Hơi thở dần vững vàng như vẫn không thấy y tỉnh lại, Tư Vũ Thánh khẽ cau mày, nhìn bầu trời vẫn còn đen tối, nghĩ nghĩ, mặc bào y, ôm vật nhỏ ra khỏi phòng. Một lát sau, hai người đã tới được tiểu viện hẻo lánh kia.
“Lí lão.” Tư Vũ Thánh đứng trước cửa khẽ gọi.
‘Lạch cạch’ một tiếng, căn phòng dấy lên ánh sáng, sau đó cánh cửa mở ra, Lí Sầm nhìn vẻ mặt lo lắng của nam nhân, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức đem tầm mắt chuyển rời lên người trong ngực hắn: “Y làm sao vậy? Sinh bệnh?”
Tư Vũ Thánh cúi đầu nhìn người trong lòng, ngữ khí thoáng run rẩy: “Khi nãy hơi thở dừng lại một lúc, sau đó ho khan hai tiếng lại trở về trạng thái hôn mê. Ta đã chuyển nội lực sang cho y nhưng y vẫn bất tỉnh.”
“Lại cãi nhau sao?” Lí Sầm âm thầm thở dài, xoay người trở về phòng: “Ôm vào đây đi.”
Bắt mạch, kiểm tra nhịp tim, y nhìn về phía nam nhân đang căng thẳng trông ngóng: “Không sao, chỉ là quá mệt mỏi nên đã ngủ rồi.”
Tư Vũ Thánh thở phào nhẹ nhõm, khom thân định ôm người rời đi.
“Giáo chủ, ta cảm thấy để y ngâm mình trong dược dục là tốt nhất, như vậy mới khôi phục nhanh, cũng có lợi cho thân thể y.”
Tư Vũ Thánh ngừng động tác, thu tay, sau đó gật đầu: “Vậy phải làm phiền Lí lão rồi.”
Lí Sầm cũng không nói nhiều, ra khỏi phòng bắt đầu chuẩn bị.
Sương khói mờ ảo, trong phòng tràn ngập mùi hương đắng nghét của dược thảo, nhìn Vân Phi Vũ vẫn nhắm chặt mắt ngồi trong mộc dũng, tâm trạng Tư Vũ Thánh như bị một tảng đá lớn đè nặng, vui sướng khi trước đã biến mất vô tung, hối hận tự trách không ngừng dâng lên. “Rốt cuộc ta làm sao vậy? Cớ gì… không chỉ một lần mà hết lần này đến lần khác luôn đưa người mình yêu nhất vào nguy hiểm, có lẽ ta…”
“Giáo chủ”
Ngoài cửa truyền tới tiếng gọi, hắn quay lại, thấy lão giả thủ thế kính cẩn, hiểu được y có việc muốn nói, hắn vuốt ve hai má vật nhỏ bị hơi nước khiến cho đỏ ửng, sau đó rời khỏi phòng.
Hai người đứng trong viện, nhìn bầu trời phía đông nổi lên một dải sáng trắng, trời đã hửng sáng. Tư Vũ Thánh chắp tay sau lưng, nói trước: “ Phải chăng Lí lão muốn hỏi ta tỉnh lại từ lúc nào?”
Lí Sầm liếc hắn một cái, lại nhìn về phía chân trời: “Ta đoán người đã tỉnh lại từ sau lần đau đầu đó, đúng không?”
“Phải!” Tư Vũ Thánh thản nhiên trả lời, còn nói: “Ta nghĩ mình chẳng cần phải nói rõ thì Lí lão cũng hiểu vì sao ta lại không tiết lộ cho mọi người, đúng không?”
Lí Sầm quay đầu nhìn lướt vào trong phòng, “Là vì muốn giữ y lại?”
Gương mặt Tư Vũ Thánh lộ vẻ chua sót: “Nhưng y vẫn một lòng muốn rời đi.”
“Cho nên mới…” Lí Sầm nhìn vào phòng, khẽ thở dài, sau đó nhìn sang nam nhân bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc: “Giáo chủ, thuộc hạ có một câu không biết nên nói hay không?”
Tư Vũ Thánh nhìn thẳng y, gật đầu, “Mời Lí lão nói.”
Trầm tư một lát, Lí Sầm mở miệng: “Chắc hẳn giáo chủ cũng hiểu ‘dưa hái xanh không ngọt’, đúng không?”
Tư Vũ Thánh sửng sốt, nếu là trước kia, kẻ nào dám nói với hắn như vậy, nhất định hắn sẽ giận tới tím mặt, nhưng hôm nay nhìn thấy thái độ kiên quyết của vật nhỏ, còn có những chuyện vừa xảy ra, hắn bắt đầu suy nghĩ phải chẳng mình cùng người nọ không hợp ở bên nhau.
Liên tục đẩy y vào nguy hiểm, nếu mọi việc cứ tiếp diễn như vậy, sớm hay muộn sẽ có ngày vật nhỏ chết trong tay hắn, như vậy… còn thống khổ hơn so với việc y rời khỏi hắn, dẫu vậy, bắt hắn trơ mắt nhìn người mình thương yêu rời đi, hắn vẫn không làm được.
Nhìn vẻ cô tịch trên gương mặt nam nhân, Lí Sầm có chút kinh ngạc, kỳ thực y đã chuẩn bị hứng chịu hỏa nộ của hắn, nhưng không nghĩ lại nhận được phản ứng này, thực sự có chút lo lắng: “Giáo chủ”
“Ta không sao.” Tư Vũ Thánh nở nụ cười, sau đó cúi đầu, ngữ khí tràn ngập chua sót: “Ta hiểu lời ngài nói, giữ được thân xác y nhưng không giữ được tâm ý của y, hơn nữa còn có thể khiến y hận ta, cho dù biết như vậy… ta… vẫn muốn giữ y ở lại, bởi vì chỉ cần y rời đi, giữa chúng ta sẽ không còn mối liên hệ nào nữa. Ta không thể chịu nổi những tháng ngày không có y, như vậy khác nào sống không bằng chết!”
“Aiz… tình, lại một chữ tình. Lúc trước luôn cảm thấy tiểu tử kia có thể khiến giáo chủ thay đổi, nhưng thay đổi tới mức này thì rốt cuộc là tốt, vẫn là không tốt?”
“Giáo chủ, người nên hiểu tính tình tiểu tử kia ra sao. Thường ngày nhìn y thực dịu ngoan, nhưng chọc y nóng giận chỉ sợ bất luận việc gì y cũng có thể làm. Vậy nên, ta cho rằng hiện tại người nên để y rời đi, sau đó tìm biện pháp khác khiến y hồi tâm chuyển ý, sao nào?”
Nhớ tới tình cảnh trong cánh rừng kia, nếu như không phải bản thân ép buộc y, sao có thể phát sinh những việc sau đó?
Tư Vũ thánh quay đầu nhìn về phía lão giả, vẻ mặt mong đợi: “Lí lão, chẳng lẽ người có y kiến nào hay có thể khiến Vũ Nhi ở lại bên cạnh ta?”
Lí Sầm sửng sốt, sau đó cười khổ: “Giáo chủ, kỳ thực việc của hậu bối các người, lão nhân như ta không lên xen vào, nhưng ta thật sự không muốn nhìn các người như vậy, cho nên ta khuyên người nên chậm rãi tiến tới, đừng quá nóng vội. Thế sự vô thường, biết đâu sau này sẽ nảy sinh những việc không ai ngờ tới, đúng không?”
Rất lâu sau Tư Vũ Thánh mới trầm giọng đáp: “Lí lão, ta hiểu ý của ngài, nhưng từ biệt y như thế, có lẽ… chúng ta sẽ cứ như vậy mà đoạn tuyệt, nhất định y sẽ không gặp lại ta.”
Quả nhiên ái tình có thể khiến người ta trở nên ngu ngốc, Lí Sầm thầm lắc đầu, “Giáo chủ, tiểu tử kia không gặp người, chẳng lẽ người không thể chủ động tới gặp y? Nghe nói y còn mở một tửu lâu ở Diên Kinh, chẳng lẽ còn sợ không tìm ra?”
Thấy hắn lại trầm mặc không nói, Lí Sầm tiếp lời: “Giảo chủ, cổ nhân nói rất đúng, có công mài sắt có ngày nên kim, chỉ cần người không từ bỏ, chắc chắn sẽ có một ngày khiến cho tiểu tử kia cảm động, hồi tâm chuyển ý.”
“Y đang an ủi ta.” Hắn gượng cười, không nói.
Thấy hắn như vậy, Lí Sầm nhíu chặt đôi mày, đi lại trong sân vài vòng, đột nhiên dừng lại trước mặt hắn: “Giáo chủ, theo như quan sát mấy ngày nay, ta chắc chắn tiểu tử kia có tình ý với ngươi. Mặc dù ta không rõ y cùng kẻ họ Vân kia đã giao ước ra sao, nhưng lấy tính tình của y mà đoán, chỉ sợ sẽ không dễ dàng thay đổi. Tại sao người không đổi phương pháp khác, bàn bạc cùng gã họ Vân kia cạnh tranh công bằng. Dựa theo tính tình cao ngạo của hắn, chỉ cần người có thể khiến cho hắn đồng ý, nhất định tiểu tử kia sẽ không phản đối.”
Cạnh tranh công bằng? Cho tới nay Tư Vũ Thánh vẫn chưa từng nghĩ tới điều này, hắn vẫn luôn nghĩ rằng Vân Phi Vũ chính là người thuộc về riêng hắn, mà lần này, thấy y chọn người nọ nên không chịu lưu lại mới khiến hắn nổi giận. Bất quá, hắn hiểu tình hình trước mắt rất bất lợi cho mình, nếu có thể khiến Vân Khoảnh Dương chủ động đưa ra yêu cầu cạnh tranh công bằng, vậy…
“Lí lão, chủ ý của ngài rất hay!”
Lần đầu tiên Tư Vũ Thánh lộ ra nụ cười chân thật như vậy kể từ sau khi thanh tỉnh, tâm tình cũng thư sướng hơn nhiều. Dựa vào hiểu biết đối với Vân Khoảnh Dương của hắn, chỉ cần bản thân khiêu khích người kia nhiều một chút, chắc chắn một ngày nào đó sẽ đạt được mục đích, so với việc ra tay với vật nhỏ còn dễ dàng hơn nhiều, mà khi Vũ Nhi của hắn đã không còn bị lời thề ràng buộc, dựa vào tình cảm y dành cho hắn, tỷ lệ hắn được chọn sẽ lớn hơn rất nhiều.
“Vậy trước mắt cần phải làm thế nào? Nghe ý giáo chủ vừa nói, phải chăng tiểu tử kia muốn rời đi ngay hôm nay?”
Nhắc tới việc này, tâm tình tốt đẹp của Tư Vũ Thánh lại trầm xuống, bắt hắn nhìn người mình yêu rời đi như vậy vẫn khiến hắn rất khó chấp nhận.
Nhìn hắn lúng túng, Lí Sầm trấn an: “Giáo chủ, hiện tại các người chỉ tạm thời tách ra, nếu như không làm như vậy, chỉ sợ sau này đến một chút cơ hội cũng chẳng còn. Người cần phải hiểu rõ.”
Hai người im lặng một hồi lâu, Tư Vũ Thánh đành phải gật đầu: “Ta hiểu.” nói xong lại quát nhẹ cùng khoảng không bên cạnh: “Đi mời bốn vị hộ pháp tới đây.”
“Tuân mệnh.” Lời nói thốt ra, bóng người phiêu xa.
Tư Vũ Thánh xoay người bước vào phòng: “Ta vào nhìn y.”
Lí Sầm nhìn theo bóng dáng hắn, đôi mày nhăn lại. Tuy rằng hắn đã nghe theo lời y đề nghị, nhưng sau này cần làm thế nào cũng đành dựa vào bản thân hắn, chỉ mong mọi việc đừng thêm rối loạn.
Lẳng lặng nhìn vật nhỏ ngồi trong mộc dũng, trong lòng tràn ngập lưu luyến, nhưng nếu hôm nay bức y tới cùng… Tư Vũ Thánh thầm thở dài, vuốt ve hai má y, ánh mắt tràn ngập nhu tình mật ý, miệng thì thầm: “Vũ Nhi, ta không ép buộc đệ, nhưng ta cũng sẽ không buông tay. Nếu mọi việc đúng như lời Lí lão nói, đến lúc đó chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, được không?”
“Giáo chủ.”
Nghe thấy tiếng gọi, Tư Vũ Thánh thu hồi suy nghĩ miên man, nâng bước ra khỏi phòng, nhìn bốn người cung kính trước mặt, trừ bỏ Bạch Cừu đã biết rõ tình hình, Lí Lam Phong đăm chiêu suy nghĩ thì hai người còn lại đều lộ vẻ kinh hỉ.
“Giáo chủ, người thực sự khôi phục rồi?”
Tư Vũ Thánh mặt không biến sắc, gật đầu: “Muốn biết gì đợi lát nữa hãy hỏi Bạch Cừu, hiện tại ta có việc cần các người thực hiện.”
“Dạ.”
Hai canh giờ sau, Tư Vũ Thánh đứng trong rừng cây nhìn chiếc mã xa xa hoa dần dần đi xa, bàn tay nắm chặt truyền tới đau đớn, hắn không ngừng tự an ủi bản thân: “Không sao, còn có thể gặp lại, chỉ là tạm thời cách biệt mà thôi. Vũ Nhi, nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Cho đến khi không còn trông thấy bóng dáng mã xa, lúc này hắn mới xoay người, chẳng thèm quay đầu lại liền hạ lệnh cho ba người đứng phía sau: “Các người lập tức trở về thực hiện nhiệm vụ ta giao cho. Nếu không tìm thấy ta ở Lạc Vũ Hiên, vậy thì phải lập tức tới tiểu viện của Lí lão.”
“Tuân mệnh.”
Vân Phi Vũ vừa tỉnh lại liền phát hiện thân thể mình đang lay động, giật mình sửng sốt một hồi mới phát hiện mình đang ở trong xa sương. Y vội vàng bật người ngồi dậy, nhưng mới nhấc nửa thân lên đã ngã mạnh lên tấm thảm mềm.
Dường như nghe được động tĩnh bên trong, mã xa dần chậm lại. Đến khi dừng hoàn toàn, Hoàng Trang vén rèm bước từ ngoài vào: “Đệ tỉnh rồi? Đệ đói bụng hay khát nước để ta chuẩn bị cho.”
“À… không, ta chỉ muốn ngồi dậy thôi.” Vân Phi Vũ ngượng ngùng cười, sau đó hỏi: “Hoàng đại ca, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Hoàng Trang nâng nam tử dậy, sau đó cầm gối chèn sau lưng y, thản nhiên nói: “Đưa đệ trở lại Diên Kinh.”
Vân Phi Vũ sửng sốt, rất lâu sau mới hỏi một câu: “Là hắn phái huynh đưa ta trở về?”
Thấy vẻ mặt y ảm đạm, Hoàng Trang đã muốn thốt lên hỏi ‘nếu đã luyến tiếc, tại sao còn muốn rời đi?’, nhưng nhớ tới lời giáo chủ nhắc nhở trước khi xuất phát, hắn đành phải nuốt lại toàn bộ những lời muốn nói, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
“Tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi chủ ý?” Vân Phi Vũ mấp máy môi, đến cuối cùng vẫn không hỏi được.
Lấy điểm tâm cùng hoa quả bày bên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, Hoàng Trang nhìn y: “Lộ trình còn rất dài, đệ nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài đánh xe, có việc gì nhớ gọi ta.”
Vân Phi Vũ gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười: “Hoàng đại ca, đa tạ huynh, lại phiền huynh đưa ta trở về rồi.”
Nhìn vẻ mặt y như sắp khóc lại cố gắng tươi cười, Hoàng Trang nhịn không được bèn xoa đầu y, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu: “Đệ nghỉ ngơi đi.”, lập tức rời khỏi xa sương.
“Buông tay sao? Hắn thật sự buông tay sao?”
Vân Phi Vũ ngẩn người nhìn mui xe, tuy rằng y chính là người yêu cầu và đây cũng chính là kết quả mà y mong muốn, nhưng tại sao lại khó chịu tới vậy? Đặt tay lên ngực, nhịp tim không ngừng theo đầu ngón tay truyền tới, nhưng nơi đó đã chẳng còn ấm áp. Lạnh, rất lạnh, lạnh đến nỗi khiến y nắm chặt thảm nhung quấn lên người, gục đầu xuống.