(Ly biệt giữa rừng)
“Vậy ngươi cứ coi như ta giết là được.” Tư Vũ Thánh nổi giận gầm lên một tiếng, cúi đầu ngậm lấy môi thiếu niên, không để ý y phản kháng. Tựa hồ muốn nuốt y xuống bụng, hắn thô bạo cắn xé cho tới khi trong miệng truyền tới vị huyết *** tanh nồng, lúc này mới hổn hển buông ra.
Hút từng ngụm từng ngụm không khí, đôi mắt Vân Phi Vũ bốc hỏa trừng nam nhân trước mặt, tới khi hơi thở bình ổn mới gằn lên từng chữ: “Ta hỏi lại ngươi một lần, có phải chính ngươi đã giết nghĩa phụ của ta hay không?”
“Phải!” Tư Vũ Thánh bình tĩnh trả lời, hắn không tin một tên ngoại nhân (người ngoài)kia lại quan trọng hơn mình, càng không tin thiếu niên sẽ động thủ với mình.
“Ngươi… khốn kiếp!” Thiếu niên tức giận, nắm tay hướng thẳng lên mặt hắn. Nam nhân không hề trốn tránh, hắn muốn nhìn xem thiếu niên có thể thật sự xuống tay hay không.
Tuy nắm đấm không mạnh nhưng thật sự dừng lại trên mặt nam nhân. Tư Vũ Thánh chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong thân thể đều dồn lên não, chưa lúc nào hắn lại cảm thấy tức giận như lúc này.
Giữ lấy nắm tay thiếu niên, câu nói thốt ra từ kẽ răng: “Ngươi… thực sự ra tay với ta?”
Hiện tại Vân Phi Vũ vô cùng tức giận, lời nói nam nhân thật thật giả giả đan xen, nhưng thứ y thực sự muốn là một cái đáp án. Y hiểu tất cả đều do tư tâm mình quấy phá, nhưng y vẫn muốn nghe câu trả lời phủ nhận từ nam nhân, khiến cho mình an tâm một chút.
“Không thể nói lí với ngươi!” Thiếu niên tức giận trách móc, chịu đựng đau đớn trên vai, liều mạng đẩy nam nhân ra xa, xoay người rời đi.
“Ngươi đi đâu?” Hai lần ba lượt bị cự tuyệt khiến nhẫn nại của Tư Vũ Thánh đã tới cực hạn, hắn nắm lấy tay thiếu niên kéo lại: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Không liên can tới ngươi.” Vân Phi Vũ lạnh lùng nhìn hắn một cái, quát lên: “Buông tay ra!”
“Ngươi muốn quay trở lại bên cạnh Tích Vô Nhai?” Tưởng tượng tới cảnh y dưới thân kẻ khác thở gấp, rên rỉ, hỏa nộ trong lòng tựa ngựa hoang đứt cương, khó có thể khống chế.
Thiếu niên lạnh lùng nhìn hắn: “Người này, khi còn chưa biết sự thật đã cưỡng ép ta, vậy những người khác thì sao? Trước kia nam sủng nữ sủng cả đống, mà hai năm đã qua, chỉ sợ có muốn đếm cũng không đếm nổi. Dựa vào đâu hắn cứ yêu cầu này nọ với ta. Năm đó, chẳng phải chính hắn là người đã vứt bỏ ta hay sao? Vậy mà hiện tại hắn lại dùng bộ dạng đố phu trách cứ ta bất trung. Rốt cuộc hắn dựa vào cái gì mà cho rằng mình có tư cách làm như vậy?”
(Đố phu: ông chồng ghen tuông)
Vân Phi Vũ nhếch môi cười lạnh: “Ta ở bên cạnh ai, lên giường với ai cũng liên can gì tới ngươi?”
“Ngươi nói cái gì? Không lên can tới ta?”
Cảm nhận được bàn tay nam nhân siết chặt lại, lực đạo cơ hồ muốn cắt đứt vòng eo mình, thiếu niên lại làm như không có cảm giác, lạnh lùng nói: “Ngươi đã hiểu được quan hệ giữa ta cùng Tích Vô Nhai rồi. Trùng hợp ghê, ta cũng chẳng muốn nói nhiều. Mời ngươi buông tay!”
Ánh mắt lãnh đạm, ngữ khí vô cảm, biểu hiện xa cách. Nhìn bộ dạng thiếu niên như vậy, Tư Vũ Thánh không giận, ngược lại còn cười.
Thấy hắn như vậy, Vân Phi Vũ lập tức bất an. Theo những điều y hiểu về nam nhân, đây chính là trạng thái trước khi nổi giận của hắn. Ý niệm muốn chạy trốn đột nhiên dâng lên từ thâm tâm, nhưng mặc cho y cố gắng giãy dụa như thế nào, đôi bàn tay quấn trên người vẫn cứng như thép, không chút mảy may suy chuyển.
“Muốn chạy trốn?” Thanh âm trầm thấp mang theo hơi nóng phải bên tai khiến tóc gáy thiếu niên đột nhiên dựng đứng.
“Ngươi có biết hậu quả chọc giận ta ra sao không?” Ngữ khí nam nhân cực kỳ ôn nhu khiến người ta không nghe ra chút tức tối nào, nhưng thiếu niên rất rõ, hắn đã nổi giận, hàn ý tràn ra từ đáy lòng.
Hai bàn tay quấn trên lưng đột nhiên buông ra, Vân Phi Vũ chẳng hề suy nghĩ, lập tức xoay người bỏ chạy. Nhưng mới chớp mắt một cái, người nọ đã che chắn trước mặt y, lớp nhân bì diện cụ đã hoàn toàn lột bỏ làm lộ ra gương mặt nghiêng nước nghiên thành. Hiện tại, gương mặt ấy đang nở nụ cười ngọt ngào, rực rỡ.
“Sao vậy, chúng ta mới vừa gặp lại mà Vũ Nhi đã muốn rời khỏi ta sao?”
Thiếu niên còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy phía trước ‘roạt’ một tiếng, làn da trắng nõn như tuyết đã lộ ra trong không khí lạnh lẽo.
Vân Phi Vũ kinh ngạc nhìn hắn, tùy ý nam nhân đè ép lên thân thể mình, cười sầu thảm: “Ngươi… muốn cưỡng ép ta?”
Trái tim Tư Vũ Thánh cứng lại, nhưng thời khắc nhìn thấy thân thể thiếu niên, dục vọng bừng bừng cháy lên đã không thể khống chế.
Cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng đang phẫn nộ run rẩy, tỉ mỉ nhấp nháp, tham lam mút vào chiếm đoạt, đôi môi quấn quýt khiến nước bọt vang lên những thanh âm *** mi kiều diễm trong cánh rừng yên lặng, khiến người ta chẳng thể nào không mơ tưởng.
Y phục đã bị kéo xuống dưới, thân thể trắng nõn của thiêu niên hơi run rẩy trong từng cơn gió lạnh. Nhìn vết sẹo đỏ tươi khó coi trên vai y, ánh mắt nam nhân tối sầm lại: “Ai làm?”
“Không liên can tới ngươi.” Thiếu niên lãnh đạm mở miệng, che dấu cảm giác khuất phục không ngừng dâng lên. Vẫn nghĩ nam nhân này yêu mình nên sẽ không bao giờ cưỡng ép, vì vậy y tự lừa dối bản thân, đêm đó chỉ là một sự kiện ngoài ý muốn, nhưng hiện tại, tất cả những hành động của hắn khiên tâm y băng lạnh.
Vân Phi Vũ không hề phản kháng, tùy y nam nhân giở trò, trong lòng bi ai suy nghĩ: “Đây chỉ là thân thể mà ta mượn được mà thôi.”
Nhận thấy y trầm mặc, nam nhân ngừng tay, nhưng thời khắc nghe được câu nói đó, hỏa nộ trong lòng nhất thời nổ tung, tia lý trí cuối cùng cũng bị phẫn nộ trôn vùi. Nâng cằm thiếu niên đối diện với mình, hắn liên tục cười lạnh, “Được, được. Không liên can tới ta đúng không. Vậy ta sẽ khiến ngươi hiểu ra: thứ gì ta không đạt được thì kẻ khác cùng đừng mơ tưởng có được.”
Không có ôn nhu cùng thương tiếc, thiếu niên bị thô bạo đẩy ngã lên nền đất lạnh như băng, sau lưng đau đớn, y cắn chặt răng không cho cổ họng vang lên một chút thanh âm. Điều đó càng khiến nam nhân tức giận.
Ngậm lấy hồng anh nho nhỏ nổi lên trước ngực thiếu niên, ác ý cắn mạnh lên đó một cái, cảm nhận được thân thể y run lên đau đớn, trong miệng truyền tới vị sắt tanh nồng, nam nhân híp đôi mắt lại, nhìn máu tươi nhiễm hồng điểm nhỏ. Theo khuôn ngực phập phồng hơi thở, khẽ run rẩy trong làn gió lạnh của thiếu niên, hạ phúc dần căng thẳng.
Dục vọng của thiếu niên hơi ngẩng đầu lên, nhưng không chịu phối hợp, hình như có dấu hiệu mềm xuống. Tư Vũ Thánh nắn mạnh, nhìn y đau đớn không chịu được mà co rút thân mình, nâng chân y lên, đem cự vật trướng đại của mình đặt trước tiểu huyệt hồng nhạt đang nhắm chặt. Mạnh mẽ chen vào giữa khe hở nhỏ hẹp, dục vọng bị cảm giác mềm mại ấm áp bao lấy khiến hắn vui vẻ thoải mái.
Vân Phi Vũ không rên một tiếng, quật cường nhắm chặt hai mắt. Ánh mắt nam nhân càng thêm tối mịt, thắt lưng động một cái, đen cự vật của mình hung hăng đâm vào thân thể thiếu niên, nhìn đôi má y tái nhợt trong nháy mắt. Trái tim đau buốt, áp chế dục vọng tàn sát bừa bãi trong thân thể thiếu niên, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng hút liếm, cũng không ngờ thiếu niên lại quay đầu cự tuyệt nụ hôn của hắn.
Ánh mắt Tư Vũ Thánh trở nên âm lệ, bóp má thiếu niên, lập tức cắn lên hai phiến hoa mềm mại, cắn xé như dã thú, hạ thân cũng kịch liệt trừu sáp chẳng lưu tình.
Khoái cảm mãnh liệt khiến *** thần mê loạn, thanh âm thiếu niên gào thét thống khổ cũng trở nên quyến rũ, tựa như bùa chú mê hoặc nam nhân, thôi thúc hắn tàn phá.
Nhìn thân thể mềm mại trắng nõn tựa tuyết dưới thân không ngừng run rẩy, nam nhân câu lên nụ cười tàn nhẫn, tùy ý làm nhục cùng tổn thương thiếu niên.
Một hồi hoan ái không chút khoái cảm tra tấn Vân Phi Vũ kiệt sực, thắt lưng đau đớn, bả vai đau đớn, hạ thân đau đớn, tâm càng thêm đau đớn. Nam nhân nhẫn tâm tàn phá không chỉ khiến thân thể ý tổn thương, càng khiến trái tim y tổn thương sâu sắc.
Hiện tại, thiếu niên nằm trên nền đất cứng rắn lạnh như băng tựa búp bê bị người ta phá hỏng, nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, ánh mắt trống rỗng vô thần, không có một tia tiêu cự.
Phát tiết xong, nhìn thiếu niên không hề tức giận, tâm trí Tư Vũ Thánh hoảng sợ, nhưng nhìn ***g ngực y còn phập phồng hơi thở, hắn nhất thời an tâm.
Chậm rãi rút dục vọng mềm nhũn của mình ra, hỗn hợp máu tươi đỏ chói cùng trọc dịch cũng trào ra ngoài, hình ảnh hạ thể thảm thương của thiếu niên lọt vào mắt, trái tim nam nhân đau đớn, hối hận không thôi.
Nhìn khắp nơi trên thân thể mềm mại trắng nõn tựa tuyết kia vương đầy những vết xanh tím cùng dấu cắn còn đang rỉ máu, hiện tại, Tư Vũ Thánh thực sự muốn tự tát cho mình một bạt tai. Những ngày mất đi thiếu niên, nỗi nhung nhớ thống khổ vẫn luôn ăn mòn hắn, khiến hắn không ngừng sám hối. Thầm nghĩ, nếu bản thân có thêm một lần cơ hội, hắn thề sẽ không bao giờ khiến thiếu niên tổn thương, nhưng tình cảnh trước mắt…
Kéo y phục bên cạnh bao lấy thân thể trần trụi của thiếu niên, sau đó cẩn thận ôm y vào lòng, vuốt ve đôi má tái nhợt không chút huyết sắc kia, khẽ gọi: “Vũ Nhi, Vũ Nhi.”
Vân Phi Vũ chậm rãi lấy lại *** thần: “Xong rồi sao?” Đôi mắt nhìn nam nhân không chẳng mảy may có lấy một chút cảm xúc, tĩnh lặng như nước.
“Vũ Nhi, đừng dọa ta.” Tư Vũ Thánh đem mặt mình dán lên gương mặt lạnh lẽo của thiếu niên, không ngừng tự trách: “Xin lỗi, thực xin lỗi. Ta không cố ý tổn thương đệ, nhưng ta không thể chịu đựng được khi đệ bị kẻ khác đụng chạm, không thể chịu đựng được khi trong lòng đệ có người khác. Ta yêu đệ, vô cùng yêu đệ, vậy nên đệ đừng tức giận được không? Đừng bỏ mặc ta được không?”
Cọ nhẹ lên thân thể y, nam nhân thì thầm: “Đệ là của ta, là của ta, chỉ của một mình ta.”
“Buông ra!” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng thốt ra từ miệng thiếu niên, thân thể nam nhân cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía y.
Đôi mắt tím ngắt yên lặng vẫn không chút biểu tình nhưng toàn thân lại toát ra sự kháng cự, kháng cự hắn ôm ấp, kháng cự hơi ấm cơ thể hắn, kháng cự hắn âu yếm ngọt ngào, kháng cự tất thảy những thứ thuộc về hắn, đẩy hắn ra xa, đẩy hắn ra khỏi cánh cửa trái tim mình.
“Vũ Nhi.” Tư Vũ Thánh gắng gượng cười: “Đừng tức giận được không? Sau này ta sẽ nghe theo lời đệ, đệ nói gì ta cũng nghe theo, đừng tỏ ra như vậy có được không?”
“Được.” Thiếu niên trả lời không do dự khiến đôi mắt nam nhân sáng lên, nhưng lời nói tiếp theo khiến sắc mặt hắn xám lại như tro.
“Ngươi lập tức buông ra, sau đó biến đi, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai. Ngươi đi dương quang đạo của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta. Ta sẽ không xuất hiện trước mặt của ngươi, ngươi cũng đừng xuất hiện trước mặt của ta. Đời này kiếp này, quan hệ chúng ta coi như chấm dứt, vĩnh viễn chia lìa!”
“Đệ…” Cảm giác da thịt mềm mại vẫn quanh quẩn bên tay, Tư Vũ Thánh áp chế cảm giác muốn phá hủy nó, áp chế hỏa nộ trong lòng, hắn bình tĩnh mở miệng: “Chuyện khác ta đều có thể nghe theo đệ, trừ bỏ việc này.”
Sớm biết sẽ như vậy, Vân Phi Vũ cười lạnh, thùy hạ mi mắt, cắn mạnh lên lưỡi một ngụm, mặc kệ mùi vị huyết *** tràn ngập trong miệng, thoảng lên mũi.
Thấy thiếu niên im lặng không nói, nam nhân than nhẹ một tiếng, đang chuẩn bị ôm lấy y rời khỏi nơi này, không ngờ lại nhìn thấy khóe miệng y trào ra dòng máu đỏ tươi, tâm run lên, bóp chặt khiến hai hàm răng y mở ra liền thấy máu tươi nhiễm đỏ khuôn miệng.
“Đệ làm gì vậy? Tại sao lai tổn thương chính mình? Đệ muốn đánh ta, mắng chửi ta cũng được, vì sao lại làm như vậy?” Tư Vũ Thánh tức giận rống to.
Thiếu niên đạm mạc nhìn hắn một cái, bởi đầu lưỡi đau đớn nên nói chuyện có chút gian nan: “Nếu muốn… muốn ta… không làm như vậy… thì… lập tức… biến mất trước… mắt ta… Vĩnh viễn… không được… xuất hiện!”
“Không thể nào, không thể nào…” Tư Vũ Thánh ra sức kéo y vào lòng, nhưng thấy khóe môi y câu lên một mạt tiếu ý, tâm trí hắn bắt đầu hoảng hốt, nắm chặt cằm dưới của y: “Không được phép cắn nữa, không được phép cắn!”
Thiếu niên không nói lời nào, nhưng vẻ khinh thường trong mắt y khiến nam nhân hiểu được y muốn nói: “Hiện tại ngươi có thể ngăn ta, nhưng có dám chắc sau này lúc nào cũng ngăn lại được? Chắc chắn ta sẽ thành công.”
“Đừng đối xử với ta như vậy, đừng làm như vậy mà! Vũ Nhi, đệ đừng tra tấn ta như vậy, được không? Cầu xin đệ!”
Vẻ cương quyết trong mắt thiếu niên khiến nam nhân đau lòng, bắt đầu thấp giọng cầu xin.
“Buông… ngươi đi đi!”
Nam nhân kinh ngạc nhìn thiếu niên, thấy sắc mặt y kiên quyết, từng cơn đau đớn đánh úp lại tâm can, nhắm chặt mắt một hồi lâu mới mở ra. Mang theo tia hy vọng cuối cùng, hắn run giọng mở miệng: “Chỉ có làm như vậy thì đệ mới không tự khiến mình tổn thương?”
Thiếu niên gật đầu không chút do dự.
“Đệ có thể cam đoan?”
“Không cam lòng, thật sự không cam lòng, nhưng liệu những ngày tháng sau này có thể ngăn cản mỗi lần y cắn lưỡi tự sát hay không? Có lẽ rời xa một thời gian, chờ khi nào y bình tĩnh một chút sẽ không còn như vậy, tới lúc đó ta mới đưa y trở về bên cạnh.”
Nghĩ tới đó, nam nhân gật đầu: “Được rồi.” Nhìn chung quanh một vòng, hắn ôm lấy thấy thiêu niên: “Ta đưa đệ rời khỏi nơi này trước!”
“Không… thả ta xuống… ngươi… đi đi!”
“Do ta tổn thương y quá sâu sắc nên mới khiến y trở nên quá khích như vậy?” Tư Vũ Thánh thoáng chần chờ, sau đó mở miệng: “Nơi này là rừng sâu, thân thể của đệ…”
Ánh mắt thiếu niên không chút thoái nhượng, nam nhân thở dài: “Được rồi!”
Nhẹ nhàng đặt y dưới tàng cây, sau đó chỉ về một hướng: “Đi theo hướng kia có thể ra khỏi rừng.” cuối cùng thâm ý nhìn y một cái: “Vậy… ta đi đây?!”
Vân Phi Vũ chẳng hề nhìn hắn, nhắm mắt dưỡng thần, đến khi không nghe thấy âm thanh nào khác, biết hắn đã rời đi, áp lực cùng bi thương nhất thời bộc phát, y che ngực thở dốc từng ngụm.
Tư Vũ Thánh đứng trên thân cây phía xa dõi theo thiếu niên. Nơi này là rừng sâu, hắn vô cùng lo lắng nên vẫn không đi xa. Thấy bộ dạng thống khổ của thiếu niên, ngực hắn cũng co rút đau đớn từng cơn nhưng chỉ có thể nén lại, không dám hành động.
Tiếng huýt sáo chói tai từ xa truyền tới, nam nhẫn khẽ cau mày. Đây là tín hiệu hắn và bốn người bọn họ liên lạc với nhau. Hắn nhìn thiếu niên vẫn tựa vào gốc cây để nghỉ ngơi, thầm nghĩ y sẽ không rời khỏi đây nhanh như vậy, quét mắt nhìn một vòng, không cảm nhận được bất kỳ động tĩnh khác thường nào, lưu luyến liếc nhìn y một lần nữa, sau đó nhanh chóng phi thân về nơi phát ra tiếng huýt sáo.
Một lúc lâu sau, cảm thấy sức lực khôi phục được một chút, Vân Phi Vũ chống thân cây đứng dậy, sau đó tựa lên cây, há miệng thở dốc. Kéo y phục khoác trên người lên, đang chuẩn bị mặc vào, chợt nghe phía sau truyền tới giọng nói châm biếm: “Còn mặc vào làm gì, tóm lại còn phải cởi ra.”
Không đợi y quay đầu lại, một cơn gió nhẹ thôi qua sau gáy, sau đó trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.
“Nhanh hành động đi. Đã đưa bầy sói tới chưa?” Người khi nãy lại mở miệng.
“Đã đưa tới, thưa tộc trưởng.”
Nghe thấy tiếng sói hú lên ngày càng gần, người nọ lập tức hạ lệnh: “Đi!”