"Ông nói hối hận, vậy tại sao lúc đầu không ra đầu thú?"Ngô Phi nhất thời á khẩu, mãi sau mới nói nhỏ.
"Tôi cũng là vì gia đình tôi...."Ông ta chưa nói hết câu, Cố Minh đã cắt lời.
"Ông vì gia đình? Ông nói hay thật đấy! Thử hỏi nếu vợ con ông biết mình có một người chồng, một người cha là kẻ giết người, họ sẽ nghĩ thế nào? Đã giết người, còn trốn tội.
Tôi thấy là ông đang sợ, ông đang sợ." "Vậy, cậu bắt tôi lại, là muốn làm gì tôi?"- Ngô Phi run run hỏi.
"Ra đầu thú đi."- Cố Minh nói rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ đều vọng vào tai Ngô Phi, khiến ông ta phải ngẩng lên nhìn anh.
"Sao? Không làm được? Ông nói muốn bồi tội cho bố mẹ tôi cơ mà? Bao nhiêu năm qua ông đến thăm họ, nhưng chỉ thế thôi là đủ rồi à? Vì ông, mà bố mẹ nuôi của tôi phải mang cái danh là kẻ chủ mưu giết người, đúng là bây giờ chẳng ai nhắc đến chuyện đó nữa, nhưng chỉ cần nhớ lại là họ lại nhớ ra ngay tên của ông chủ Kim Nhã."Anh dừng lại, đợi xem Ngô Phi còn điều gì muốn nói nữa không thì đột nhiên ông ta phun ra một câu.
"Kiều Duệ là một tên khốn nạn." Nghe Ngô Phi nhắc đến cái tên đó, Cố Minh lại nghĩ ngợi chút.
Chẳng lẽ Kiều Nhiên năm đó cũng biết rõ mọi việc, thời gian trước khi anh điều tra vụ tai nạn, có nói với Kiều Nhiên, vì nghĩ cô ta biết gì đó.
Thế nhưng trong quá trình điều tra luôn cảm thấy cứ bị cản trở, 2 tháng liền mà chẳng tra ra được gì.
Phải chăng là do Kiều Nhiên sắp xếp? "Ông chắc là Kiều Duệ?" Ngô Phi gật đầu như điên, mắt hằn tơ máu, có vẻ gã cũng hận thù Kiều Duệ.
"Lúc đó tôi làm việc ở Kim Nhã, chức trưởng phòng kinh doanh biết bao người ngưỡng mộ.
Mà năm đó, Kiều Duệ dã tâm lớn, công ty du lịch Thanh Nhiên chẳng là cái gì, thế nhưng lại cứ muốn trở thành đối thủ của Kim Nhã.
Hắn muốn hợp tác với Minh Quang, thế nhưng Cố Quang cũng sớm nhìn được con người hắn như thế nào, nên từ chối, và quay sang làm ăn với Triệu Mục Kim.
Hắn thấy thế, đương nhiên không cam tâm, luôn chăm chăm tìm điểm yếu của Kim Nhã để hạ gục, và thế là hắn nhắm trúng được tôi.
Mà cũng tại tôi cả, hắn phát hiện tôi có giao dịch bất chính với người của công ty khác để ăn hối lộ, nên ép tôi từ chức, nếu không sẽ cho cả tập đoàn biết.
Hắn muốn bẻ gãy từng cánh tay đắc lực của Triệu Mục Kim.
Tôi sợ hãi, nên vội từ chức, nếu không bị phát hiện, cũng có nguy cơ đi tù.
Từ chức rồi, tôi đang định chuyển nhà sang thành phố khác, kiếm công việc khác, làm lại từ đầu.
Nhưng Kiều Duệ lại cứ như bóng ma, ám mãi không buông.
Hắn bị Cố Quang phát hiện điều gì đó, sợ hãi, muốn diệt khẩu Cố Quang.
Hắn sai tôi làm, nhưng lúc đầu tôi từ chối, dù có bị phanh phui vụ ăn hối lộ thì tôi cũng không giết người.
Nhưng hắn lại quay sang lấy vợ con tôi để đe dọa.
Lúc đó hắn gần như bị điên, tôi tò mò không biết rốt cuộc Cố Quang nắm giữ điều gì mà khiến hắn sợ thế? Hắn không nói, chỉ bắt tôi làm rồi đưa cho một số tiền lớn.
Còn lại thì cậu biết rồi đấy, chứng cứ ngoại phạm của tôi cũng là hắn sắp xếp." Nghe Ngô Phi nói, Cố Minh có chút không tin nổi, ngày trước, gia đình anh và gia đình Kiều Duệ là hàng xóm, mỗi lần gặp anh, Kiều Duệ luôn cười rất thân thiện, còn rất tốt bụng với anh nữa, anh đã từng rất quý ông ấy.
"Ngoài ông và Kiều Duệ ra, năm đó còn ai biết việc này? Tôi vẫn thật sự không thể tin được toàn bộ lời ông nói." "Tôi biết là cậu sẽ không tin, cho cậu tên của một người, Ngụy Chính Hạo, từng là phó giám đốc của Thanh Nhiên.
Ông ấy không chỉ biết rõ việc năm xưa, còn có thể cho cậu biết bố cậu nắm giữ điều gì mà có thể khiến Kiều Duệ muốn diệt khẩu như thế." Ngụy Chính Hạo? Đây không phải là cậu ruột của Lâm Trạch à? Nhưng Cố Minh không chắc là có phải cùng 1 người không? "Ngụy Chính Hạo có phải là người dáng cao gầy, tóc hơi xoăn, còn để râu nhìn rất đa tình, có phải không?" "Đúng là người đó, cậu biết à?" "Vậy tại sao năm đó ông ta không đứng ra lật tẩy Kiều Duệ?"Ngô Phi lắc đầu.
Ngụy Chính Hạo thì đúng là Cố Minh không lạ gì nữa.
Từ khi quen biết Lâm Trạch, Cố Minh đã bị lão già đó chọc tức cho bao nhiêu lần rồi.
Trước đây nghe Lâm Trạch kể là lão từng làm cho một công ty du lịch nào đó, sau đó thì từ chức, rồi về nhà mở shop bán quần áo cùng vợ.
Mỗi lần Cố Minh đến nhà Lâm Trạch, Lâm Trạch đều đưa anh đến nhà lão chơi, lão bày mấy trò rõ gàn dở, còn sở thích thích trêu trẻ con.
Nhìn lão vô tư thế, mà bây giờ không ngờ cũng có "bí mật động trời".
"Tôi sẽ tạm thời giữ ông lại, tôi cần phải làm rõ những điều ông nói.
Sau khi xác nhận rồi, ông có thể đi đầu thú không?"Ngô Phi im lặng một lúc lâu, rồi thở dài, khẽ gật đầu.P/S:" Có nhiều việc dù bạn cảm thấy bản thân mình cố gắng lắm rồi, ấy thế nhưng vẫn không làm được.
Tôi hiểu, đó là sự bất lực.
Nhưng lúc đó, hi vọng bạn có thể mỉm cười học cách chấp nhận, bởi vì thế giới bên ngoài sẽ còn rất nhiều điều thú vị hơn đang chờ bạn.".