Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 6 - Chương 227: Thích và yêu




Trở lại phòng, thong thả thay y phục đã bị xé rách, tâm tình Vân Phi Vũ dần bình tĩnh trở lại. Kỳ thực y cũng không phải chưa từng dự đoán qua tình huống này, nhưng mọi việc quá mức đột ngột khiến y trở tay không kịp.

Vân Phi Vũ thầm thở dài. Hôm nay, một nửa tiểu viện đã bị hủy đi, nếu về sau lại gặp mặt là đấu tiếp, khẳng định sẽ có một người bị thương, hoặc là lưỡng bại cầu thương. Đó là tình cảnh mà y không muốn thấy nhất. Phải mau chóng giải quyết.

Mở cửa phòng, nhìn hai người đưa lưng về phía cửa đồng thời quay lại nhìn mình, y có chút không được tự nhiên khụ hai tiếng, vẫy Vân Khoảnh Dương: “Lại đây.”

Có người vui mừng, có người ưu tư. Thấy người còn lại trong viện vẻ mặt cô đơn, Vân Phi Vũ không đành lòng, lên tiếng: “Tích đại ca, huynh chờ một chút, đợi lát nữa ta sẽ tiễn huynh.”

“Đi thì đi luôn đi, đưa với tiễn làm chi.” Vân Khoảnh Dương kéo y vào lòng, vẻ mặt mất hứng.

“Câm miệng!” Vân Phi Vũ tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: “Huynh ở lại trong nhà giúp mẫu thân ta dọn dẹp, ta đi một lúc sẽ trở về.”

“Không được!”

“Huynh…” Vân Phi Vũ tức muốn chết, kéo hắn vào trong phòng, nắm chặt vạt áo trước của hắn, gầm lên: “Chính huynh đã nói về sau sẽ nghe theo lời của ta, hiện tại bắt đầu lật lọng rồi. Ta tin sai người.”

Định xoay người ra ngoài lại bị Vân Khoảnh Dương kéo trở lại, áp lên cánh cửa, cuồng hôn.

“Hỗn đản… ngô… buông…”

“Đệ là của ta, đệ là của ta…” nam nhân vừa thì thầm vừa xé rách y phục nam tử, cuồng hôn, vuốt ve khắp thân thể.

“Vân Khoảnh Dương. Đủ rồi đấy!” Vân Phi Vũ tức giận gầm lên: “Huynh phái người giám thị ta ta đã không so đo thì thôi. Đến bây giờ huynh còn chưa tin ta. Huynh còn như vậy nữa ta sẽ lập tức biến mất trước mắt huynh, khiến cho huynh cả đời này cũng không bao giờ tìm ra.”

Nghe vậy, Vân Khoảnh Dương lập tức ngừng lại, thất kinh nhìn y: “Vũ Nhi, đệ đã đáp ứng ở bên ta cả đời. Đệ không thể rời khỏi ta. Đệ sẽ không rời ta đúng không?”

Nhìn gương mặt hắn lộ vẻ bi thương, Vân Phi Vũ thở dài, ôm thắt lưng hắn, nghiêm túc nói: “Ta nói lại một lần cuối. Nếu ta đã đáp ứng ở bên huynh cả đời, nhất định ta sẽ không rời đi, nhưng điều kiện tiên quyết là huynh phải tin tưởng ta. Nếu không ta sẽ thực sự biến mất trước mắt huynh.”

“Ta tin, ta tin. Vũ Nhi nói gì ta cũng tin.” Nam nhân liên tục gật đầu, ôm chặt y vào lòng: “Vũ Nhi, ta yêu đệ. Đừng rời khỏi ta. Đệ nói gì ta cũng tin. Sau này ta sẽ luôn nghe lời đệ, không chọc đệ tức giận. Đừng rời khỏi ta.”

“Sẽ không rời khỏi huynh. Vĩnh viễn không rời khỏi huynh.” Vân Phi Vũ vuốt lưng hắn, thề thốt đảm bảo, sau đó vỗ vỗ lưng hắn: “Tốt lắm, huynh ở nhà giúp mẫu thân ta thu dọn. Nhớ kỹ, nhất định phải khôi phục tiểu viện của ta trở lại bộ dạng trước kia. Ta tiễn hắn.”

“Làm…” Thấy vật nhỏ trừng mắt, Vân Khoảnh Dương tủi thân chớp mắt mấy cái, cũng chẳng dám nói những lời tiếp theo.

“Nam nhân này, bộ dạng hiện tại thực đáng yêu.” Vân Phi Vũ hôn nhẹ lên má hắn tựa chuồn chuồn lướt nước, sau đó mở miệng: “Ta không muốn các người vừa thấy mặt liền giao chiến, cho nên ta sẽ ra ngoài nói rõ mọi chuyện cho hắn biết, như vậy huynh có thể an tâm rồi.”

Thấy ánh mắt vật nhỏ sáng ngời, Vân Khoảnh Dương nhắm mắt kề trán lên trán y: “Đã biết, đi nhanh về nhanh.”

“Uhm.” Vân Phi Vũ đáp một tiếng, nhưng thấy nam nhân vẫn không chịu buông ra, y nhịn không nổi liền nói: “Dương, buông tay, huynh cứ như vậy ta không đi được.”

Mở mắt, chăm chú nhìn vật nhỏ trong lòng, Vân Khoảnh Dương cúi đầu hàm trụ đôi môi non mềm, cẩn thận nhấm nháp.

Nụ hôn của nam nhân mềm nhẹ như gió, ấm áp như mặt trời. Vân Phi Vũ biết hẳn là phải lập tức đẩy hắn ra nhưng trong lòng lại luyến tiếc, tới khi cả người nóng lên, hạ thân có phản ứng, lúc này người nọ mới buông ra, ghé bên tai y thì thầm cười khẽ: “Buổi tối phải bồi thường cho ta nha, bảo bối!”

“Hỗn đản, hắn cố ý, cái tên hỗn đản này.”

Vân Phi Vũ buồn bực đẩy hắn ra, tự nhìn bản thân một lượt, may mà y phục rộng thùng thình nên không nhìn ra cái gì. Quắc mắt trừng nam nhân đang tươi cười đắc ý, y vỗ vỗ mặt, ổn định *** thần xong mới mở cửa phòng, bước ra.

Tích Vô Nhai vẫn lẳng lặng đứng chờ đợi, nhìn hai người bên nhau, hắn cũng đoán được đại khái một ít, lòng đau quặn thắt từng cơn, áp lực trước ngực khiến hắn thở không nổi. Biết rõ nên lập tức rời đi, nhưng vẫn không thể nào cất bước, còn ôm tia hy vọng cuối cùng, hy vọng nghe từ miệng người nọ nói được y không hề tình nguyện, là bị bức bách, nhưng là, việc này chỉ sợ chính là từ lừa mình dối người. Hắn âm thầm cười khổ.

“Tích đại ca, chúng ta đi thôi!”

Nhìn người nọ đi về phía mình, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn tựa thái dương lại chỉ có thể ngắm nhìn, không thể vươn tay chạm tới, rõ ràng gần ngay trước mắt, vì sao lại cảm thấy xa xôi như vậy, là bởi gò má ửng hồng vì dục hỏa chưa lui, hay vẫn vì đôi môi y bị hôn tới sưng đỏ? Hắn không rõ ràng lắm, chỉ biết tâm càng lúc càng lạnh, càng ngày càng trầm, tượng như cá rời khỏi nước, sắp hít thở không thông mà chết.

Trơ mắt nhìn sắc mặt nam nhân ngày càng tái nhợt, Vân Phi Vũ nhanh chóng tiến lên, tràn đầy lo lắng nhìn hắn: “Tích đại ca, huynh làm sao vậy? Không thoải mái? Nếu vậy ta kêu Cổ đại phu tới xem cho huynh?”

Trông theo hai người bước ra khỏi tiểu viện, Vân Khoảnh Dương bước ra, muốn lập tức đuổi theo, nhưng nhớ tới những lời vật nhỏ vừa nói nên đành phải thu hồi cước bộ, xoay người bước vào phòng.

Hai người lẳng lặng bước đi, không ai nói chuyện, không khí căng thẳng mà xấu hổ. Không thể duy trì như vậy tiếp, Vân Phi Vũ hít sâu mấy hơi, sau đó mở miệng: “Tích đại ca, kỳ thực… ta có chuyện muốn nói với huynh.”

Tích Vô Nhai dừng bước, xoay người ngóng nhìn y, ánh mắt đau thương, vẻ mặt cô tịch.

Thấy hắn như vậy, lời đến miệng lại không thể thốt nên câu, Vân Phi Vũ mấp máy môi, cuối cùng đành phải cố nói: “Huynh… sao hôm nay lại có thời gian rảnh tới đây?”

Tích Vô Nhai cười khổ một tiếng: “Mỗi tháng ta sẽ tới nơi này một lần, muốn xem xem đệ đã trở lại hay chưa, thuận tiện quét tước một chút.”

“Thì ra vẫn do huynh quét tước, ta nói nửa năm chưa trở về nơi này, chẳng hiểu sao tiểu viện lại sạch sẽ như vậy.” Vân Phi Vũ tươi cười: “Đa tạ huynh!”

“Lời ta muốn nghe không phải cảm tạ, ta muốn gì, hẳn đệ phải hiểu.” không muốn tiếp tục dây dưa như vậy, miệng vết thương trong lòng càng lúc càng lớn, chỉ cần một câu của y cũng có thể phán định sinh tử của mình, Tích Vô Nhai nhìn thẳng y. “Rất muốn chạm vào y.”

Nam nhân đột nhiên tới gần, Vân Phi Vũ lui ra sau theo bản năng, mãi tới khi không thể lui, lưng tựa vào vách tường cứng rắn, cảm nhận được hơi thở nam nhân ngày càng gần, y quay đầu đi, nhất cổ tác khí nói: “Thực xin lỗi, Tích đại ca. Ta đã đáp ứng sẽ ở bên cạnh hắn cả đời, cho nên… mong huynh quên ta đi! Thực sự xin lỗi!”. (NHẤT CỔ TÁC KHÍ: một tiếng trống làm *** thần hăng hái thêm, hay còn hiểu là nói một mạch“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)

Phía trước đột nhiên không có động tĩnh, cẩn thận quay đầu lại, khi thấy vẻ mặt bi thương cùng thân thể lung lay sắp đổ của nam nhân, tâm can y co rút đau đớn, cảm giác đau lòng lan khắp toàn thân trong nháy mắt. Nhịn không được muốn vươn tay níu hắn, nhưng nhớ tới một gương mặt khổ sở khác, y mạnh mẽ áp chế chua sót không ngừng trào ra, trong lòng liên tục xin lỗi: “Tích đại ca, xin lỗi huynh, thực xin lỗi…”

“Vì sao? Vì sao? Ta đối xử với đệ không tốt? Hắn từng làm như vậy với đệ, vì sao, vì sao cuối cùng đệ lại chọn hắn?” Tích Vô Nhai đột nhiến tiến lên bắt lấy bờ vai y, lay động mãnh liệt, ánh mắt điên cuồng, không ngừng hỏi vì sao.

“Tích đại ca, huynh bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút đi!” Vân Phi Vũ nắm ngược lại cánh tay nam nhân, cao giọng hô quát, mãi đến khi nam nhân vô lực gã xuống mép tường, miệng vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Vì sao lại là hắn, vì sao, vì sao…”

Quan sát bốn phía, may mắn là nơi này hẻo lánh không người, nhìn nam nhân suy sụp ngồi dưới đất, khẽ thở dài, y ngồi xuống trước mặt hắn: “Tích đại ca, huynh tĩnh tâm nghe ta nói.”

Ngừng một chút, y tiếp tục: “Ta biết huynh đối xử với ta tốt lắm, luôn luôn tốt, ta cũng rất hiểu, cũng thực cảm kích huynh, chính là, ta đã có lựa chọn. Ta biết làm như vậy rất không công bằng với huynh. Giống như huynh nói, đích xác trước kia hắn đã làm rất nhiều chuyện tồi tệ với ta, chính là… ta không thể bỏ mặc hắn, bởi vì Dương chỉ có ta.”

“Mà huynh lại không giống như vậy. Huynh còn có thân nhân vì huynh suy nghĩ. Huynh còn có bằng hữu bên huynh chia sẻ ưu sầu, còn có thuộc hạ yêu kính huynh. Nhưng Dương chỉ có một mình ta. Từ nhỏ hắn đã không có người thực sự quan tâm mình, thuộc hạ cũng chỉ là những kẻ nghe lệnh làm việc, bằng hữu lại càng miễn bàn. Hắn vẫn luôn phải sống cuộc sống vất vả đáng chết đó, thấy hắn như vậy, ta thực sự đau lòng, cho nên ta muốn ở bên hắn cả đời. Mặc kệ lấy thân phận thân nhân hay ái nhân, ta chỉ muốn ở bên cạnh hắn, vậy nên, thực xin lỗi. Huynh hãy quên ta đi!”

“Nữ tử, nam tử tốt hơn ta nơi nào cũng có. Ta nghĩ không có ta huynh vẫn có thể sống tốt. Ta không đáng để huynh hi sinh nhiều như vậy. Huynh là người tốt, thật sự rất tốt, cho nên huynh nhất định phải hạnh phúc.

Nhìn nam nhân chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt khôi phục bình tĩnh, Vân Phi Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng lên vươn tay: “Đứng lên đi, huynh là vương gia, để người khác nhìn thấy bộ dạng này không hay chút nào.”

Tích Vô Nhai nắm lấy tay y, mượn sức đứng dậy, đột nhiên kéo y tới gần mình, vô cảm mở miệng: “Đó là đệ thương tiếc cho hắn, căn bản không phải yêu.”

Vân Phi Vũ ngẩn người, kinh ngạc nhìn hắn nửa ngày không nói, cũng quên giãy ra khỏi vòng tay của hắn. Một lúc lâu, lấy lại *** thần, y nhẹ nhàng đẩy hắn: “Ta không cho rằng như vậy. Có lẽ tình cảm ta dành cho hắn đích xác có dung hòa cùng thương tiếc, nhưng nếu không yêu hắn, nhìn hắn đau khổ bi thương như vậy, ta căn bản sẽ không có cảm giác đau lòng. Ta hy vọng hắn vui vẻ, hy vọng hắn hạnh phúc, chẳng lẽ như vậy vẫn không phải là yêu?”

Tích Vô Nhai nhẹ nhàng lắc đầu: “Đệ thật sự cảm thấy mình yêu hắn? Không phải đang thương hại hắn? Có lẽ đệ thích hắn, nhưng không nhất định là yêu, đệ…”

“Được rồi, Tích đại ca, chúng ta không cần tiếp tục thảo luận vấn đề này.” Vân Phi Vũ ngắt lời hắn, nghiêm mặt nói: “Ta biết huynh đối xử với ta rất tốt, nhưng nếu ta đã lựa chọn, nhất định ta sẽ không phản bội hắn. Thích cũng tốt mà yêu cũng tốt, ta đã quyết định sẽ cùng hắn cả đời, cho nên sau này chúng ta vẫn không nên gặp lại thì hơn. Xin lỗi huynh!”

Xoay người muốn rời đi lại đột nhiên bị nam nhân kéo trở về, nụ hôn nóng rực không ngừng hạ xuống, còn có lời thề thốt không cam lòng: “Ta sẽ không bỏ cuộc. Đệ vốn không yêu hắn, ta sẽ không bao giờ từ bỏ.”

Vân Phi Vũ tránh trái tránh phải, khi không thể nhịn được nữa liền dùng sức đẩy hắn ra, hét lớn: “Cho dù ta không yêu hắn nhưng ta cũng không yêu huynh!”

Thấy gương mặt nam nhân nháy mắt đã mất đi huyết sắc, tâm y đột nhiên thắt chặt lại, căng ra, bóp nghẹn, dị thường khó chịu. Y đã không thể phân biệt rõ ràng giữa yêu cùng thích có gì khác biệt, nhưng là, nhìn bọ họ vì chính mình mà bi thương, nhìn bọn họ khổ sở thì chính y cũng cảm thấy khổ sở. Tuy rằng không muốn tổn thương bất kỳ người nào, nhưng trong lòng y lại rất rõ ràng, không tổn thương một người, nhất định sẽ khiến cho người còn lại thương tâm. Đây chính là sự thật không thể tránh khỏi.

Mấp máy môi lại phát hiện mình không thể thốt nên lời, nhìn theo bóng dáng người nọ cô tịch lảo đảo rời đi, tâm y như muốn nứt ra, đau, rất đau, đau đến khiến y không thể thở nổi.