Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 7 - Chương 281: Pn16:hù dọa, hù dọa




“Lão bản.”

Vân Phi Vũ còn chưa kịp bước vào cửa đã thấy Ngô Thiên trưng gương mặt lo lắng đứng trước cửa tửu lâu, y kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì rồi sao?”

Ngô Thiên gật đầu, nhưng nhìn Trần Bảo Quang bên cạnh y, sau đó lại nhìn khách nhân đang lui tới chung quanh, hắn ra hiệu nói chuyện ở nơi này thực sự không tiện.

Vân Phi Vũ lập tức hiểu được, quay đầu nói với Trần Bảo Quang: “Bảo Nhi, ngươi vào trước đi, ta có chuyện muốn nói với Ngô chưởng quầy.”

“Uhm.” Trần Bảo Quang ngoan ngoãn rời đi.

Tới phía sau quầy, Vân Phi Vũ lập tức hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nhìn bộ dạng bồn chồn lo lắng của lão bản nhà mình, Ngô Thiên rất muốn cười, nhưng hắn hiểu rõ, nếu mình mà cười, chắc chắn Vân Phi Vũ sẽ nhìn thấu chuyện này là do mình sắp xếp, vì thế, hắn nói nghiêm túc: “Lão bản, là như thế này. Vừa rồi Mạnh công tử tới tìm ngài, ta nói ngài không có ở đây nhưng hắn không chịu rời đi, tiến lên lầu hai chờ ngài. Ai ngờ cuối cùng lại bị giáo chủ đang uống rượu trên lầu hai kéo ra sau trang viên.”

“Cái gì, Thánh?” Vân Phi Vũ kinh ngạc: “Sao Thánh lại có thể uống rượu ở tửu lâu được? Còn nữa, vì sao Thánh lại kéo Mạnh Văn Tuyên tới hậu viện? Bọn họ gặp nhau như thế nào?”

“Thật ra là thế này.” Ngô Thiên nháy mắt mấy cái, nói tiếp: “Sáng sớm nay giáo chủ đã tới đây tìm ngài, không thấy ngài đâu hắn liền chạy lên lầu hai uống rượu. Về phần vì sao lại lên đó thì tiểu nhân không rõ lắm, còn nữa, nghe tiểu nhị trên lầu hai nói là Mạnh công tử chủ động tiếp cận giáo chủ, hình như hai người tán gẫu rất vui vẻ, sau đó giáo chủ đưa hắn rời khỏi đây theo cửa sau.”

“Tiểu nhân chỉ biết như vậy thôi.” Hắn bổ sung thêm một câu.

Vân Phi Vũ trầm mặc một lát, nhíu mày: “Được rồi, ta đã biết, ngươi đi lo công việc của mình đi. Ta tới đó xem sao.”

Nhìn y vội vàng rời đi, Ngô Thiên nhếch môi: “Chẳng biết giáo chủ chỉnh tên tiểu tử kia thế nào đây. Cơ mà… nhìn bộ dạng cố gắng tỏ ra bình tĩnh của lão bản cũng thú vị ghê, không biết đang ăn dấm chua hay lo lắng nữa. Khiến cho người ta tò mò quá đi mất. Ha ha, thú vị”

Trong lòng Vân Phi Vũ dấy lên một đoàn hỏa, không rõ vì sao mình đột nhiên mình lại tức giận tới vậy. Kỳ thực y cũng hiểu đại khái đã xảy ra chuyện gì, nhưng y thực sự không kiềm được cơn giận kia. Cho dù người nọ có vì mình đi chăng nữa thì y cũng không cách nào vui vẻ được. Y giận Tư Vũ Thánh cũng giận chính bản thân mình. Chỉ cần nghĩ tới việc Thánh của y bị loại người háo sắc như vậy nhìn trộm là y liền giận tới phát cuồng.

“Mạnh Văn Tuyên đáng chết!”

Hỏi gã tiểu tư trông cửa, Vân Phi Vũ mang gương mặt phủ đầy hàn khí đuổi tới lương đình trên hồ, tới khi thấy được cảnh tượng trước mắt, y không khỏi đứng hình.

Nhìn Mạnh Văn Tuyên trần trụi nằm theo dáng chữ đại trên tảng đá, y chưa thể phản ứng ngay, mãi đến khi nam nhân ôm y vào lòng, che mắt y, ghé bên tai thầm thì: “Đừng nhìn, sẽ khiến ánh mắt của đệ bị ô uế mất.”

Nghe thấy lời này, Vân Phi Vũ kéo tay hắn xuống: “Không cho ta xem, còn huynh vẫn cứ xem?”

“Hả?” Tư Vũ Thánh sửng sốt, có điều, thấy tiểu đông tây nhìn mình chằm, hắn lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, vui sướng hôn nhẹ lên cánh hoa phấn nộn trước mắt, gương mặt chớm nở tiếu ý: “Vũ Nhi đang ghen tị sao?”

Bị nói toạc tâm tư, Vân Phi Vũ đỏ bừng mặt, ngượng ngùng quay đầu đi, không dám nhìn thẳng nam nhân.

Biết mình nổi cơn ghen rất vô lý, Vân Phi Vũ ho nhẹ vài tiếng che dấu xấu hổ, lại nhìn về phía kẻ đang nằm trên mặt đất.

Không biết Mạnh Văn Tuyên bị thứ gì kích thích mà thân thể không ngừng run rẩy, nước mắt nước mũi tèm lem, dưới hạ thân còn có một vũng nước, dường như thần trí không được tỉnh táo. Tuy nhiên, trừ bỏ vài vết thương nhợt nhạt trên bụng lại chẳng thể phát hiện thêm điều gì khác thường.

Trong lòng thực sự chán ghét kẻ này, tự đại lại háo sắc, nhưng Vân Phi Vũ vẫn không thể quyết tâm bỏ mặc tính mạng của hắn. “Dù sao tên này cũng là nhi tử duy nhất của Mạnh thúc, nếu hắn chết, chắc chắn Mạnh thúc sẽ rất thương tâm.” Y thầm thở dài trong lòng.

“Thánh, đừng giết hắn được không?”

Tư Vũ Thánh nhướn mi: “Vì sao? Chẳng phải đệ vẫn luôn ghét hắn? Hay là vì gã Mạnh thúc gì gì kia? Kỳ thực hắn cũng chẳng có ân tình gì với đệ cả, chỉ là tiện thể cho đệ quá giang một đoạn đường, nên trả thì cũng đã trả hết rồi, đệ chẳng còn nợ hắn bất luận chuyện gì nữa.”

Dừng một lúc, hắn nhìn người trên mặt đất: “Tất cả đều do tên này tìm tới tử lộ, ta vẫn nghe lời đệ không chạy tới gây phiền phức cho Mạnh gia mà, tự hắn xông tới đó chứ. Hơn nữa, hắn ngàn lần vạn lần không nên có ý nghĩ dám đụng tới ta, càng không nên có ý nghĩ xấu xa với đệ. Vũ Nhi, đệ cảm thấy loại người như vậy xứng đáng sống trên đời sao?”

“Uhm, quả thực hắn không xứng.” Vân Phi Vũ nhìn kẻ đã gần như hôn mê kia, trả lời không chút do dự. Y nhìn nam nhân, vươn tay xoa mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve: “Hắn thực sự không đáng sống, bởi vì hắn dám có ý xấu với huynh, huynh là người của ta, nhưng là…” Y đổi ngữ khí, nhìn kẻ nằm trên mặt đất mà thở dài: “Hắn sống, ít nhất cũng không khiến Mạnh thúc thương tâm.”

“Chẳng phải theo những lời đệ nói thì đệ đã trả hết nợ ân tình cho Mạnh thúc gì đó rồi sao?” Tư Vũ Thánh cau mày.

“Thánh” Vân Phi Vũ che miệng hắn lại, nghiêm túc: “Cho dù Mạnh thúc chỉ để ý tới nhi tử thân sinh của mình, nhưng ta vẫn luôn coi hắn như phụ thân. Ân tình giữa ta và hắn không chỉ đơn giản như vậy, có lẽ do ta tự mình ngộ nhân, nhưng là… huynh chiều theo lần tùy hứng này của ta được không?”

“Đệ nha” Thấy vật nhỏ như vậy, Tư Vũ Thánh cũng chẳng biết làm gì khác, nhéo mũi y: “Lúc nào cũng mềm lòng như vậy, nhất định ngày nào đó sẽ chịu thiệt thòi rất lớn.”

Biết hắn đã đáp ứng, Vân Phi Vũ mỉm cười: “Không đâu, chẳng phải ta vẫn luôn có các huynh bên cạnh sao?”

“Đúng vậy! Chúng ta sẽ không để đệ chịu bất kỳ thương tổn nào.” Tư Vũ Thánh thì thầm, cúi đầu hàm trụ đôi môi ngọt ngào kia.

“Uhm… Thánh” Vân Phi Vũ đỏ mặt đẩy hắn ra, nhìn hai người mặc y phục màu tro đứng bên cạnh sau đó lại nhìn kẻ nằm trên mặt đất, đột nhiên hỏi: “Sao huynh lại cởi sạch y phục trên người hắn? Những vết thương trên người hắn là do huynh gây ra?”

Không được thỏa mãn, Tư Vũ Thánh có chút mất hứng, mím môi không nói.

Biết hắn lại giở tính làm như tiểu hài tử, Vân Phi Vũ suy nghĩ, ghé bên tai hắn nói nhỏ điều gì đó, nam nhân lập tức hớn hở: “Nhớ đó, lát nữa không được phép giở trò.”

“Ân” Vân Phi Vũ gật đầu, lại hỏi: “Rốt cuộc là tại sao lại lột sạch đồ trên người hắn? Chẳng lẽ huynh định…”

“Tiểu bất điểm này, nghĩ gì vậy chứ.” Tư Vũ Thánh búng trán y một cái, đột nhiên tươi cười: “Kỳ thực ngay từ đầu ta đã không định giết hắn rồi.”

“Hả?” sửng sốt một lúc, Vân Phi Vũ hiểu ra mình đã bị lừa, trừng mắt lườm hắn, hỏi tiếp: “Vậy tại sao hắn lại biến thành như vậy?”

Tư Vũ Thánh cuốn lấy một lọn tóc của y mà chời đùa, vẻ mặt nhàm chán: “Ta chỉ muốn hù dọa hắn mà thôi, thật chẳng ngờ hắn lại bị dọa tới mức này, thật mất hứng!”

“Huynh dọa hắn chuyện gì?” Vân Phi Vũ vô cùng tò mò.

“Chẳng có gì, ta chỉ nói cho hắn biết là ta muốn từng đao từng đao đem món ‘đồ chơi’ kia cắt đứt, chẳng ngờ mới quẹt quẹt trên bụng hắn vài cái đã thấy hắn hôn mê, lá gan nhỏ chết được.” Tư Vũ Thánh khinh thường bĩu môi.

Trên đầu Vân Phi Vũ treo đầy hắc tuyến, ánh mắt nhìn nam nhân có thể bắn ra hai chữ “Biến thái”.

Cứ từng đao từng đao cắt đi thứ đó của nam nhân, quả thực so với chết còn kinh khủng hơn, là nam nhân thì ai chẳng sợ, huống chi hắn lại là một công tử ca chỉ biết tới chuyện ăn chơi đàng ***, chưa bao giờ nếm trải khổ cực. Y đột nhiên có chút cảm thông cho Mạnh Văn Tuyên, kẻ vừa bị biến thành chuột thí nghiệm này, thế nhưng, ai kêu hắn có mắt như mù mà trêu chọc vào Thánh của y chứ, bị xử như vậy cũng đáng đời.

“Vậy tạm thời đưa hắn vào phòng nào đó đi, sau khi hắn tỉnh lại ta còn muốn nói với hắn vài lời.” Vân Phi Vũ nói với hai người còn lại, nhưng ánh mắt lại nhìn nam nhân.

Đã định thốt lên ‘còn gì để nói đâu’, nhưng thấy tiểu đông tây kiên quyết như vậy, Tư Vũ Thánh gật đầu, ý bảo hai người còn lại đưa hắn đi.

Lương đình chỉ còn lại hai người, Tư Vũ Thánh lập tức ép gáy Vân Phi Vũ, đẩy hai phiến môi hoa ra. Sau khi nghe thấy tiểu đông tây hứa hẹn hắn đã suýt không khống chế được dục hỏa của mình, rốt cuộc hiện tại không cần phải nhẫn nại nữa.

“Thánh… đừng”

Tư Vũ Thánh dừng lại, nâng cằm y, ngữ khí tràn ngập vẻ hờn dỗi: “Vừa rồi đệ đã đáp ứng với ta mà.”

Vân Phi Vũ tức giận lườm hắn một cái: “Muốn gì thì cũng phải về phòng, ở đây có người qua lại.”

“Thì ra đệ lo lắng chuyện này.” Tư Vũ Thánh cười khẽ: “An tâm, ta đã sai người cách ly nơi này rồi, tạm thời không có ai tới quấy rầy đâu. Vũ Nhi, ngoan nào”

“Uhm… không được, đứng kéo, y phục rách mất. Ngô Tư Vũ Thánh, cái tên hỗn đản này, đáng chết, trời lạnh như vậy mà huynh đòi làm ngoài này, huynh muốn lạnh… ah…”

Nụ hôn triền miên nóng bỏng qua đi, nhìn sắc mặt tiểu đông tây trong lòng đỏ ửng, ánh mắt phủ tầng sương mờ, Tư Vũ Thánh nhẹ nhàng đặt y lên ghế đá phủ lớp lông cừu thật dày.

Vuốt ve cánh hoa bị mình hôn tới xưng đỏ, nâng chân y lên tới gần khuỷu tay, cúi đầu ghé bên tai y thì thầm: “An tâm, ta sẽ nhanh chóng khiến cho thân thể đệ bốc hỏa.”

Khi Mạnh Văn Tuyên tỉnh lại liền nhận ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, ký ức đáng sợ trước khi hôn mê ập tới khiến hắn hoảng sợ hét to một tiếng, lại ngất đi.

Tỉnh lại lần nữa lại thấy căn phòng mờ mờ ảo ảo, dường như trời đã tối, quay đầu lại thấy một người ngồi bên giường, hắn sợ tới mức ôm chặt chăn lùi lại phía sau.

“Không lẽ bị dọa tới phát cuồng rồi?” Vân Phi Vũ gọi to: “Mạnh huynh, là ta, Vân Phi Vũ đây.”

Nghe rõ giọng nói kia, Mạnh Văn Tuyên dừng lại, đột nhiên ngồi dậy bắt lất tay Vân Phi Vũ, vừa kêu la vừa sợ sệt nhìn chung quanh: “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, tên điên, có người điên, tên kia là đồ điên…”

Vân Phi Vũ cau mày, Thánh của mình bị gọi là kẻ điên khiến y vô cùng khó chịu, tuy nhiên, hành động đó với một gã công tử ca chưa trải sự đời này mà nói cũng có thể nói là quá mức khủng bố.

“Mạnh huynh bình tĩnh một chút.”

Vân Phi Vũ đẩy tay hắn ra, thản nhiên nói: “Ngươi an tâm, Thánh đã đáp ứng với ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy, bất quá, từ nay về sau ngươi đừng trêu chọc hắn nữa, bằng không đến ta cũng không thể cứu ngươi nữa đâu.”

“Thánh?” Nghe cách xưng hô thân thiết như vậy, Mạnh Văn Tuyên lập tức rụt về phía sau, căng thẳng nhìn y: “Đệ… đệ quen tên điên kia sao?”

“Hết câu này tới câu khác đều là kẻ điên này kẻ điên nọ.” Vân Phi Vũ hoàn toàn làm mặt lạnh: “Mạnh huynh, mong huynh chú ý ngôn từ. Thánh không phải kẻ điên, là do huynh trêu chọc, có tâm ý bất lương đối với hắn trước, bằng không hắn chẳng có thời gian rảnh để mà chỉnh huynh.”

Dường như đã chán việc tiếp tục nhìn gương mặt ngu xuẩn này, Vân Phi Vũ đứng lên, lạnh lùng nói: “Ngươi nhớ cho kỹ, Thánh là người của ta, đừng có đi trêu chọc hắn. Còn nữa, phiền ngươi sau này đừng có tới Phi Vũ Các hoặc Phi Vũ Hiên, ta với ngươi chẳng có giao tình gì cả. Được rồi, ta đã nói hết lời, ngươi chuẩn bị một chút đi, ta sai người đưa ngươi về.”

Nghe xong những lời y vừa nói, gương mặt Mạnh Văn Tuyên lập tức vặn vẹo, oán hận gắt gao nhìn y trừng trừng.

Chẳng ngờ chỉ chốc lát sau đã thấy cửa phòng bị mở ra. Nhìn hai người y phục màu tro mặt lạnh đi về phía mình, hắn hoảng sợ lui ra sau: “Ngươi… các ngươi muốn làm gì?”

Hai người đứng trước giường, trong đó có một người mở miệng: “Giáo chủ sai chúng ta đưa ngươi hồi phủ, đồng thời kêu chúng ta chuyển lời lại rằng ‘nếu ngươi còn muốn giữ lại cái mạng của mình thì đừng có suy nghĩ những điều không nên suy nghĩ tới. Bằng không… sẽ có chuyện còn khủng bố hơn cả ngày hôm nay chờ ngươi!”

Nhìn gương mặt âm trầm của hai người, Mạnh Văn Tuyên sợ tới mức quên hết tất cả mọi thứ, chỉ liên tục gật đầu theo bản năng.