó thấy Xán Xán nói chuyện với Lưu Tinh hay Lâm Trạch, cậu bé cũng không giở giọng ông cụ non nhắc nhở nữa..