Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 6 - Chương 247: Ngày mai rời đi




Trung tuần*, không khí ban đêm tỏa ra chút khí lạnh nhè nhẹ, mà trong chủ tẩm của Lạc Vũ Hiên vẫn lộ ra một mảnh xuân sắc khôn cùng.( Theo người Trung trước kia, một tuần mười ngày, một tháng chia thành ba tuần thượng tuần, trung tuần và hạ tuần)

Không khí trong phòng tỏa ra mùi mồ hôi hòa quyện cùng hương vị tình ái ngọt nị khiến người ta hít thở không thông. Hai thân thể trắng nõn trên giường quấn quýt dây dưa, miệt mài chuyển động nhấp nhô không biết mệt mỏi.

Thanh âm thoát phá mà khàn khàn như ca như khóc, chiếc giường ‘kẽo kẹt’ rung động, thân thể va chạm vào nhau, hưng phấn hòa quyện, thanh âm *** thủy ‘óc ách’ nơi hai người mập hợp tựa như tiên khúc khiến huyết mạch cực độ bành trướng, dục hỏa sôi trào.

Ôm chặt vật nhỏ dưới thân, thân thể mảnh khảnh mà mềm mại, thông đạo chặt hẹp mà ấm áp làm cho hắn không thể kềm chế.

Biết y rất mệt mỏi nhưng không thể đình chỉ khát vọng. Tư Vũ Thánh nâng cánh mông yêu kiều kia lên giúp cho dục vọng của mình tiến sâu hơn, tiến vào toàn bộ, một thanh âm luôn kêu gào trong tâm trí hắn, không đủ, vẫn chưa đủ, không bao giờ đủ.

Sau một đợt va chạm mãnh liệt, hết thảy trở lại yên tĩnh, hai người ôm nhau thật chặt, một hồi lâu sau, Vân Phi Vũ nhẹ giọng mở miệng: “Thánh, ta… ngày mai ta sẽ rời đi.”

Cảm nhận được thân thể nam nhân cứng đờ, trong lòng không ngừng chua sót, nhưng y cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể thở dài: “Xin lỗi!”

“Đệ cảm thấy… ta sẽ để đệ đi sao?” Tư Vũ Thánh nghiêng người, híp mắt nhìn xuống, theo cơn tức giận cực điểm của hắn, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng hạ xuống tựa như đang ở giữa một khối băng khổng lồ.

Vân Phi Vũ nhìn hắn một lúc lâu, khẽ khép mi, thản nhiên nói: “Có thả ta đi hay không tùy huynh, ta chỉ muốn nói với huynh một tiếng. Ta vốn định rời khỏi đây luôn, nhưng là… Thôi vậy, nhất định ngày mai ta sẽ rời khỏi nơi này, trừ phi.” Y mím môi: “Trừ phi huynh giết ta, bằng không cho dù phải bò ta cũng rời đi.”

“Đệ…” Tư Vũ Thánh tức giận giương tay, nhưng nhìn vẻ mặt vật nhỏ dưới thân kiên cường như vậy, còn có vẻ bi thương trong ánh mắt… hắn thất vọng ngã trở lại giường, đau lòng ghé bên tai y thì thầm: “Tại sao lại như vậy, tại sao đệ nhất định phải làm như vậy? Ta biết người đệ yêu chính là ta, nhưng vì sao đệ lại muốn trở lại bên cạnh hắn? Vì sao vậy? Đệ nói cho ta biết đi, nói cho ta biết đi…”

Nắm chặt sàng đan trong tay, cắn chặt răng ngăn chặn đau đớn gào thét trong lòng, nghe nam nhân gặng hỏi, y thống khổ nhắm mắt, một hồi lâu sau mới mở miệng: “Bởi vì đó là lời thề của ta, ta đã đáp ứng sẽ ở bên hắn cả đời, cho nên ta nhất định phải trở về bên cạnh hắn.”

Tư Vũ Thánh bật người đứng dậy, nâng cằm y đối diện với mình, nghiến răng hỏi một câu: “Đệ yêu hắn sao?”

“Vì sao lại hỏi. Bất cứ ai hỏi cũng không sao, ta chỉ không muốn huynh hỏi mà thôi. Chẳng phải huynh biết rõ là người ta yêu nhất chính là huynh sao? Vì sao huynh hỏi vậy?”

Vân Phi Vũ khép mắt, hàng lông mi dày xinh đẹp tựa chiếc quạt hương bồ che dấu suy nghĩ trong ánh mắt y, lạnh nhạt mở miệng: “Đương nhiên… ta yêu hắn. Bằng không tại sao ta lại muốn trở về.”

Tư Vũ Thánh nâng cằm y lên rất cao: “Nhìn ta trả lời.”

“Tội chi huynh phải làm như vậy?” Vân Phi Vũ nắm chặt tay, đau lòng khó nhịn nhưng ngoài mặt vẫn chẳng chút biến sắc, chậm rãi giương mắt nhìn thẳng nam nhân: “Ta yêu hắn, cho nên ta muốn trở về bên cạnh hắn.”

“Đệ.dám.nói.đệ.yêu.hắn?” Đôi mắt Tư Vũ Thánh bốc hỏa, cắn răng gằn từng chữ.

“Phải, ta yêu hắn.” Dùng hết sức lực đẩy tay nam nhân ra, Vân Phi Vũ xoay mặt sang nơi khác, chẳng hề nhìn hắn.

“Vậy còn ta thì sao? Đệ đã nói yêu ta, vậy vì lẽ nào hiện tại lại nói yêu nam nhân khác? Vì sao mấy ngày nay vẫn cùng ta lên giường? Hả? Đệ nói đi!” Tư Vũ Thánh tức giận xoay mặt y lại, rống lên, dung nhan tuyệt mỹ kia trở nên dữ tợn, ánh mắt đó như muốn nuốt y vào bụng.

“Ha hả” Vân Phi Vũ đột nhiên phản tay xoa mặt hắn, khẽ cười nói: “Huynh đã quên những lời mình nói phía sau Phượng Hoàng sơn ba năm trước sao? Còn ta lại nhớ rất rõ. Kỳ thực huynh nói đúng lắm, bản tính của ta vốn *** tiện, huynh đẹp như vậy, đương nhiên ta muốn cùng huynh lên giường rồi, có thể thỏa mãn dục niệm của mình cũng rất thoải mái, nhất cử lưỡng tiện, cần gì phải để ý nhiều đến vậy, huynh nói xem có đúng không?”

Tư Vũ Thánh khó tin nhìn y, ánh mắt kia giống như đang nhìn kẻ xa lạ: “Đệ… sao đệ có thể biến thành như vậy, kỳ thực đệ đang tức giận ta chuyện ba năm trước nên mới thốt ra những lời này, đúng không?” Dừng một chút, tựa hồ đột nhiên nhớ ra điều gì, ngay sau đó còn nói: “Đệ đang tức giận đúng không? Vũ Nhi, xin lỗi đệ, tha thứ cho ta được không, ta biết khi đó ta…”

“Đủ rồi!” Vân Phi Vũ quát lạnh một tiếng, tuy rằng y chưa từng trách nam nhân, nhưng mỗi lần nhớ tới việc đó lại khiến tâm y khó chịu. Hít sâu một hơi, áp chế cảm giác không thoải mái, y thản nhiên cười: “Huynh đâu có nói sai, tại sao ta phải tức giận? Hơn ba năm rồi, ta có thay đổi cũng chẳng có gì kỳ quái, hơn nữa, huynh nghĩ một kẻ đã từng ở trong thanh lâu sẽ vì ai mà thủ thân như ngọc? Quá nực cười, ở nơi đó mấy tháng khiến ta hiểu ra một đạo lý, đời người rất ngắn, khi còn có thể hưởng lạc thì nên hưởng lạc, quan tâm tới đạo đức luân lý làm chi, chỉ cần bản thân vui vẻ là được rồi, huynh nghĩ xem có đúng không?”

“Đệ… đã từng ở thanh lâu?”

Không dám nhìn biểu hiện trên gương mặt hắn, mà nghe ngữ khí nghi vấn kia, tâm Vân Phi Vũ quặn thắt lại, đó chính là mặt tối mà y không muốn cho hắn biết, nhưng… như vậy là được rồi, bản thân y đã ở nơi đó một thời gian, chỉ sợ hắn sẽ cảm thấy ghê tởm.

“Đúng vậy, sau đó chính hắn đã cứu ta ra ngoài.” Vân Phi Vũ ngẩng đầu, tươi cười giống như chẳng để ý, tâm can lại đang rướm máu.

Tư Vũ Thánh nhu hòa hơn rất nhiều, cúi người nắm lấy hai cánh tay y, chậm rãi nói: “Cho nên đệ muốn lấy thân báo đáp, ở bên hắn cả đời?”

Vân Phi Vũ sửng sốt, y hiểu rõ tính tình của nam nhân, hắn rất ghét đồ vật của mình bị người khác đụng chạm, cho dù hắn không muốn, hắn thà hủy diệt nó chứ không để nó rơi vào tay kẻ khác. Nghĩ tới cảm tình hắn dành cho mình hẳn sẽ không giết mình, đại khái sẽ lộ vẻ chán ghét mà đuổi mình đi, nhưng tình huống hiện tại là sao đây, y biết trả lời thế nào?

Tư Vũ Thánh nhìn biểu hiện y như vậy, mỉm cười: “Vũ Nhi, đệ thực sự không thể giải thích, hoặc là nói, đệ quá coi thường bản thân.” Nhẹ nhàng vuốt ve gò má Vân Phi Vũ, ánh mắt nam nhân tràn đầy nhu tình: “Từ sau khi mất đi đệ, ta bỗng nhiên hiểu ra mình không thể sống thiếu đệ. Đệ cảm thấy mình từng ở trong thanh lâu, từng cùng kẻ khác lên giường là ta sẽ buông tha cho đệ? Đồ ngốc, ta yêu là con người của đệ chứ không phải thân thể đệ. Nếu ba năm trước ta tin tưởng đệ, đệ sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy, cho nên đệ không cần tiếp tục phiền não vì những chuyện nhàm chán này. Vũ Nhi, ta yêu đệ, đệ cho chúng ta cơ hội bắt đầu lại lần nữa được không?”

Kinh ngạc nhìn hắn, Vân Phi Vũ đã muốn thốt lên lời đồng ý, nhưng gương mặt bi thương kia không ngừng hiện lên trong tâm trí khiến tim y không khỏi chấn động, há miệng thở dốc, sau đó cúi đầu trầm tư một lát, khi nhìn về phía nam nhân thì gương mặt y đã khôi phục vẻ bình tình.

Lắc đầu: “Không được! Người thay ta chuộc thân chính là hắn, lời thề của ta cũng là dành cho hắn, đương nhiên ta không thể đổi ý. Huynh nên hiểu đạo lý lời hứa đánh giá ngàn vàng. Nếu lúc trước huynh là người chuộc thân cho ta, đương nhiên ta sẽ theo huynh, cũng sẽ hứa hẹn ở bên huynh, nhưng hiện tại bất luận huynh muốn nói sao thì cũng đã quá muộn. Ta chỉ có thể nói giữa ta và huynh chính là hữu duyên vô phận.”

Khẽ thở dài, y cúi đầu nói nhỏ: “Thánh, đừng chấp nhất như vậy, ta vốn không đáng để huynh hành động như thế, có lẽ sau này… huynh sẽ gặp được người chân chính thuộc về mình, vậy nên, hãy để ta đi đi.”

“Không chịu.” Tư Vũ Thánh sống chết kéo y vào lòng, run giọng gầm nhẹ: “Chẳng lẽ đệ vẫn không hiểu được tình cảm ta dành cho đệ sao? Ta chỉ yêu đệ, chỉ yêu duy nhất một mình đệ, đệ nghe hiểu không? Ta chẳng cần ai khác, ta chỉ cần đệ mà thôi. Vũ Nhi, ta chỉ cần có đệ, đừng rời xa ta được không, đừng rời xa ta.”

“Vẫn không chút tác dụng?” Vân Phi Vũ cười khổ, trong lòng lại thở dài. Y hiểu mình vẫn không thể buông người mà mình yêu nhất, tuy nhiên… nếu tiếp tục dây dưa lại không thể cho hắn một lời hứa hẹn, như vậy rất không công bằng cho hắn. Buông tay, phải buông tay, hy vọng say này hắn có thể tìm được người chân chính thương yêu hắn, thuộc về hắn.

Tâm rất đau, tưởng tượng đến cảnh sau này hắn sẽ cùng kẻ khác tình chàng ý thiếp, tâm y đau đớn khôn cùng, đau đến hít thở không thông, nhưng… phải làm như vậy, chỉ có bản thân y kiên quyết buông tay, khi đó hắn mới có thể từ bỏ.

Hít sâu một hơi, Vân Phi Vũ đẩy nam nhân trên người mình lại phát hiện đẩy không nổi, đành phải nhìn lên đỉnh sa trướng, trầm giọng: “Thánh, nếu huynh nhất quyết muốn giữ ta lại, cũng không muốn làm cho ta chết, vậy chặt đứt tay chân ta đi, có như vậy ta mới không thể rời đi, bằng không ta chắc chắn sẽ trở về, bất quá, cho dù huynh có thể ngăn trở ta thì đó cũng chỉ là thân xác, còn tâm ý của ta thì huynh vĩnh viễn không thể trói buộc.”

Thân thể ấm áp phủ lên mình bỗng nhiên băng lạnh, Vân Phi Vũ biết nam nhân thực sự tức giận, lại nhìn hắn bình tĩnh đứng dậy, gương mặt không chút dao động.

“Được, được, đệ cố tình ép ta dùng sức mạnh phải không? Đệ an tâm, cho dù ta không chặt đứt tay chân đệ vẫn có cách giữ đệ ở lại. Chưa từng có chuyện gì Tư Vũ Thánh ta muốn làm lại khong làm được, về phần tâm ý của đệ…” nam nhân oán hận nhìn y: “Ta sẽ không cho đệ *** lực nghĩ tới chuyện khác, cho nên trái tim của đệ chỉ có thể đặt lên người ta mà thôi!”

Còn không đợi Vân Phi Vũ mở miệng, nam nhân nắm tay y thô lỗ kéo lên, sau đó lập tức xoay người y lại, thân thể tiến công mạnh mẽ, không có động tác dư thừa, nâng mông y, tiến vào một mạch.

“Ân…” Vân Phi Vũ kêu lên đau đớn, tuy rằng lần hoan ái trước khiến nơi đó mềm mại, nhưng động tác của nam nhân quá mức thô lỗ, hơn nữa phân thân của hắn dị thường thô to, thân thể chịu đựng không nổi bắt đầu run rẩy.

Không ôn nhu, chẳng thương tiếc, Tư Vũ Thánh lạnh lùng bắt đầu đấu đá lung tung.

Vân Phi Vũ không kêu lên một tiếng, ngón tay nắm chặt sàng đan bị niết tới xanh trắng.

Nhìn bộ dạng nhẫn nhịn chịu đựng của y, Tư Vũ Thánh càng thêm tức giận, càng điên cuồng rút ra đâm vào, không ngừng lập lại động tác đó cho đến khi người dưới thân đột nhiên mất đi hơi thở hắn mới đột nhiên bừng tỉnh.

Nhanh chóng lật y trở lại, thấy sắc mặt tái nhợt cùng môi dưới huyết nhục mơ hồ, hắn đau lòng khó chịu, mà khi tay dò tới mũi y, Tư Vũ Thánh ngây người, hồn siêu phách lạc ngã ngồi trên giường.

“Sao có thể, làm sao có thể như vậy, chẳng lẽ ta lại mất y lần nữa? Lần này vẫn chính tay ta hại chết y. Vì sao vậy? Khốn kiếp! Tư Vũ Thánh ngươi là tên khốn kiếp, là một tên khốn kiếp tới tận cùng tận kiếp.” căn phòng rộng lớn liên tục vang lên thanh âm ‘ầm ầm’.

“Khụ… khụ…”

Tiếng ho khan đột nhiên vang lên khiến nam nhân đang điên cuồng tát mình dừng tay lại, hoảng sợ một lát, đôi mắt mê mang dần sáng lại, thần trí thanh tỉnh.

Bất chấp hai má đau đớn tê rần, Tư Vũ Thánh run rẩy đặt tay trước mũi Vân Phi Vũ, cảm nhận được nhiệt lưu từ mũi phả ra, bi phẫn trong lòng hóa thành sung sướng vô tận, kích động, lệ nóng doanh tròng.

Đợi khi tâm trạng ổn định, hắn cẩn thận ôm lấy vật nhỏ trên giường, chậm rãi truyền nội lực sang đó, ghé bên tai y gọi khẽ: “Vũ Nhi, Vũ Nhi.”