“Mùi gì vậy?”
Trong lúc mê man, Vân Phi Vũ bất giác khụt khịt mũi, dạ dày khó chịu theo bản năng muốn phun ra ngoài, mở mắt ra lại thấy mình đan ngồi trong một cái mộc dũng lớn. Nước trong mộc dũng đen thui, theo làn khói mỏng manh bốc lên từ mặt nước còn mang đậm hương vị đắng nghét, đúng là thuốc đông y mà y ghét nhất.
“Ta đang ngâm người trong dược dục?” Đầu óc lập tức có phản ứng, đôi mắt chuyển động nhìn chung quanh, lúc này y mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng giản dị, theo y nhớ thì dường như đã từng tới đây.
“Tỉnh rồi?”
Nhìn lão giả bước từ ngoài phòng vào, y lập tức nhớ ra đây là đâu. Nơi đây chính là tiểu viện của dược vương Lí Sầm, mà phòng này chính là nơi trước kia mình đã từng ở. Bất quá, y đã rời đi được ba năm nên trong lúc nhất thời vẫn chưa nhớ ra.
“Lí lão bá, ta có thể đứng lên chưa?” Nhìn tình hình này, Vân Phi Vũ lập tức hiểu lão giả giúp mình ngâm thân thể trong dược dục để trị thương, nhưng hương vị này khiến y thật sự khó chịu.
“Không được, phải ngâm hai canh giờ.” Thấy y nhăn mặt nhíu mày, Lí Sầm buồn cười lắc đầu: “Tật xấu ghét thuốc đông y của ngươi vẫn không hề thay đổi, nhịn thêm nửa canh giờ nữa đi.”
“Nga” Vân Phi Vũ ngồi im trở lại, đầu óc bị hương vị thuốc đông y tràn ngập nên có chút hỗn loạn. Đột nhiên nhớ tới nam nhân, y lập tức mở miệng: “Sáng nay mọi người phát hiện chúng ta sao?” Nói xong, bất giác đỏ mặt.
Lí Sầm liếc y một cái, thản nhiên nói: “Không phải.” Sau đó thở dài, mặt mày nhăn nhíu, “Là thủ vệ nghe được tiếng thét thê thảm, sau đó lập tức chạy đi báo cho đám người Hoàng Trang. Lúc tới nơi mới phát hiện hai người các ngươi đều ngất trên giường.”
“Đều ngất trên giường? Ta đã sớm ngất đi, vậy người kêu lên thảm thiết đó chắc hẳn là Thánh.” Nhìn vẻ mặt lão giả ngưng trọng, tâm Vân Phi Vũ run lên: “Thánh… hắn thế nào?”
Thấy y lo lắng như vậy, Lí Sầm mỉm cười: “Vô sự, hiện tại chỉ hôn mê bất tỉnh thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Vân Phi Vũ thở phào.
“Có điều, theo tình trạng hắn hiện nay thì dường như đã bị thứ gì đó kích thích. Ta đoán chắc hắn đã nhớ tới việc gì đó.”
“…Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá.”
Lí Sầm nhẹ nhàng lắc đầu, vuốt chòm râu nói: “Bây giờ vẫn chưa thể nói rõ là tốt hay xấu, có lẽ sẽ càng rắc rối.”
Rắc rối? Tâm Vân Phi Vũ run lên, gian nan nuốt một ngụm nước miếng, căng thẳng nhìn lão giả. “Rắc rối như thế nào?”
“Khó mà nói.” Lão giả thùy mi một lát, vừa giương mắt đã nhìn thấy vẻ mặt y bối rối, đành phải trấn an: “Đừng căng thẳng. Ta đoán chỉ có hai khả năng mà thôi. Chờ giáo chủ tỉnh lại, mọi việc sẽ sáng tỏ.”
Thở sâu, áp chế nôn nóng bất an, y gật đầu: “Vâng.”
Ngâm mình xong, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, mà phía sau chỉ cần không đi nhanh cũng chẳng đau đớn, lúc này Vân Phi Vũ mới phát hiện công dụng của dược dục, trừ bỏ hương vị khiến y muốn ngất đi và cảm giác nôn nao trong dạ dày.
Chầm chậm bước tới Lạc Vũ Hiên, phát hiện ba vị hộ pháp đều ở trong phòng, thấy y tiến vào, cả ba người đồng thời lộ ra vẻ mặt ám muội cổ quái khiến Vân Phi Vũ xấu hổ không thôi, đứng bên bình phong không biết nên tiến vào hay là xoay người rời đi.
Thấy Vân Phi Vũ ngượng nghịu, Hoàng Trang lập tức đứng dậy đi về phía y, thấy sắc mặt y tái nhợt, hắn bất giác thốt lên: “Thân thể đệ thế nào rồi? Sao không nghỉ ngơi nhiều thêm chút nữa?”
Vốn đã không vui vẻ gì cho cam, hiện tại bị hỏi thẳng như vậy, Vân Phi Vũ hận không thể tìm cái lỗ nào mà nhảy xuống cho rồi. “Mặc dù bọn họ biết quan hệ giữa ta và Thánh, nhưng hiện tại đã khác xưa, ta không muốn đem sự tình như vậy cho người khác nhìn thấy, thảo luận. Tuy rằng vẫn biết Hoàng đại ca hỏi vậy là vì quan tâm ta.”
Ho nhẹ một tiếng che dấu xẩu hổ, nhưng gương mặt cùng vành tai nóng lên cho y biết bản thân mình đang chật vật ra sao, cố ý làm như không để ý lắm, cười nhẹ: “Ta không sao.” Thuận mắt nhìn người trên giường, chuyển đề tài: “Thánh… hắn thế nào?”
Biết mình vừa hỏi hơi đường đột, Hoàng Trang vò đầu cười gượng hai tiếng, sau đó theo tầm mắt y chuyển về phía người trên giường: “Mạch tượng vững vàng, chỉ là không có dấu hiệu tỉnh lại.”
“Nga” Vân Phi Vũ bất an trả lời một tiếng, đôi mắt nhìn thẳng nam nhân trên giường, chậm rãi tiến lên.
Bạch Cừu, Mặc Hồng Viêm tự giác đứng lên, sau đó tới cạnh Hoàng Trang. Ba người nhìn nhau, gật đầu.
Hoàng Trang mở miệng: “Tiểu Vũ, chúng ta có chuyện cần phải xử lý, đành phải trông cậy đệ chăm sóc giáo chủ, có việc cứ sai hạ nhân tới tìm ta là được.”
“Được!” Vân Phi Vũ quay đầu cười với bọn họ, nhìn ba người rời đi.
Ngồi lên đầu giường vuốt nhẹ hai má hắn. Tuy rằng vẫn tức tối với hành vi hắn đêm qua, nhưng hiện tại, đối mặt với hắn lại không cách nào nổi nóng, chỉ có vô tận thương tiếc cùng lo lắng. Cời giày nằm xuống bên cạnh nam nhân, ôm chặt thắt lưng hắn, mệt mỏi đêm qua còn sót lại bắt đầu tích tụ, ngáp một cái, nhắm mắt nhập mộng.
Đảo mắt lại qua năm ngày, mà trong thời gian này, nam nhân vẫn chưa từng mở mắt lần nào. Lí Sầm chẩn đoán bệnh mấy lần đều không ra nguyên nhân, nhưng có gì đó rất khác trước kia, giống như hắn đang ngủ, chỉ là chưa tỉnh lại.
Tình trạng như vậy khiến ai nấy đều rất bất an, Vân Phi Vũ là người bồn chồn nhất, đêm ngày lo lắng ngủ không đủ giấc, gương mặt ngày càng tiều tụy, những người khác nhìn thấy vậy đều nghĩ đến khi đó đừng xảy ra tình trạng một người vừa tỉnh, người còn lại thì lâm vào hôn mê.
Vân Phi Vũ căn bản không chịu nghe mọi người khuyên bảo khiến ai cũng hết cách, chỉ có thể tùy ý y ngày đêm ở bên Tư Vũ Thánh.
Đêm hôm đó, ánh nến vẫn đang cháy, thường ngày vẫn kiên trì tới giờ dần mới ngủ, nhưng mấy ngày nay mệt nhọc khiến Vân Phi Vũ sớm chìm vào giấc mộng, mà cánh tay tùy ý đặt lên người nam nhân lại đang ôm chặt lấy thắt lưng hắn, tràn ngập dục vọng độc chiếm mãnh liệt.
Tư Vũ Thánh tỉnh lại chính là thấy tình cảnh này, hắn không hề cử động, chỉ lẳng lặng nhìn người bên cạnh, đôi mắt hơi phiếm hồng, trên mặt là vẻ vui sướng cùng ái ý triền miên.
Trí nhớ đã hồi phục hoàn toàn, những chuyện phát sinh đêm đó chính là ngòi dẫn đã khơi dậy toàn bộ đau xót cùng hối hận từ tận thâm tâm hắn. Đã hơn một năm chìm đắm trong điên cuồng, ai ngờ tiềm thức hắn vẫn chưa từng dừng tự trách bản thân, hối hận bản thân tự mình làm bậy, hối hận bản thân bá đạo cường thế, càng hối hận tại sao mình lại bỏ y rồi rời đi một mình, đặt y vào trong nguy hiểm.
Tất cả mọi chuyện xảy ra sau đó đều do lão thiên gia trừng phạt lỗi lầm của hắn, điên cuồng trải qua hơn một năm, tuy nhiên cũng chẳng sao cả, chỉ cần y còn sống là tốt rồi. “Vũ Nhi của ta!”
Nhìn không được liền vươn tay khẽ chạm lên mặt y, cảm xúc ấm áp mịn màng theo đầu ngón tay truyền thẳng tới tâm can, trong mũi tràn ngập hơi thở của y, Tư Vũ Thánh nhắm mắt áp chế nội tâm kích động, sợ đánh thức người thương bên cạnh, hạnh phúc trào ra từ đáy lòng.
“Sự thật, tất thảy đều là sự thật, không phải là hư ảnh cùng ảo ảnh trong mơ, hết thảy mọi thứ đều rất chân thật. Y ở ngay cạnh ta, y thật sự đang ở bên cạnh ta. Vũ Nhi của ta, người ta yêu nhất!”
Thấy cánh tay nhỏ bé vắt ngang hông mình, một chút tiềm thức bá đạo kia khiến tâm tình hắn rất tốt, đôi môi đỏ mọng bất giác giương lên, thật sự rất muốn chạm vào y, thương yêu y, nhưng nhìn đôi mắt đang nhắm chặt kia, hắn thực sự không đành lòng khiến y thức dậy, chỉ dám hơi cúi đầu hôn lên đôi má non mềm, trở về vị trí lại khẽ liếm môi, tiếp đó thở dài, cánh tay thon dài vươn ra ôm y vào lòng, ngửi hương thơm trên thân thể y, chậm rãi khép mắt lại, trong lòng khẽ thì thầm: “Vũ Nhi, ta sẽ không bao giờ buông đệ ra nữa.”
Ngày kế, Vân Phi Vũ bị cảm giác gò ép ngột ngạt trước ngực đánh thức, trên người như bị ngàn cân đè nặng khiến y thở không nổi, vừa mở mắt lại phát hiện nam nhân đặt mình dưới thân, mà hắn lại ngủ rất ngọt ngào.
“Hỗn đản, ngủ mà còn trèo lên thân người ta.” Bất mãn nói thầm, rồi lại đột nhiên nhận ra điều gì đó, bàn tay chuẩn bị đẩy người đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn nam nhân trên người, môi dần nhếch lên cho đến khi hết cỡ, gương mặt vẽ lên nụ cười sáng lạn.
Tuy rằng bị đè nặng rất không thoải mái, nhưng lại không nhẫn tâm đánh thức hắn, quay đầu đối diện cùng gương mặt say ngủ kia, Vân Phi Vũ nhịn không được lại đưa tay ấn ấn lên má hắn: “Tên vô lại này, ngủ cũng bá đạo như vậy.”
Đôi mắt nam nhân đang nhắm chặt lại thình lình mở ra, lẳng lặng nhìn y chăm chú một lúc, đột nhiên cười thật tươi: “Tiểu Vũ”
Đôi mắt sáng ngời đối diện tràn ngập nhu tình khiến y hoảng hốt, nghĩ rằng nam nhân đã nhớ ra hết thảy, nhưng hiện tại nhìn vẻ mặt ngây thơ tươi cười kia cùng đôi mắt đen láy trong suốt đó, Vân Phi Vũ vội vàng mở mắt thật lớn: “Vừa rồi là ta hoa mắt sao?”
“Tiểu Vũ không để ý tới ta.” Thấy lúc lâu Vân Phi Vũ vẫn không nói lời nào, Tư Vũ Thánh bất mãn chu môi lên án, sau đó vùi đầu lên cổ y, hít một hơi thật mạnh, muốn *** thần cùng thể xác đều tràn ngập hơi thở của y.
“Vẫn chưa khôi phục? Nhìn ánh mắt hắn khi nãy còn tưởng đã nhớ hết… Thôi vậy, tỉnh là tốt rồi, mọi việc từ từ sẽ tới, có điều, tên bại hoại này ngày càng thích làm nũng.”
Vân Phi Vũ vén sợi tóc sau đầu hắn, dỗ dành: “Không phải ta không để ý tới đệ mà vì đệ đã mê man suốt sáu ngày, đột nhiên tỉnh lại khiến ta rất cao hứng, cho nên nhất thời quên trả lời. Xin lỗi, xin lỗi, đệ đã đói bụng chưa? Đứng dậy rửa mặt, ăn chút điểm tâm, sau đó đến trưa ca ca sẽ làm cho đệ mấy món bổ dưỡng. Ngoan, đừng nghịch nữa, mau đứng lên, bằng không lát nữa mọi người cùng Hoàng đại ca tới đây thấy vậy sẽ chê cười đệ đấy.”
Tư Vũ Thánh lưu luyến không rời, chậm rãi rời giường, đôi mắt đen lúng liếng nhìn y. Vân Phi Vũ cưng chiều nhéo nhéo mũi hắn, tươi cười, sau đó vỗ tay gọi tỳ nữ bước vào. Tới giờ dùng bữa, Hoàng Trang cũng những người khác cùng tới, thấy Tư Vũ Thánh, tất cả mọi người đều kinh hỉ.
“Ủa, Lí đại ca, huynh trở về khi nào vậy?” Nhìn người bước vào cuối cùng, Vân Phi Vũ kích động đứng dậy đón: “Huynh đã trở lại, vậy nghĩa là độc dược trên người Dương đã được giải xong rồi?”
Lí Lam Phong không trả lời, sắc mặt cổ quái nhìn người phía sau y.
Vân Phi Vũ tò mò với phản ứng của hắn, quay đầu lại thấy Tư Vũ Thánh phẫn nộ trừng mắt nhìn mình, y thầm cười khổ: “Lại tức giận sao? Thực chẳng hiểu hắn sao nữa, rõ ràng đã mất trí nhớ lại vẫn chán ghét Dương như vậy, cũng giống việc hắn thích thân cận cùng ta, không rõ là do bản năng hắn khống chế hay là hành vi tiềm thức tạo nên.”
Thở dài, tuy rằng biết hắn sẽ vô cùng khó chịu nhưng hiện tai y rất nóng lòng biết tình trạng người nọ. Đợi lát nữa dỗ dành hắn sau vậy.
Vân Phi Vũ cong khóe môi cười nhẹ: “Tiểu Thánh, đệ ăn trước đi, ta cùng Lí đại ca ra ngoài nói vài câu.” Nói xong, cũng chẳng để ý Lí Lam Phong đồng ý hay không, lôi kéo hắn bước ra khỏi phòng, cố ý bỏ qua ánh mắt đằng đằng sát khí phía sau, đương nhiên cũng không phát hiện vẻ cô đơn ảm đạm lóe qua trong mắt người nọ.