“Đỗ gia, người bắt ta mặc thứ này đi lòng vòng bên ngoài là muốn dẫn người tới?” Hạ Tứ lau mồ hôi lạnh trên trán: “May mà ta chạy nhanh, bằng không… chắc bị hắn xé thành tám mảnh mất.”
Đỗ Lãnh nhấp một ngụm trà nóng, cười nói: “Sao vậy? Khủng bố tới mức đó?”
“Cũng không phải.” Hạ Tứ liếc nhìn hắn một cái: “Tuy rằng không biết là ai, nhưng ánh mắt hắn bắn sau lưng ta cứ như có thể đem ta đốt thành tro, tựa hồ ta có thâm cừu đại hận gì với hắn không bằng. Đỗ gia, người sẽ không đưa kẻ nguy hiểm nào đó tới chỗ ta đó chứ?”
Đỗ Lãnh mỉm cười: “Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”
Thấy hắn úp úp mở mở như vậy, Hạ Tứ bất mãn bĩu môi, dứng dậy đi ra ngoài: “Ta đi xem bọn hắn chuẩn bị như thế nào.”
Nhìn bóng dáng hắn, khóe miệng Đỗ Lãnh gợi lên nụ cười lạnh: “Vân tiểu tử, ta không tin ngươi không rơi vào bẫy này.”
Tới trước tiểu lâu, Vân Khoảnh Dương quan sát một lượt, không khỏi nhíu mày: “Tiểu quan quán sao?”
Nghĩ tới chuyện chung quanh nơi này đều là nam nhân khiến hắn không hề thoải mái, hít sâu một hơi, chắp hai tay sau lưng, bước vào bên trong.
Mới bước qua bậc cửa, hai gã tiểu quan y phục mỏng manh lập tức mỉm cười tiến tới đón tiếp: “Gia, lần đầu ngài tới đây sao? Thoạt nhìn thật lạ mặt nha.”
Khẽ điểm mũi chân tránh khỏi bàn tay đang vươn tới, Vân Khoảnh Dương tùy tay vung một đĩnh vàng: “Tìm một vị trí thanh tịnh, tốt nhất là thấy rõ toàn cảnh.”
Nâng niu thỏi kim nguyên bảo mười lượng trên tay, hai gã tiểu quan nhìn nhau, trong mắt đồng thời hiện lên tín hiệu, “dê béo”.
“Vâng, mời gia theo ta tới đây.” Một gã tiểu quan xoay người đi vào bên trong, vừa đi vừa nói: “Gia cũng tới để xem Vũ Lạc sao? Hôm nay là lần đầu tiên y xuất hiện trước mặt mọi người, ngay cả chúng ta cũng rất tò mò!”
Thấy nam nhân nhìn chung quanh chứ không có ý định tiếp lời, gã tiểu quan lập tức ngậm miệng không nói tiếng nào.
Vào một gian phòng thượng hạng trên lầu hai, chờ trà bánh được đưa lên xong, Vân Khoảnh Dương lập tức đưa mắt tìm tòi khắp nơi, nhưng tìm đi tìm lại vài vòng vẫn không thấy bóng dáng người nọ, ngược lại, hắn bị tiếng ầm ĩ bên dưới khiến cho phiền não.
Đang định đứng dậy rời đi, khóe mắt lại liếc thấy bóng người màu xanh nhoáng lên phía thang lầu, đến lúc đưa mắt nhìn kỹ thì tất cả đèn trong tiểu lâu đều tắt hết, khắp nơi tối đen, yên tĩnh không chút tiếng động.
“Đáng chết!” Âm thầm tức giận mắng một câu, võ công của hắn đã luyện tới cảnh giới có thể nhìn rõ mọi vật trong bóng đêm, nhưng khi có ánh sáng đã khó phân biệt như vậy, mà hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào bóng dáng tương tự để tìm kiếm trong biển người phía dưới.
“Thùng”
Trong bóng đêm, tiếng trống vang dồn đột nhiên đánh thẳng vào tai mọi người, dư âm quanh quẩn khắp nơi, bám vào hơi thở mỗi người. Trong lúc tâm trí nhiễu loạn, tiếng gõ mềm mại lại vang lên, nhịp trống mỗi lúc một dồn dập khiến trái tim cũng rung động theo, mạch máu sôi trào, dục vọng sâu thẳm cũng bị lay tỉnh.
Màu đen thần bí. Bóng đêm thê lương. Tiếng trống như ma âm mê hoặc mọi người, dụ dỗ mảnh hắc ám ẩn sâu trong thâm tâm bọn họ phát ra. Tâm trí điên cuồng, dục vọng trần trụi. Ngay khi bọn họ tới bên cạnh giới hạn của sự điên cuồng, tiếng tiêu du dương lại cất lên, trái tim nôn nóng được an ủi. Khi ánh lửa bùng lên thành nửa vòng tròn quanh sân khấu, năm người mang mặt nạ đã đứng đó tự bao giờ.
Áo ngắn không vai, chiếc váy đuôi cá thấp eo xẻ một đường thẳng tắp xuống dưới khiến đôi chân thon mịn cùng đường cong xinh đẹp trên cơ thể họ hoàn toàn lộ ra, hấp dẫn mà phiến tình khiến mọi người điên cuồng gào thét, máu mũi ứa ra. Tuy nhiên, có một người hoàn toàn không chú ý tới điều đó.
Vân Khoảnh Dương vẫn không ngừng nhìn chung quanh, đến khi bất giác lướt qua nam tử mang mặt nạ đánh trống khiêu vũ giữa đài, tâm hắn chấn động, cảm giác xa lạ nhưng không thể rời mắt.
Da thịt trắng tựa tuyết, tóc dài đen huyền, vòng eo uyển chuyển đong đưa dưới ánh lửa bập bùng yêu mị mà cuồng dã, trong cương có nhu, trong nhu lại ẩn chưa vẻ cương nghị, nhất cử nhất động đều tràn ngập khiêu khích cùng quyến rũ, khiến cho ánh mắt mọi người si mê điên cuồng theo từng bước múa của y.
Nhạc dừng, vũ dứt, không khí tĩnh lặng qua đi, mọi người lập tức tranh cãi nghiêng trời lệch đất: “Tháo mặt nạ, tháo mặt nạ…”
Vân Phi Vũ hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên y lộ dung nhan thực sự trước mặt mọi người, trong lòng không khỏi có chút kích động. Tiếng bước đi nhỏ nhẹ từ phía sau truyền tới, nhận ra bốn mùa đang đứng bên cạnh mình, giọng nói ôn nhu của Xuân Liễu truyền tới: “Đừng sợ, sẽ quen thôi.”
“Sẽ quen?” Trên mặt hiện lên nụ cười khổ, nghe thấy người nọ nhỏ giọng đếm ngược: “Ba, hai..”
Mặt nạ buông xuống, y đưa mắt nhìn quanh cảnh yên tĩnh dưới đài, vẻ mặt ngây dại của mọi người khiến y vô cùng bực bội. Y tự hiểu diện mạo của mình ra sao, dường như không tới mức khiến cho người ta thất thần quên hết mọi thứ như vậy.
Kỳ thực y không biết sau khi trang điểm mình đã trở nên xinh đẹp tới mức nào. Đôi mắt trong veo, bảy phần mị hoặc, ba phần hồn nhiên, hoàn toàn là sự kết hợp giữa thiên sứ và ác ma.
Còn không đợi mọi người lấy lại *** thần, một trận cuồng phong thổi qua, một người nhảy xuống đài, uy áp đánh thẳng lại khiến bốn mùa bất giác lui về phía sau vài bước, nhìn gương mặt tràn đầy cuồng bạo của nam nhân, kinh ngạc, sợ hãi.
Vân Khoảnh Dương nhìn người trước mắt, khó tin, đau lòng. Tại sao Vũ Nhi của hắn lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, trở thành một nam kỹ lấy lòng mọi người?
“Sao hắn lại lên đó?” Có người bất mãn kêu lên, sau đó là vô số tiếng la hét ầm ĩ: “Dựa vào cái gì mà hắn có thể lên đó? Chúng ta cũng muốn lên, kéo hắn xuống dưới, cút xuống dưới đi…”
Phía sau truyền tới tiếng gầm rú xua đuổi, nhưng hiện tại tâm tình Vân Khoảnh Dương cực kỳ xấu, quay đầu nhìn quét một vòng, ánh mắt sắc bén lại lạnh như băng khiến mọi người lập tức im lặng, không dám tiếp tục làm ồn.
“Vân… Thiếu chủ Vân gia!”
Tiếng thét kinh hãi đột nhiên vang lên giữa đám người.
Yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, tiếng xầm xì nho nhỏ lại không ngừng vang lên, miệng của đám tiện nhân kia cứ khép mở liên tục, thanh âm vo vo như ruồi bọ không ngừng truyền tới tai, hắn xoay người quát lớn: “Câm hết miệng lại cho ta, còn ồn ào nữa là giết sạch!”
Nhất thời, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, vẻ mặt mỗi người đều mang theo sợ hãi, còn không ít người lập tức bưng kín miệng, sợ rằng phát ra một chút thanh âm sẽ chọc giận người trên đài.
“Vũ Nhi, đệ mới vừa nói cái gì?” Giọng nói nam nhân trở nên dịu dàng.
Giết hắn! Giết hắn! Trong lòng, thù hận không ngừng kêu gào, Vân Phi Vũ thở sâu, áp chế *** thần đang rối loạn, đạm cười, lời nói nhỏ nhẹ chậm rãi thốt ra: “Ta nói nơi này là vũ đài, mời gia xuống trước được không? Nếu ngài thích Vũ Lạc vậy thì tới bàn bạc với ma ma là được. Vũ Lạc nhất định sẽ hầu hạ ngài chu đáo.”
“Đệ… đệ gọi ta là gì?” Vân Khoảnh Dương ôm chầm lấy eo nam tử, nâng cằm y lên: “Vũ Nhi, đệ không nhận ra ta sao?”
“Đương nhiên ta có thể nhận ra ngươi, cho dù ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi. Ta hận không thể lập tức giết chết ngươi!” Vân Phi Vũ thùy hạ mi mắt, áp chế hỏa nộ trong lòng, đang định mở miệng lại nghe thấy giọng nói của Hạ Tứ vang lên từ phía sau.
“Ai nha, vị này chính là thiếu chủ của Vân gia sao, quả nhiên là khách quý đại giá quang lâm nha!” Hạ Tứ duyên dáng tiêu sái bước tới, ánh mắt đảo sang hai bên, bốn mua đang ngẩn người lập tức tỉnh lại, lui về phía sau vũ đài. Hắn vừa cười vừa nói: “Thiếu chủ đại nhân tới đây thực khiến cho Noãn Đông Các như được tiếp thêm sinh khí, bất quá… thiếu chủ đại nhân, ngài nhìn xem…” nhìn quét một vòng: “Có phải chúng ta nên tới nơi khác nói chuyện hay không? Cho dù ngài ưng ý Vũ Lạc của chúng ta thì cũng phải…”
Nụ cười ám muội kia khiến Vân Khoảnh Dương phát hỏa, đảo mắt ra chung quanh mới phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung về phía mình, mà hắn còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi người đang nép trong ngực, quả thực nơi này không phù hợp nói chuyện. Hắn gật đầu: “Được rồi.”
Dắt Vân Phi Vũ đi cách phía sau Hạ Tứ hai bước, đột nhiên phát hiện y đang đi chân trần, hắn xoay người ôm y vào lòng, rời khỏi vũ đài trong tiếng kinh hô của mọi người.
Tới một gian sương phòng, Vân Khoảnh Dương ôm Vân Phi Vũ ngồi trên ghế, bàn tay to lớn vuốt ve lên làn da lộ ra ngoài của y, nhìn y ngoan ngoãn tựa con mèo nhỏ nép trong lòng mình, nhẹ giọng hỏi: “Vũ Nhi, đệ thật sự không nhận ra ta là ai sao?”
“Nhận ra.” Vân Phi Vũ cười ngọt ngào: “Ngài chính là vị khách đầu tiên của Vũ Lạc.”
“Sao có thể như vậy?” Nam nhân khó hiểu nhìn Hạ Tứ vẫn đang tươi cười: “Y làm sao vậy, có phải các ngươi đã cho y ăn thứ gì hay không?”
Ngụm nước trà vừa nhấp vào miệng đã sặc lên tận mắt, Hạ Tứ vỗ ngực không ngừng ho khan, một lúc lâu sau mới nói: “Thiếu chủ đại nhân, oan uổng quá mà, hài tử này là do ta nuôi nấng từ nhỏ tới giờ, thương y còn không kịp thì sao có thể hại y cho được. Lạc Nhi, mau giúp ma ma nói vài câu đi, đừng khiến thiếu chủ đại nhân tức giận nha”
Vân Phi Vũ ngẩng đầu, hai tay nắm chặt vạt áo nam nhân, đôi mắt dần hoe đỏ, bộ dạng như sắp khóc tới nơi: “Gia, ngài không thích Vũ Lạc sao? Ngài không cần Vũ Lạc sao?”
Vân Khoảnh Dương ngẩn ra, thấy trong mắt y long lanh ngấn lệ, nhịn không được liền hôn lên khóe mi y một cái, nhỏ giọng thì thầm: “Sao có thể, Vũ Nhi là bảo bối của ta, là bảo bối trân quý nhất của ta.”
“Quên đi, xem ra có ở đây cũng chẳng hỏi thêm được điều gì, trước tiên đưa y về rồi sau đó tìm nguyên nhân vậy.”
Vừa muốn đứng dậy rời đi, nhìn y phục của người trong lòng, hắn không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói với kẻ bên cạnh: “Y phục.”
Hạ Tứ khẽ ngây ra, sau đó hiểu hắn muốn làm gì, lập tức mỉm cười: “Thiếu chủ đại nhân muốn bao Vũ Lạc sao? Vậy ngài muốn bao bao lâu? Một năm? Hai năm? Hay là…”
“Câm miệng!” Vân Khoảnh Dương gầm lên: “Y vốn là người của Vân gia, bị các ngươi mê hoặc thần trí lợi dụng mới ra thế này. Không hủy đi nơi này của các ngơi đã là nể mặt các ngươi lắm rồi, hừ!”
Mắt thấy nam nhân đứng dậy muốn rời đi, Hạ Tứ lập tức chắn trước mặt hắn, mặc dù vô cùng lo lắng nhưng chỉ có thể kiên trì: “Thiếu chủ đại nhân, ta nghĩ nhất định ngài đã hiểu lầm mất rồi. Vũ Lạc thật sự là do ta nuôi nấng từ nhỏ tới lớn mà, không tin thì ngài tự hỏi y đi.”
Vân Khoảnh Dương vốn không tin nhưng vẫn nhìn bảo bối trong lòng,
Bộ dạng Vân Phi Vũ như đang sợ hãi, cầm lấy vạt áo hắn, khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ma ma đối xử với ta tốt lắm mà.”
Trong lòng thở dài thật dài: “Thôi vậy.” Vân Khoảnh Dương nhìn về phía Hạ Tứ: “Đem khế ước bán thân của y đưa cho ta.”
“Sao? Ngài muốn mua y? Nhưng mà…”
Thấy hắn do dự, ánh mắt Vân Khoảnh Dương trở nên âm lệ: “Có tin rằng từ mai trở đi, nơi này của ngươi không bao giờ mở cửa được nữa hay không?”
“Vâng, vâng, tiểu nhân đã hiểu.” Hạ Tứ lau lau mồ hôi lạnh trên trán, tròng lòng không ngừng kêu khổ: “Lão bản bảo ta diễn trò đòi thêm chút bạc, nhưng đây không phải là đòi bạc đâu, đây là liều mạng thì có.”