Ỷ Thần ngủ thẳng tới giờ cơm chiều mới tỉnh.
Trên bàn cơm, hắn vừa và cơm vừa suy nghĩ, nhìn mấy kẻ khó nhằn trước mặt, “Xem ra chỉ có thể lấy thân phận tiểu hài tử để tiếp cận Tiểu Vũ thôi. Bằng không…” hắn lặng lẽ nhìn mấy người đối diện, thấy vẻ mặt bọn họ đều rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại quét về phía mình, trong đó tràn ngập suy xét cùng nghi hoặc, bất quá, “Có hoài nghi cũng vô dụng, chỉ cần Tiểu Vũ không nghi ngờ là được rồi. Sớm hay muộn ta cũng cướp Tiểu Vũ từ trong tay các người.” Hắn không ngừng cười thầm.
“Nghĩ gì vậy?” Trên đỉnh đầu truyền tới thanh âm, sau đó trên gáy trúng một chưởng nhẹ: “Và cơm kiểu gì mà rơi hết lên bàn rồi.”
Ỷ Thần thật sự hết cách, vừa rời giường đã nhận được tin người ta nhận mình làm dưỡng tử. Vì cuộc sống cùng tính phúc sau này, hắn nhịn, nhưng hiện tại là tình trạng gì thế này? Phụ thân đang giáo dục nhi tử? Hắn phải sắm vai tiểu quai quai đáng yêu ngoan ngoãn sao? Cảm nhận được vài ánh mắt chẳng tốt lành gì bắn về phía mình, hắn nhanh trí, lập tức ngẩng đầu, mím mím đôi môi nhỏ nhắm, bộ dạng như sắp khóc tới nơi khiến Vân Phi Vũ đau lòng.(Tiểu quai quai: trẻ con)
Vươn tay ôm lấy hắn đặt lên đùi, nhẹ nhàng xoa lưng hắn dỗ dành: “Tiểu Thần ngoan, phụ thân không mắng con, ngoan, không khóc, có điều, khi dùng bữa phải thật chuyên tâm, lương thực rất khó làm ra, không được phép lãng phí, biết chưa?”
Khóe miệng Ỷ Thần giật giật nhưng chẳng có cách nào giải thích, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó làm nũng: “Phụ thân đút cho con đi.” Nói xong liền nhìn đôi môi đỏ bừng gần trong gang tấc, bất giác nuốt nước miếng: “Muốn ăn quá đi.”
Vân Phi Vũ chẳng hề nghi ngờ hắn, bưng bát lên: “Được.”
Thấy hỏa hoa chớp động trong mắt mấy người đối diện, Ỷ Thần vui vẻ trong lòng, hắn thoải mái dựa vào phía sau, đôi mắt híp lại, sau đó mở chiếc miệng nhỏ nhắn ăn từng miếng từng miếng đồ ăn mang theo hơi thở của người nọ.
Ăn xong một chén cơm, Vân Phi Vũ vuốt vuốt cái bụng nhỏ nhắn của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ăn nữa không?”
Ỷ Thần lắc đầu.
Dùng khăn mềm ấm áp lau mặt cùng tay cho hắn, nhìn hắn ngáp một cái, Vân Phi Vũ nhéo nhéo gương mặt phấn nộn kia: “Lại buồn ngủ? Đúng là tiểu lại trư mà.”
Ỷ Thần lắc lắc người, ôm thắt lưng Vân Phi Vũ, chui vào lòng y nằm ngoan ngoãn, bàn tay tham tiến vào vạt áo y, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ lên ngực. Tuy rằng cách một lớp y phục nhưng cảm xúc mềm mại ấm áp kia khiến hắn vô cùng tham luyến.
“Vũ Nhi, ta nghĩ là hắn mệt lắm rồi, để ta đưa hắn về ngủ.” Vân Khoảnh Dương đột nhiên đứng lên, nhìn xú tiểu quỷ kia nằm trong lòng bảo bối của mình, hết sờ lại nhéo, chiếm tiện nghi đủ đường. Hắn thật sự không nhịn nổi nữa.
Vân Phi Vũ bị hành động của hắn khiến cho giật mình, nhìn tiểu gia hỏa trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng tốt.”
“Không muốn, không muốn, ta không muốn rời khỏi phụ thân đâu. Ta muốn ở cạnh phụ thân thôi.” Ỷ Thần đang nửa tỉnh nửa mê đột nhiên khóc lớn, náo loạn không ngừng.
“Xú tiểu tử, muốn tách tiểu Vũ của ta ra hả, không có cửa đâu. Đừng tưởng ta không biết ngươi muốn đá ta ra xa sau đó dở trò kia. Hừ, hiện tại Tiểu Vũ là của ta, sau này ngươi cũng đừng hòng tới gần.”
“Ngoan ngoãn, đừng khóc, phụ thân đây, phụ thân vẫn ở đây mà.”
Vân Phi Vũ nhẹ nhàng dỗ dành, nhìn nam nhân đối diện, vẻ mặt xin lỗi: “Dương, hắn vừa mới tới nên chưa quen với mọi người, chờ qua vài ngày nữa hắn quen dần là được rồi. Xin lỗi huynh, tối nay ta…”
Nói không đủ lời nhưng Vân Khoảnh Dương vẫn hiểu được ý của y, trong lòng căm tức vạn phần, hận không thể dùng ánh mắt giết chết tiên xú tiểu quỷ kia, nhưng trên mặt vẫn phải nặn ra nụ cười khoan dung: “Không sao, là phụ thân của hắn, chúng ta cùng nhau giúp hắn thích ứng với nơi này.”
“Dương, đa tạ huynh.” Vân Phi Vũ tươi cười nhìn hắn, sau đó đứng lên, nhìn tiểu gia hỏa trong lòng tựa hồ đang ngủ: “Ta đưa hắn trở về phòng trước.”
“Được.” Mấy người cùng đồng thanh.
Chờ tới khi không nghe được tiếng bước chân, Vân Khoảnh Dương ngồi xuống, nhìn hai người còn lại: “Các ngươi thấy tên tiểu quỷ kia thế nào? Hắn thật sự chỉ là một tiểu hài tám tuổi?”
Tư Vũ Thánh hừ nhẹ: “Tranh giành tình cảm với một tiểu hài tử, ngươi cũng rảnh quá nhỉ.”
Nghe những lời nói lạnh nhạt của người này cũng chẳng phải ngày một ngày hai, Vân Khoảnh Dương biết tính cách của hắn vốn vậy, ngày thường cũng chẳng muốn đấu võ mồm với hắn làm gì, nhưng hôm nay trong lòng khó chịu, thực sự không thể nhịn nổi nữa. Thử tưởng tượng xem, hắn phải đợi sáu ngày mới có thể ở bên bảo bối, hiện tại lại bị tên tiểu quỷ đột nhiên xuất hiện này quấy rầy, bảo sao hắn không sôi máu.
Vỗ bàn, chén đĩa cùng rung lên hai lượt: “Tư Vũ Thánh, mắt ngươi mù rồi hả, ta cũng chẳng tin ngươi không phát hiện ánh mắt Tiểu Tử kia nhìn Tiểu Vũ. Đó là ánh mắt mà một tiểu hài tử nên có sao? Ngươi muốn chiến thì cứ nói thẳng, ta phụng bồi.”
Mắt thấy hai người muốn tranh chấp, Tích Vô Nhai vội vàng xen vào: “Được rồi được rồi, hiện tại không phải thời điểm khơi nội chiến. Thực ra ta cũng thấy tiểu gia hỏa kia có vấn đề, ánh mắt hắn nhìn Tiểu Vũ…” Hắn nhìn hai người: “Ta cảm thấy giống như đang nhìn tình nhân của mình vậy. Đó đích xác không phải ánh mắt mà một tiểu hài tử nên có, cho dù là ái mộ thì ánh mắt của tiểu hài tử vẫn rất đơn thuần, nhưng trong mắt hắn tràn ngập dục niệm, các ngươi cũng nhận ra chứ?”
Hai người gật đầu, Tư Vũ Thánh lập tức nói: “Có khi nào là luyện công tẩu hỏa nhập ma dẫn tới cải lão hoàn đồng? Hay là hắn vốn là người trưởng thành nhưng ăn phải thứ gì đó khiến cho thân thể nhỏ lại? Đúng rồi, để cho Lam Phong chẩn bệnh cho hắn sẽ biết ngay.”
“Đây cũng là một biện pháp, nhưng tiểu gia hỏa kia cũng không dễ đối phó, nếu hắn là tôn tử của độc vương, chỉ sợ cả người đều là độc.”
“Chẳng sao, ta không sợ độc.” Tư Vũ Thánh thản nhiên cười: “Vậy đi, tối nay thừa dịp Tiểu Vũ ngủ rồi, lúc đó chúng ta sẽ tóm cổ hắn lôi ra. Ban ngày Tiểu Vũ vẫn luôn che chở hắn, không thể xuống tay lúc đó được.”
“Uhm, cũng tốt.” Ba người nhìn nhau, nhất trí thông qua. Trong lòng bọn họ đều hiểu Tiểu Vũ là thuộc người cùng thuộc về mình, nhưng cũng chỉ là của ba người bọn họ mà thôi, những người khác thì đừng hòng, mặc kệ là người trưởng thành hay chỉ là một tiểu oa nhi cũng vậy, không được phép tới gần.
Vừa về tới phòng, bộ dạng của Ỷ Thần lập tức phấn chấn khiến Vân Phi Vũ kinh ngạc: “Ủa, con không ngủ sao?”
Hắn cười hì hì, ‘chụt’ một cái lên má Vân Phi Vũ, cọ cọ mặt làm nũng: “Tiểu Vũ, ngươi có nhớ ta không?”
“Hừ, tên bịp bợm này.” Vân Phi Vũ vỗ lên cái mông hắn, chẳng để ý nhiều. Trước kia y thường xuyên bị hắn hôn tới hôn lui nên cũng chỉ cho rằng hắn thích thân cận mình, chưa từng nghĩ tới phương diện khác.
“Có nhớ ta không, nói mau.” Ỷ Thần ôm má y, nhìn chăm chú.
Vân Phi Vũ nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn kia, cười nói: “Nhớ chứ, sao có thể không nhớ được. Tiểu Thần Thần đáng yêu như vậy cơ mà.”
Có chút bất mãn với ngữ khí của y, nhưng Ỷ Thần cũng lười nói nhiều, lập tức áp môi lên hai phiến hoa mềm mại kia.
“Uhm…” Vân Phi Vũ sửng sốt, sau đó đẩy nhẹ tiểu gia hỏa kia ra, thế nhưng hắn lại ôm cổ y quá chặt mà y lại không dám dùng sức, sợ khiến tiểu gia hỏa kia bị thương, chỉ có thể để hắn tùy ý liếm liếm hút hút trên miệng mình.
“Là hương vị của Tiểu Vũ.” Chiếm được hương vị ngày đêm tưởng niệm, Ỷ Thần hôn say sưa, nhưng càng hôn càng cảm thấy không ổn, bởi vì đối phương căn bản không hề đáp lại.
Lui đầu một chút, hắn mở mắt ra, nhìn ánh mắt trong suốt cùng gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của người đối diện, hắn gọi khẽ: “Tiểu Vũ?”
Vân Phi Vũ đột nhiên vươn tay kéo má hắn sang hai bên, mãi đến khi hắn đau tới rơi lệ, oa oa khóc rống, lúc này y mới buông ra, sau đó vừa xoa gò má bị niết tới đỏ bừng vừa răn dạy: “Đã nói với con bao lần rồi mà vẫn không chịu nhớ, hôn môi thì phải chờ khi lớn lên mới làm cùng người mình yêu. Hiện tại con mới tám tuổi, ít nhất cũng phải đợi tới khi mười lăm tuổi. Sau này ngoan ngoãn một chút, không được phép tùy tiện hôn người khác, hiểu chứ?” Nói xong còn vỗ mạnh lên mông hắn một cái.
“Ta thích ngươi nên mới hôn mà.” Ỷ Thần xoa xoa mông, bất mãn nhìn Vân Phi Vũ.
“Ta biết con thích ta, ta cũng thích con.” Vân Phi Vũ hôn nhẹ lên má hắn: “Cũng như thế này đây. Ta vì thích con nên mới hôn con, tuy nhiên, cái thích của ta so với việc hôn môi người mình yêu hoàn toàn bất đồng, con chỉ có thể hôn môi người mà mình yêu. Chờ con trưởng thành, có người mình thương yêu sẽ hiểu. Được rồi, chúng ta không nói việc này nữa.”
Y chuyển đề tài, hỏi: “Tiểu Thần, lão đầu đâu? Sao con lại chạy tới đây một mình?”
Ỷ Thần có chút mất hứng nhưng nếu tiếp tục kỳ kèo sẽ khiến y hoài nghi, giọng điệu hờn dỗi: “Lão đầu chạy đi đâu không biết, để ta ở lại trong cốc một mình, sau đó ta đói lắm luôn, chẳng còn cách nào khác ngoài việc tự mình xuất cốc. Ai biết vừa tới tiểu trấn đã có người chạy thẳng tới gặp ta nói là lão đầu đã dặn hắn đưa ta tới đây.”
“Sao lão đầu lại rời đi một mình? Tại sao lại không có trách nhiệm như vậy chứ hả.” Vân Phi Vũ nhíu mày, sau đó vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của hắn, đau lòng nói: “Trên đường đi con có ổn không? Có bị bỏ đói hay không? Không có ai khi dễ con chứ?”
Ỷ Thần lắc đầu: “Không, đại thúc kia đối xử với ta không tồi chút nào, hơn nữa hiện tại ta đã luyện võ rồi, độc thuật của lão đầu ta cũng đã học hết. Lão đầu nói là: trừ phi có kẻ không muốn sống mới trêu chọc ta.”
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn sáng lạn kia, Vân Phi Vũ nhíu mày, nhớ tới việc tiểu gia hỏa này vừa tới đã khiến mọi người trong tửu lâu đổ nghiêng đổ ngả, nhéo má hắn khẽ mắng: “Tiểu Thần, sau này không được tùy tiện hạ độc người khác, biết chưa? Bằng không sẽ được hầu hạ bằng gia pháp đấy.” Nói xong, y liền giương tay lên quơ quơ trước mặt hắn.
Ỷ Thần chu môi, ỉu xìu nói: “Đã biết.”
“Vậy mới ngoan.” Vân Phi Vũ cởi chiếc áo ngắn bên ngoài của hắn ra: “Ngủ đi.”
“Uhm.” Nhìn thân hình nhỏ bé mềm mại kia, Vân Phi Vũ thương yêu ôm hắn vào lòng, đột nhiên lại hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Thần, ta cảm thấy rất lạ nha. Chắc hẳn năm nay con đã được tám tuổi rồi, làm thế nào mà cơ thể vẫn nhỏ như vậy? Lão nhân không cho con ăn uống đầy đủ?”
Nhớ tới việc đó, hắn tức giận nghiến răng ken két, nhưng cũng phải tự trách bản thân, nếu như không phải hắn quá mức tin tưởng lão đầu thì hiện tại đã không phải mang bộ dạng này. Y Thần thầm thở dài.
“Thế nào? Hắn thật sự không cho con ăn cơm hả?” Thanh âm của Vân Phi Vũ đề cao mấy phần.
“Không phải.” Ỷ Thần lắc đầu: “Là do ăn trúng một loại dược nên mới biến thành như vậy.”
“Dược gì?”
Nhìn vẻ mặt khẩn thiết kia của Vân Phi Vũ, Ỷ Thần cảm thấy thật ấm áp. Tuy rằng muốn nói cho y biết sự thực, nhưng nếu nói thật lại sợ y gặng hỏi tới cùng, vẫn là… không nên nói thật. Nếu để y biết hắn muốn mỗi ngày đều được ôm y, hôn y, đưa y đặt dưới thân yêu thương không ngớt, liệu rằng y còn để hắn tới gần như vậy nữa hay thôi?
Thấy tiểu gia hỏa kia đăm chiêu nhìn mình, Vân Phi Vũ càng thêm tò mò: “Tiểu Thần, rốt cuộc là dược gì?”
“Uhm… là loại dược giúp thân thể nhanh lớn thôi, hiện tại chỉ là trạng thái tạm thời, chờ một thời gian ngắn nữa sẽ ổn.” Ỷ thần thản nhiên nói, sau đó ngáp một cái, không muốn y lại hỏi tiếp.
“A, vậy thì tốt.” Thấy hắn mệt mỏi, Vân Phi Vũ cũng không tiếp tục truy vấn, đắp chăn cẩn thận cho hắn: “Ngủ đi.”
“Uhm.”
Nhắm mắt nằm ở trên giường, trong mũi tràn ngập hương thơm cơ thể của người nọ, Ỷ Thần bỗng cảm thấy tâm ý viên mãn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể nghĩ trong đầu, thân thể hiện tại thì… aiz…
“Tự mình làm bậy sống không nổi.” chính là câu nói miêu tả trạng thái của hắn lúc này đây. Lúc đó rõ ràng muốn lớn nhanh hơn một chút lại chẳng dự đoán được dược kia vốn không trợ giúp hắn trưởng thành nhanh, ngược lại còn kiềm chế hắn phát triển, cũng may là phát hiện kịp thời nên dừng dùng. Hiện tại thân thể đã dần khôi phục tốc độ trưởng thành, chờ qua một thời gian ngắn nữa sẽ hoàn toàn phục hồi, chẳng qua… nguyện vọng trước khi xuất cốc phải trưởng thành thật nhanh, ra ngoài xong sẽ ăn ngay Tiểu Vũ của hắn đã thất bại, hoàn toàn thất bại. Hắn rất muốn khóc, được nhìn nhưng không được ăn thật sự rất thống khổ. Tới khi nào hắn mới trưởng thành đây? Cái thân thể tiểu hài tử này thật là đáng ghét, hắn thật sự muốn khóc mà.