Thấy Ỷ Thần định ra tay, Vân Phi Vũ quát lớn một tiếng: “Đủ rồi!”
Nắm chặt hai tay áp chế kích động trong lòng, y bình tĩnh mở miệng: “Tất cả các ngươi ra ngoài hết, chuyện này để ta tự mình giải quyết.”
“Được.” Vân Khoảnh Dương lập tức đứng lên, khóe miệng gợi lên nụ cười như vừa thực hiện được gian kế, bước ra ngoài.
Tích Vô Nhai ôn nhu vuốt má Vân Phi Vũ, sau đó lạnh lùng liếc Lưu Ngọc Hoa một cái, xoay người ra khỏi phòng.
Nhìn tiểu gia hỏa kia cứng đầu đứng yên một chỗ, Vân Phi Vũ khẽ gọi: “Tiểu Thần.”
Ỷ Thần bất mãn hừ lạnh một tiếng, sau đó hung tợn cất lời: “Ngươi dám tiếp tục khi dễ Tiểu Vũ, ta nhất định khẽ khiến ngươi biết cảm giác tan xương nát thịt.”
Nhìn trong phòng chỉ còn mình và ba người của Mạnh gia, Vân Phi Vũ lẳng lặng ngồi trên ghế, rất lâu sau mới thở dài đứng lên, sau đó đi đến bên cạnh Mạnh Lệnh Phương, thấp giọng nói: “Mạnh thúc, thật có lỗi, chuyện này không chỉ vì ta mà còn…”
Mạnh Lệnh Phương vỗ vai y, ngắt lời: “Ta hiểu, ta hiểu hết, là ta chiều hư mẫu tử bọn họ. Xin lỗi, khiến ngươi phải chịu ủy khuất rồi, còn nữa, đa tạ!”
Nhìn người trước mắt đầu bạc hơn phân nửa, Vân Phi Vũ thoáng chua sót, nhẹ giọng nói: “Nếu ngài là phụ thân của ta thì tốt biết bao.”
Mạnh Lệnh Phương cười cười, đứng lên vỗ vai Vân Phi Vũ, sau đó ghé tại nhỏ giọng nói: “Giúp ta giáo huấn bọn họ. Ta làm ăn bên ngoài nhiều năm khiến bọn họ hư hỏng rồi, ngươi đừng khách khí. Ta ra ngoài trước..”
Vân Phi Vũ thoáng giật mình nhìn hắn ra khỏi phòng.
“Mạnh phu nhân.” Vân Phi Vũ nhìn trực diện phụ nhân trước mặt, không khỏi cười nhạo một tiếng: “Gọi ngươi một tiếng phu nhân cũng chỉ vì ngươi là phu nhân của Mạnh phúc mà thôi. Nếu ngươi không có quan hệ với Mạnh thúc, đối với ta mà nói thì ngươi chẳng khác gì loại người qua đường xa lạ. Ở trong mắt ta, ngươi chẳng là gì cả.”
Tuy rằng chán ghét người trước mắt nhưng nàng vẫn vô cùng hưởng thục mỗi khi y ôn nhu nhường nhịn, hiện tại thấy y đột nhiên chuyển biến như vậy, Lưu Ngọc Hoa ngạc nhiên không biết phản ứng thế nào, giật mình ngồi trên ghế.
Vân Phi Vũ không quấy nhiễu nàng, chỉ chắp hai tay sau lưng đứng trước mặt nàng, lạnh lùng liếc nhìn.
“Ngươi… sao ngươi dám nói như vậy với mẫu thân ta?” Người trước mắt tuy đẹp nhưng khí thế kia khiến Mạnh Văn Tuyên phát lạnh.
Vân Phi Vũ nhướn mi: “Ngươi cũng vậy. Uổng cho ngươi có phụ thân tốt như hắn. Nếu không phải Mạnh thúc nhờ ta thì ta chẳng thèm cứu ngươi làm gì. Với ta mà nói, cái mạng của ngươi còn không bằng heo chó.”
“Lớn mật!” Lưu Ngọc Hoa lấy lại *** thần, lập tức kéo Mạnh Văn Tuyên: “Đi, chẳng có gì đáng nói với cái loại người này.”
Vân Phi Vũ không ngăn cản, chỉ nói những lời mang đầy hàm nghĩa: “Mạnh phu nhân, ta vẫn chưa nói xong, ngươi đừng nghĩ ra khỏi nơi này. Trừ phi.” Y tựa tiếu phi tiếu nhìn hai người: “Các ngươi muốn được khiêng ra ngoài.”
“Ngươi uy hiếp ta? Nơi đây còn có vương pháp đấy nhé!” Lưu Ngọc Hoa thốt lên.
Vân Phi Vũ đột nhiên cười ha hả như vừa nghe được điều gì đó rất thú vị, một lúc lâu sau mới dừng lại, nghiêm chỉnh nói: “Mạnh phu nhân, ngươi nói đúng đấy. Nơi này đích thực là vùng đất dưới chân thiên tử, nơi này còn có vương pháp, chỉ có điều, hình ngươi đã quên ta là ai thì phải, quên mất Tích của ta là ai. A, còn nữa, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết đâu, đương kim hoàng thượng chính là hảo bằng hữu của ta à nha.”
Thấy sắc mặt phụ nhân chuyển màu xám trắng, y nói tiếp: “Nhưng phu nhân an tâm, ta ghét nhất là lấy quyền thế ra uy hiếp người khác, cho nên ngài không cần lo lắng ta sẽ giở trò lấy quyền thế ra giương oai.”
Thấy rõ phụ nhân thở phào, y nói tiếp: “Vậy nên phu nhân cần phải hiểu rõ là mình đang đắc tội với ai.” Chỉ xuống chiếc ghế đối diện, Vân Phi Vũ lạnh giọng: “Ngồi xuống.”
Tuy rằng trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng đối mặt với ánh mắt uy áp của Vân Phi Vũ, Lưu Ngọc Hoa đành phải ngồi trở lại trên ghế, ánh mắt không phục bắn về phía y.
Vân Phi Vũ chẳng thèm để ý, tươi cười: “Phu nhân đừng có không biết phải trái, nếu nói thẳng ra thì ta chính là ân nhân đã cứu nhi tử của phu nhân đó nha. Còn nữa, ta nói cho các người biết, chuyện của Mạnh gia các người không can hệ tới Vân gia chúng ta, mối thù kia của nhà các người cũng chẳng liên can gì tới chúng ta. Vì nể mặt Mạnh thúc mà ta hết lần này tới lần khác nhẫn nhịn các người, bằng không, chỉ dựa vào những lời ngài nói cùng một cái bạt tai hôm đó, không cần phải chờ Tích động thủ thì ta cũng sẽ tự mình đá các người ra ngoài. Trong mắt ta, các người chỉ là những kẻ có quan hệ với Mạnh thúc, người mà ta coi trọng là Mạnh thúc chứ không phải các người, cho nên đừng có giương nanh múa vuốt trước mặt ta. Ta không động thủ cũng không chứng tỏ những người khác sẽ bỏ qua cho các người, hiểu chưa?”
“Ngươi đã nói sẽ không…” Dường như cuối cùng Lưu Ngọc Hoa đã hiểu được hoàn cảnh hiện tại của mình, ngữ khí bắt đầu run rẩy.
“Đương nhiên ta sẽ không nói.” Bộ dạng hoảng sợ của hai người khiến Vân Phi Vũ chán ghét nhíu mày: “Uổng cho ngươi sống tới từng tuổi này lại chẳng hiểu chuyện gì, nơi nơi gây họa rước thị phi về cho Mạnh thúc, chẳng lẽ ngươi không biết Vân gia là thế nào sao? Ngươi cho rằng đắc tội với Vân gia vẫn còn đường sống sót? Thêm nữa, ngươi còn ngu ngốc đến nỗi nhục mạ ta trước mặt Tích và Dương, cũng may là Thánh không ở đây, bằng không với tính tình của hắn thì các người đã bị vặn cổ rồi.”
Hai người lạnh run, Vân Phi Vũ hiểu rằng mục đích đã đạt được, thở dài: “ Mạnh phu nhân, ta không hiểu tại sao phu nhân lại ghét ta tới vậy, nhưng ta cũng chẳng quan tâm, bởi vì người ta coi trọng chỉ có Mạnh thúc, phu nhân có nghĩ thế nào cũng không quan trọng, cho nên từ nay nơi này của ta chỉ hoan nghênh một mình Mạnh thúc, phu nhân muốn tới thì liệu hồn ngậm miệng lại. Nhớ kỹ một câu cho ta, ‘họa từ miệng mà ra’. Tuy rằng hôm nay ta có thể bảo vệ các người, nhưng việc này cũng không chứng tỏ ta sẽ nhiều lần giúp đỡ, hiểu chưa? Còn ngươi…”
Y nhìn về phía Mạnh Văn Tuyên: “Ngươi có một phụ thân tốt như vậy hắn thương ngươi, nuôi dưỡng ngươi, sủng ái ngươi, cung phụng ngươi đủ điều vậy mà ngươi không chịu học hỏi, suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng đàng *** ở bên ngoài, gây chuyện thị phi, ta thực tiếc cho Mạnh thúc. Ta nói cho các ngươi hay, sau này còn rước họa về thì tự mình gánh lấy, Mạnh thúc thì để cho ta nuôi hắn cả đời cũng được. Thôi, các người đi đi.”
Mạnh Văn Tuyên nâng Lưu Ngọc Hoa đứng dậy, đi được hai bước lại đột nhiên quay đầu lại: “Từ nhỏ ngươi đã được sinh dưỡng trong Vân gia, có quyền lợi cao nhất, đương nhiên ngươi có cái quyền ăn to nói lớn như vậy. Cha ta chỉ là người bình thường, nếu ta có một người phụ thân như ngươi, ta cũng có thể làm được như ngươi.”
“Ôi trời, phải không đó?” Vân Phi Vũ cười lạnh: “Ngươi muốn có loại phụ thân như thế? Ngươi muốn tên phụ thân bắt ta phải sống dưới bóng ma của hắn từ lúc sinh ra, khi ta mười lăm tuổi thì hắn phái người tới giết ta, vì lợi ích liền ném ta ra ngoài, sau đó lại nhiều lần phái người tới truy sát ta? Ngươi muốn một gã phụ thân đem nữ nhi của mình làm hàng hóa, đem thê tử của mình làm công cụ sinh dục? Ngươi muốn có một gã phụ thân như vậy đúng không?”
Nhớ tới tất thảy mọi việc trước kia, Vân Phi Vũ vừa tức giận vừa bi ai, nhịn không được liền quát lớn: “Cút ra ngoài, loại người sống trong hạnh phúc lại không biết trân trọng như các ngươi vốn không xứng đứng ở nơi này! Cút hết ra ngoài cho ta!”
Không biết là bị câu truyện của y hay vì biểu tình tức giận lúc này khiến cho hoảng sợ, hai người lật đật chạy ra khỏi phòng giống như đang trốn, chỉ chốc lát sau, những người bên ngoài cũng lục tục đi tới.
Vân Khoảnh Dương ôm Vân Phi Vũ vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng y: “Ngoan, đệ đừng quá đau khổ. Chẳng phải đệ còn có ta, còn có chúng ta luôn ở bên cạnh đệ sao?”
“Uhm” Vân Phi Vũ rầu rĩ ứng một tiếng.
“Tiểu Vũ”
Vân Phi Vũ ngẩng đầu nhìn người ngoài cửa, kinh ngạc nói: “Mạnh thúc, ngài chưa đi?”
Mạnh Lệnh Phương mang theo vẻ mặt áy náy tới gần y: “Không tạ lỗi với ngươi một tiếng thì Mạnh thúc sẽ cảm thấy bất an. Ta đã nghe hết những lời ngươi vừa nói.”
“A… việc đó…”
Nhìn bộ dạng lúng túng bất an kia, Mạnh Lệnh Phương nhu nhu đầu y, mỉm cười nói: “Giáo huấn rất tốt, Mạnh thúc không trách ngươi, kỳ thực còn phải cảm kích ngươi mới đúng. Mấy năm nay ta mải lo sinh ý bên ngoài mà đã bỏ bê mẫu tử bọn họ, luôn cảm thấy phải đền bù nên lúc nào cũng dùng cách hữu cầu tất ứng đối xử với họ, thật không ngờ vì vậy đã tạo thành thói quen ương ngạnh như lúc này. Hiện tại ta có muốn quản cũng không thể thẳng tay được, dù sao sống với nhau nhiều năm như vậy…” ngừng một lúc, hắn trêu ghẹo: “Cho nên ta mới mượn tay ngươi giáo huấn bọn họ một chút, ngươi sẽ không trách Mạnh thúc chứ?”(Hữu cầu tất ứng: muốn gì cũng chiều)
Vân Phi Vũ ngây ngốc nhìn hắn, chỉ có thể lắc đầu: “Không đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Mạnh Lệnh Phương cười ha ha, sau đó chắp tay hướng về phía Tích Vô Nhai cùng Vân Khoảnh Dương: “Sự việc hôm nay thực có lỗi, bữa tiệc tẩy trần vốn vui vẻ như vậy lại bị nội tử cùng nhi tử của ta phá rối, sau này ta sẽ tìm ngày bồi tội cùng mọi người, được không?”
Vân Khoảnh Dương gật đầu, cười nói: “Lúc trước ta nói chuyện cũng có chút bất kính, mong Mạnh thúc đừng để ý.”
Mạnh Lệnh Phương khoát tay: “Là do ta đã quá dung túng che chở bọn họ. Kỳ thực, sau khi ngẫm lại, ta thấy để bọn họ chịu chút giáo huấn cũng tốt, bằng không, với tình tình kia, nhất định mẫu tử bọn họ sẽ rước về một đống tai họa cho ta. Thực sự phải đa tạ các người, nhất là Tiểu Vũ, hắn là một tiểu hài tử rất tốt. Trước kia ta vẫn không hiểu chuyện các ngươi lắm, nhưng hiện tại ta đã hoàn toàn rõ ràng. Y rất đáng quý trọng, các ngươi hãy đối xử với y thật tốt.”
“Mạnh thúc.”
Nhìn biểu hiện lưu luyến không rời của thiếu niên, Mạnh Lệnh Phương vỗ mạnh lên vai y một cái: “Tiểu tử ngốc, có phải sau này Mạnh thúc không tới đây nữa đâu. Chờ ta xử lý xong xuôi mọi chuyện ở cửa hàng sẽ lại tới thăm ngươi, khi đó nhớ làm đồ ăn thật ngon để đãi Mạnh thúc đấy, nhớ chưa?”
“Được!” Vân Phi Vũ mỉm cười gật đầu.
Tiễn người ra khỏi cửa, bọn họ trở vào trong, Vân Khoảnh Dương ôm lấy Vân Phi Vũ, nhéo nhéo thắt lưng y: “Đệ làm tốt lắm, chắc chắn mẫu tử hai người bọn họ sẽ ngoan ngoãn không ít đâu.”
Vân Phi Vũ tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, mím môi không nói.
Tích Vô Nhai tiến lại xoa đầu y, “Vũ Nhi, đệ quá mềm lòng nên mới xảy ra chuyện này, cho dù chúng ta ở ngay bên cạnh cũng không thể nào bảo vệ đệ khỏi mọi thương tổn được. Ta không nói tới thân thể của đệ, là chỉ nơi này của đệ, hiểu chưa?” Điểm lên ngực Vân Phi Vũ, thấy y gật đầu, hắn cười hỏi: “Tuy rằng hôm nay chúng ta bức đệ như vậy, nhưng chắc đệ cũng có cảm giác hãnh diện, đúng không?”
Vân Phi Vũ suy nghĩ một lát, tươi cười: “Nhìn bộ dạng bị dọa tới thất kinh của bọn họ thực thú vị.”
Tích Vô Nhai sủng nị nhéo má y: “Đúng vậy, đối phó với ác nhân cùng tiểu nhân thì cần phải nhẫn tâm một chút. Tuy rằng nàng chỉ là nữ nhân, nhưng chính vì nàng nhận ra đệ quá mềm lòng nên mới khi dễ đệ, bằng không đệ thử nghĩ đi, nàng luôn nói chán ghét Vân gia, vậy vì sao nàng lại không nhắm vào Vân Khoảnh Dương. Còn Tiểu Thần nữa mà, ngay cả một tiểu hài tử cũng có thể khiến nàng sợ hãi, chỉ duy nhất một mình đệ là nàng không sợ, đệ có hiểu nguyên nhân không?”
Vân Phi Vũ hé miệng, mấp máy môi, cúi đầu không nói.
Tích Vô Nhai vuốt tóc y, trong lòng tràn đầy sủng nị, ôn nhu nói: “Đệ nha, tâm địa quá thiện lương, tính tình này nhất định phải sửa, không phải thiện lương là xấu, nhưng thiện lương quá mức thì không ổn chút nào. Nếu cứ như vậy, trong mắt người khác, đệ sẽ trở thành một quả hồng nhuyễn, hiểu chưa, tiểu đông tây.”(Quả hồng nhuyễn: ý chỉ người quá hiền lành, yếu đuối, dễ bị bắt nạt)
“Ân, ta hiểu.”
“Được rồi, Vũ Nhi à, chúng ta trở về nghỉ ngơi được không?” Vân Khoảnh Dương tươi cười nhìn y.
Nhìn nụ cười ái muội chứa đầy hàm ý của hắn, Vân Phi Vũ quay mặt đi, không thèm để ý tới, đến lúc này mới phát hiện không thấy bóng dáng tiểu gia hỏa kia đâu.
“Tiểu Thần đâu? Chẳng lẽ hắn giận ta rồi?”
“Không có” Vân Khoảnh Dương cúi đầu hôn chụt lên môi y một cái: “Ta đưa hắn đi rồi, miễn tới buổi tối lại bị quấy rầy.”
Lườm hắn một cái, Vân Phi Vũ nhìn nam nhân bên phải. Tích Vô Nhai cười cười, cúi đầu hôn lên má y, ghé bên tai y nhỏ giọng thì thầm: “Đừng quá cố gắng, không chịu được thì hạ dược cho hắn, đệ thượng.”
Nhìn nam nhân thản nhiên rời đi, nắm chặt bình sứ trong tay, Vân Phi Vũ chớp mắt mấy cái, sau đó lại nhìn sang Vân Khoảnh Dương, khóe miệng cong lên: “Đi thôi, chúng ta nhanh trở về phòng nào.”