Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 6 - Chương 250: Vương gia si tình




Lại khôi phục cuộc sống bình dị ấm áp trước kia, mỗi ngày nam nhân đều không rời y một tấc, trừ bỏ ngẫu nhiên phải ra ngoài xử lý công vụ.

Trung tuần tháng mười.

Sáng sớm hôm nay, Vân Khoảnh Dương nói muốn tới thành trấn lân cận làm việc, nhanh thì năm sáu ngày, chậm thì mười ngày nửa tháng mới có thể trở về.

Vân Phi Vũ nghe xong liền mỉm cười: “Huynh cứ lo chuyện của mình đi, hiện tại ta đã học được cách quản lí tửu lâu, lại có Khúc trưởng quầy giúp đỡ, huynh đừng lo lắng.”

“Ân” Vân Khoảnh Dương kéo y tới trước ngực, trong lòng lại thở dài: “Đồ ngốc, đệ nghĩ ta lo lắng tới việc đệ trông coi tửu lâu hay sao, ta là không nỡ rời xa đệ, thật muốn giờ giờ phút phút được ở bên đệ, Vũ Nhi của ta.”

Hai người lẳng lặng ôm nhau, Vân Phi Vũ bỗng nhiên lên tiếng: “Huynh an tâm đi, ta chẳng đi đâu cả, chỉ ở đây chờ huynh trở về.”

Vân Khoảnh Dương sửng sốt, lập tức ôm người trong ngực càng thêm chặt, miệng thì thầm: “Xin lỗi, không phải ta nghi ngờ tâm ý của đệ, nhưng là… Vũ Nhi, ta quá yêu đệ, yêu đến nỗi sợ rằng khi quay lại sẽ không nhìn thấy đệ, xin lỗi, thực xin lỗi…”

Vân Phi Vũ che miệng hắn, vờ giận: “Ngu ngốc, lúc nào cũng nghĩ linh *** như vậy. Huynh nhớ kỹ cho ta, huynh là của Vân Phi Vũ ta, là… thê tử ta chưa rước qua cửa, ra ngoài không được phép trêu hoa ghẹo nguyệt, nghe chưa!”

Nghe xong lời này, vẻ mặt u ám của Vân Khoảnh Dương bỗng nhiên phát sáng, mi khẽ giương lên, sóng mắt lưu chuyển, khóe miệng thản nhiên hiện lên một mạt tiếu ý, cúi đầu ghé tới bên tai y: “Bảo bối, chẳng phải người ở mặt dưới mới là thê tử sao, hơn nữa, chính đệ đã kêu ta vài tiếng tướng công đó thôi, đệ còn nhớ đêm đó không vậy, uhm?”

“Huynh… đáng ghét!”

Vân Phi Vũ đẩy hắn, nhớ tới việc nam nhân ép mình làm đêm đó liền tức giận, y trừng mắt, vừa định phát hỏa thì nam nhân lại vội vàng tiến lên ôm chầm lấy, mỉm cười nói: “Được rồi, được rồi, không trêu đệ nữa, đi thôi. Đệ tới tửu lâu, còn ta cũng tới lúc phải xuất phát.”

Bất mãn hừ một tiếng nhưng không tiếp tục đẩy ra, hai người sóng vai đi tới cửa, Vân Phi Vũ đột nhiên bước lên phía trước chắn trước mặt nam nhân, nắm vạt áo hắn, hung tợn kéo xuống, hé miệng cắn lên đôi môi mỏng xinh đẹp kia vài ngụm, nghiêng mặt đi: “Nhanh trở về, ta chờ huynh.”

Thấy bộ dạng y đáng yêu như vậy, hạ phúc Vân Khoảnh Dương lập tức dâng lên một đoàn hỏa, rất muốn đưa y lên giường yêu thương một phen, nhưng hiện tại… đành vậy. Hắn thở sâu, vỗ vỗ cánh mông căng tròn của vật nhỏ, giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn: “Đi thôi, nếu không nhanh ra ngoài, ta chỉ sợ hôm nay cả hai chúng ta đều không thể bước ra khỏi phiến cửa này.”

Giọng nói mờ ám tới cực độ, Vân Phi Vũ vội vàng chạy đến cửa, lập tức mở cửa phòng trốn ra ngoài, sắc mặt đỏ ửng: “Nhanh lên, đừng lề mề nữa.”

Biết vật nhỏ e lệ, Vân Khoảnh Dương vừa cười vừa bước ra khỏi phòng, bắt lấy cánh tay nhỏ bé kia, nắm chặt.

…….

Đảo mắt lại qua năm sáu ngày, trời càng lúc càng lạnh. Trừ bỏ việc mỗi ngày tới tửu lâu kiểm tra một chút, đại bộ phận thời gian còn lại Vân Phi Vũ đều ở trong phòng nghỉ.

Đói bụng, ước chừng thời gian cũng đã tới buổi trưa, y gấp hai trang giấy đầy chữ trước bàn, đứng lên, mới vừa xoa bóp thắt lưng được vài cái, bước mấy bước đã tháy ngoài cửa truyền tới tiếng gọi

“Lão bản, bữa trưa ngài muốn ăn món gì để tiểu nhân chuẩn bị.”

Nhìn cửa, Vân Phi Vũ nói: “Hôm nay ta sẽ tới tửu lâu ăn, không cần chuẩn bị.”

Bên ngoài im lặng, một lúc lâu sau mới truyền tới tiếng trả lời: “Vâng.”

Nghe tiếng bước chân đi xa, Vân Phi Vũ nhíu mày: “Bộ ta ra ngoài ăn cơm có gì kỳ quái lắm hả, tại sao chờ nửa ngày mới trả lời? Mặc kệ.” Vuốt nếp nhăn trên y phục, mở cửa phòng, không khí lạnh ùa thẳng tới, y rùng mình.

“Lạnh quá!” Rụt cổ lại, nắm chặt cổ áo, trở tay đóng cửa lại, bước nhanh qua hành lang hẹp dài, tiến lên lầu ba chuyên dành cho việc làm thịt nướng theo cánh cửa nhỏ bí mật.

“A thơm ghê!” Vân Phi Vũ cười tủm tỉm nhìn chung quanh, xoang mũi tràn ngập mùi thịt nồng đậm, thầm suy nghĩ tới trưa ăn thịt nướng cũng được.

Để thông gió, mỗi khu bao sương đều được thiết kế khá rộng, đi từ thông đạo tới cửa thang lầu y mới phát hiện từng khu bao sương đều đã chặt khách, hiện tại y cũng hiểu tại sao tiểu nhị chờ lâu như vậy mới đáp lời, thì ra không có vị trí trống cho lão bản của chúng ta tới dùng bữa.

Cười khổ một chút, tâm trạng vô cùng hứng khởi, thời tiết âm u như vậy mà sinh ý của Phi Vũ hiên còn tốt tới mức này, xem ra ý tưởng mới có thể thực thi rồi.

Bất quá, hiếm khi y mới nghĩ tới việc ra ngoài ăn cơm, đương nhiên không cam lòng quay trở về, vừa nghĩ vừa lập tức hành động, y từ thang lầu bước xuống lầu hai, nhìn mọi nơi vẫn thấy kín chỗ, căn bản chẳng tìm được chiếc bàn nào còn trống, thở dài bước tới lầu một: “Ăn vặt một chút cũng được.”

“Ngươi xem, lại là người kia, từ ba ngày trước chúng ta đã thấy hắn gọi một bàn đầy thức ăn lại chẳng đụng tới miếng nào, chỉ ngồi uống rượu. Hôm nay lại gọi một bàn đầy ắp, vẫn chẳng đụng miếng nào, đúng là kẻ có tiền thì thích vung của, lãng phí.”

“Suỵt, đừng nói nhiều lới vô nghĩa như vậy, xem cách ăn mặc của người kia cũng biết hắn chẳng phải nhân vật tầm thường, cẩn thận họa từ miệng mà ra.”

Thong thả bước tới bàn trống lại vô tình nghe được đoạn đối thoại đó, Vân Phi Vũ ngưng nện bước, lẽ ra việc buôn bán chỉ cần người ta thanh toán ngân lượng, còn thức ăn xử lý ra sao cũng chẳng quan trọng, chỉ có điều y ghét nhất là nhìn thấy người khác lãng phí thức ăn, nếu chỉ là một bát canh thì y chẳng nói làm gì, nhưng gọi cả một bàn mà không ăn lấy một miếng… vậy chẳng thà y không kiếm món này cũng không để kẻ đó làm như vậy, lãng phí tâm huyết của nông dân, càng lãng phí tâm huyết của đầu bếp nơi này.

Cơn tức đột nhiên nhen nhóm, tìm được hai người vừa trò chuyện, nhìn tới nơi bọn họ thường lướt qua liền thấy một người ngồi bên cửa sổ, hắn cầm bầu rượu trong tay, mắt nhìn ra ngoài ô cửa, căn bản không để ý đồ ăn trên bàn.

Hít sâu một hơi lấy quyết tâm. Y hiểu rõ không nên can thiệp vào tự do của khách, nhưng y thực sự muốn biết tại sao người nọ điểm một bàn đầy đồ ăn lại không đụng tới. Nghĩ vậy, y chậm rãi bước về phía người nọ.

“Ôi, lão bản.” Một gã tiểu nhị lướt qua trước mặt Vân Phi Vũ, vừa thấy y lại lùi về vài bước.

Vân Phi Vũ dừng chân, nhìn nam tử cầm khay, trên vai còn vắt một chiếc khăn mềm, cười nói: “Thì ra là Lí Nhị ca, chẳng phải huynh luôn ở hậu viện hả, sao hôm nay lại chạy tới chỗ này?”

Người y quen biết trong tửu *** không nhiều, trừ bỏ Khúc Thiện cũng chỉ có ba bốn người tới đây đầu tiên, mà người trước mắt chính là một trong số đó.

“Nga, ngài mới trở về vài ngày nên không biết rồi, từ hai tháng trước chúng ta đã bắt đầu thay phiên nhau như vậy. Tháng này ta làm việc tại lầu hai.” Lí Nhị trả lời, ngay sau đó lại mở miệng: “Lão…”

Vân Phi Vũ ho nhẹ một tiếng, đè thấp thanh âm: “Chẳng phải đã nói với mọi người là khi ở bên ngoài không cần gọi ta là lão bản hay sao.”

“Hắc hắc” Lí Nhị gãi đầu, sau đó nhìn y: “Ngài tìm trưởng quầy sao? Ta mới thấy hắn đi ra ngoài rồi.”

“Không” Vân Phi Vũ kéo Lí Nhị qua, lại nhìn người ngồi bên cửa sổ, vừa muốn mở miệng hỏi lại thấy người nọ thu hồi tầm mắt, gương mặt nhìn nghiêng kia khiến y chấn động: “Sao có thể, sao có thể như vậy, tại sao bộ dạng của hắn lại biến thành thế này?”

Gương mặt trắng nõn ôn nhuận đã không còn, phong tư tiêu sái tuấn dật đã chẳng lưu lại chút gì, chỉ còn lại sắc mặt tiều tụy, xương gò má nhô cao cùng vẻ mặt ưu thương, tịch mịch.

“Lão… thiếu gia, ngài nhẹ tay chút, tay của tiểu nhân sắp gãy rồi.”

Vân Phi Vũ cả kinh, lập tức buông bàn tay đang nắm chặt lấy Lí Nhị, áp chế trái tim đang hỗn loạn, cố gắng lấy lại bình tĩnh, y hất cằm về phía người ngồi bên cửa sổ.

“Huynh có nhận ra người kia không? Có phải hắn thường xuyên tới tửu lâu của chúng ta dùng bữa?”

Lí Nhị hơi kinh ngạc, thầm nghĩ lão bản nhà mình trừ bỏ việc nghiên cứu các món ăn, trước giờ đều rất ít khi quan tâm tới việc quản lí sinh ý, tại sao hôm nay lại hứng thú quan tâm tới một vị khách như vậy? Nhưng hắn cũng chỉ dám nghĩ như vậy, sau đó lập tức cung kính trả lời: “Tiểu nhân không biết, chẳng qua vị ấy cũng là khách quen của nơi này, cách ba ngày sẽ tới một lần, mỗi lần đều gọi một bàn đồ ăn đầy ắp lại chẳng đụng tới được mấy miếng, chỉ nhìn cửa sổ, uống rượu giải sầu, bộ dạng như trong lòng có rất nhiều tâm sự.”

“Đầy lòng tâm sự?” Vân Phi Vũ nhíu mày, sau đó nhìn Lí Nhị bên cạnh: “Được rồi, huynh đi làm việc của mình đi.”

“Vâng.”

Thoáng trầm tư, nhìn những ánh mắt tò mò bắn lại đây, chắc là do y ngây ngốc đứng đó mới tạo thành tình trạng này. Vân Phi Vũ lập tức xoay người đi vào hậu viện.

Vào phòng bếp, cảnh tượng khí thế ngút trời lập tức xông tới, các đầu bếp xắt thịt, xào rau luôn tay, căn bản không có thời gian nói chuyện, mà những người phụ trách các công việc đơn giản như nhóm lửa vừa nhìn thấy y bước vào liền đứng dậy, cúi đầu hành lễ.

Vân Phi Vũ phất tay bảo bọn họ không cần quan tâm tới mình, đi một vòng, nhìn nguyên liệu hiện có, nhớ người nọ thích đồ ăn cay, lại nhìn chiếc bếp để nguyên không dùng tới, y thu thập nguyên liệu cần thiết chuẩn bị bắt tay vào xào nấu.

“Ôi chao, lão bản, sao ngài lại tự mình động thủ chứ, muốn ăn cái gì cứ nói một tiếng, chúng ta sẽ nấu cho ngài mà.” Vài người đầu bếp vừa thấy y như thế liền lớn tiếng ồn ào, trong đó có mấy người chạy tới.

Vân Phi Vũ phất tay hô lớn: “Các người cứ lo công việc của mình đi, không cần phải xen vào chuyện của ta, ta chỉ nấu mấy món thôi, các người cứ tiếp tục làm việc, nhanh lên.”

“Vậy được rồi, ngài cẩn thận một chút, đừng để dầu làm phỏng tay.”

Nghe những lời lấy lòng như vậy, Vân Phi Vũ thầm buồn cười nhưng cũng không nói lời nào, chỉ gật đầu, đổ dầu nấu ăn.

Cung bảo kê đinh1, thông lạt ngư điều2, ma bà đậu hủ, cộng thêm một đĩa ngư hương cà3cùng liên ngẫu đại cốt thang4. Y gọi một gã tiểu nhị tới, hai người cùng bưng những món này đi tới tiền đường.(1: Gà xắt hạt lựu cùng đậu phộng. 2: Chả cá xào hành. 3: Cá sốt cà tím. 4: Canh gốc ngó sen).

Đứng trước cửa tiền đường vừa vặn gặp Lí Nhị đang rót trà cho khách nhân, thấy y liền vội vàng chạy tới: “Thiếu gia, để tiểu nhân bưng, để tiểu nhân bưng cho.”

Vân Phi Vũ tránh bàn tay hắn vươn tới, bĩu bĩu môi: “Huynh đem đồ ăn trên bàn thu hết lại, sau đó đem cho những người khất cái ở cổng thành đi.”

Lí Nhị sửng sốt, nhìn đầy bàn thức ăn chưa đụng tới một miếng, vẻ mặt nghi ngờ: “Thiếu gia, chỉ sợ không ổn thôi, tuy rằng người này thực sự lãng phí, nhưng dù sao người ta cũng là khách mà!”

“Chẳng sao hết, cứ nghe theo ta, mấy món kia cũng lạnh rồi, ta đổi cho hắn mấy món nóng hổi.”

Nhìn trong tay hai người đều là đồ ăn, lại thấy vẻ mặt chắc chắn của lão bản nhà mình, lúc này Lí Nhị mới suy nghĩ lão bản nhà mình hẳn là quen biết người nọ, bằng không sao lại có mệnh lệnh bất thường như vậy được.

Hắn gật đầu: “Vậy được rồi, ngài chờ chút, ta gọi người tới thu dọn chung, như vậy mới nhanh.”

“Uhm, mau đi đi.”

Lắc lắc bầu rượu trống rỗng, hắn đã ngồi ở đó một canh giờ, cũng tới lúc phải trở về, nhìn đầy bàn đồ ăn trước mặt, Tích Vô Nhai thở dài. Nếu là trước kia, thấy hắn lãng phí đồ ăn như vậy chắc chắn y sẽ tới thuyết giáo một trận, nhưng hiện tại, chỉ sợ muốn nghe cũng không có cơ hội, “Cả đời không gặp, ha hả”

Khóe miệng nhếch lên nụ cười thê lương, dẫu hiểu không nên tới đây, nhưng biết nơi là tửu lâu y mở ra, vậy mà hết lần này tới lần khác tâm trí hắn không cách nào kiềm chế nổi khát vọng muốn tới nơi này, thầm nghĩ chỉ cần trộm nhìn y một lần, chỉ cần liếc nhìn y một cái thôi cũng đủ rồi, nhưng liên tục tới đây hai tháng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng y dù chỉ thoáng qua, có lẽ… y vốn không muốn gặp hắn.

Tâm đau đớn, dạ dạy khó chịu, bụng rỗng uống rượu khiến đầu óc quay cuồng, hắn vội vàng vận công áp chế, chờ khí tức trong cơ thể ổn định, hắn tự cười giễu. “Tích Vô Nhai à Tích Vô Nhai, ngươi quả nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định mà.”

Ngẩng đầu nhìn chung quanh một lượt, thấy hai gã tiểu nhị vội vội vàng vàng chạy tới, hắn vẫy tay: “Tiểu nhị, tính tiền.”

=========================================================================================