Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 5 - Chương 193: Cuộc chiến tranh đoạt




“Rốt cuộc cũng ra rồi sao?” Tích Vô Nhai cười khẽ. Trước đó hắn đã thấy một thân ảnh nhỏ bé nấp nửa người sau cổng lớn, quả nhiên hắn đang nghe lén.

Đứng phía sau đội cung thủ, bàn tay nhỏ bé của Ô Ân Kì vung lên, đám binh sĩ cao lớn tay lăm lăm kiếm cùng khiên vây quanh nam nhân.

Tích Vô Nhai dùng dư quang nơi khóe mắt quan sát chung quanh một lượt, lạnh nhạt mở miệng: “Ngươi cho rằng như vậy có thể vây khốn ta?”

Ô Ân Kì nhìn nam nhân chằm chằm, nhớ tới tình cảnh đêm đó, trong lòng hắn lại bốc hỏa: “Cái tên chết tiệt này dám làm chuyện đó với ca ca, khiến cho hắn chết một vạn lần cũng không đủ.”

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta biết ngươi rất lợi hại, tuy nhiên, ta muốn nhìn xem ngươi dùng cách gì để chống lại một vạn đại quân của ta.”

Tích Vô Nhai nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta sớm biết ngươi sẽ làm như vậy.” Nói xong, hắn quay đầu lại liếc mắt một cái. Hai người khó hiểu liền nhìn theo tầm mắt nam nhân, Cát Nhĩ Cách chấn động, mà Ô Ân Kì vì vóc dáng thấp bé nên không nhìn thấy gì, đành phải hỏi binh lính bên cạnh: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm tiểu điện hạ, phát hiện đại quân Dạ Diệp quốc cách đây hơn một dặm, bọn họ đang nhanh chóng di chuyển về phía ta.”

“Hừ, quả nhiên gian trá.” Ô Ân Kì phẫn nộ nhìn hắn, đột nhiên quát lớn: “Nhanh chóng bắt kẻ này lại cho ta, ai giết chết hắn sẽ có thưởng.”

“Dừng tay!” Cát Nhĩ Cách hét lớn: “Ô Ân Kì, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy? Ngươi quên mục đích chúng ta tới đây rồi sao? Vì một người nam nhân mà làm như vậy có đáng không?”

Ô Ân Kì quay đầu nhìn hắn, khuôn miệng nhỏ quật cường mím lại thành một đường thẳng tắp, hơn nửa ngày mới mở miệng: “Cát Nhĩ Cách ca ca, việc gì cũng có thể đàm phán, chỉ riêng việc này ta sẽ không thoái nhượng.” Hắn chỉ về phía nam nhân bị vây lại: “Người này phải chết!”

Nói xong, hắn lập tức nâng tay lên: “Tất cả cùng tấn công!”

“Ngươi… khiến cho ta quá thất vọng rồi!” Cát Nhĩ Cách bỏ lại một câu, lập tức xoay người bước đi, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà quay đầu lại nhìn, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt khiến cho ngây ngẩn. Người nọ chỉ cần phất tay một cái, hàng trăn binh lính lập tức ngã xuống. Tiếp tục nhìn ra xa cũng thấy đại quân Dạ Diệp quốc đang tới gần.

“Không được, phải ngăn cản trận chiến này lại.” Hắn cúi đầu suy nghĩ. “Xem ra chỉ có người nọ mới ngăn cản được trận chiến này.”

Đi về hướng cửa thành lại phát hiện không thể bước qua, binh lính trong thành không ngừng xông ra, hắn bực bội hét lớn: “Tránh ra ngay cho ta.” Đám người nhanh chóng chia thành hai bên, tự động tạo cho hắn một con đường. Hắn vội vàng bước vào thành.

Từ khi bị tước đoạt quyền lợi, lúc nào Cáp Nhĩ Ba Lạp cũng uể oải, nhưng hắn không muốn lập tức quay về đại đô, luôn vọng tưởng có ngày gặp lại người kia thì mình sẽ có cơ hội đảo ngược tình thế. Nhưng đợi nhiều ngày như vậy mà người nọ tựa như biến mất khỏi thế gian, không xuất hiện thêm lần nào. Vì vậy, ngày ngày hắn đều ăn chơi đàng ***, đắm mình trong kỹ viện.

Nghe ca cơ ca hát, bên người có tới ba bốn nữ tử vây quanh nhưng tâm tình vẫn vô cùng phiền muộn. Cáp Nhĩ Ba Lạp bực bội phất tay: “Dừng dừng dừng, đi ra ngoài, đi ra ngoài hết đi.”

(Ca cơ: người ca hát là nữ giới.)

“Gia, ngài làm sao vậy, hôm nay tâm tình không tốt sao? Để Mai Nhĩ Á hầu hạ ngài được không?” Một ả kỹ nữ không cam lòng bị đuổi đi như vậy, ả cọ ngực lên cánh tay hắn, quấn lấy hắn.

“Cút, bảo các người cút hết, nghe chưa!” Hắn lập tức đẩy ả ra, tiếp đó lại lật ngã chiếc bàn phía trước. Chúng nữ tử bị dọa tới xa xẩm mặt mày, trốn chạy khỏi phòng.”

Dường như đã uống rất nhiều rượu nên đầu óc có chút choáng váng, mang theo men say ngất ngư đứng dậy, hắn đẩy cửa sổ, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng phả lên mặt, nhất thời thanh tỉnh rất nhiều. Nhìn dân chúng trong thành kích động chạy trốn, Cáp Nhĩ Ba Lạp có chút khó hiểu, sau đó lại nhìn thấy một đại đội binh lính chạy về phía cổng thành.

“Gây chiến?” Trong đầu toát ra ý niệm này, nhưng hắn nhớ rõ hai người kia đã nói sẽ không khai chiến cùng cùng Dạ Diệp quốc, vậy chuyện gì đang diễn ra? Kinh ngạc nhìn con đường đối diện, đột nhiên nhìn thấy một bóng người thân quen, dụi mắt, hắn lập tức hưng phấn cao giọng la lên: “Kiều tiên sinh, Kiều tiên sinh…”

Tư Vũ Thánh ngẩng đầu, sau khi nhận ra Cáp Nhĩ Ba Lạp, hắn lập tức nhảy lên đỉnh mấy toàn nhà, thả người phi thần về phía này.

Nửa tháng trước, hắn luôn tìm hiểu tin tức của Vân Khoảnh Dương, nhưng người này tựa hồ tan biến vào không khí, không để lại một chút manh mối. Mà hôm nay, vất vả lắm mới tìm được hành tung người nọ, hắn lập tức đuổi theo, khi tiếp cận Ô Tác Thành lại mất đi dấu vết.

Trên đường, hắn thấy đại quân Dạ Diệp quốc tiến về phía này, nhưng hắn chẳng chút hứng thú với việc giao chiến giữa hai quốc gia, nếu như chẳng phải người nọ đột nhiên mất tích ở phụ cận nơi này, hơn nữa còn thấy một người khác xuất hiện trong trận chiến kia, thì căn bản hắn cũng chẳng muốn trà trộn vào nơi này làm gì.

Bất quá, nghĩ tới việc người nọ sẽ xuất hiện trong chiến trường, hắn lập tức tìm một nơi bí mật để thay đổi y phục, nhanh chóng tiến vào thành tới phủ tổng đốc. Bởi vì cả trong lẫn ngoài thành đều bị đại quân chiếm cứ, bình dân bá tánh căn bản không tới gần được, vậy nên hắn muốn tới chiến trường cũng phải mượn quyền của Cáp Nhĩ Ba Lạp. Tuy nhiên, tới phủ tổng đốc không những không tìm được Cáp Nhĩ Ba Lạp lại còn biết tin hắn thất thế. Vừa đi trên đường vừa suy nghĩ xem nên tiếp cận chiến trường như thế nào lại nghe thấy thanh âm của người này.

Tiến vào trong phòng, lập tức bị mùi son phấn gay mũi khiến cho khó chịu, Tư Vũ Thánh cau mày nhìn quét một vòng, trong phòng lộn xộn, xem ra gần đây tên này cũng không vui vẻ, chẳng qua việc đó cũng chẳng liên quan gì tới hắn.

“Kiều tiên sinh.” Cáp Nhĩ Ba Lạp xoa xoa tay, trên mặt không hề che dấu hưng phấn: “Tốt quá, rốt cuộc ngài cũng xuất hiện.”

“Đồ ngu ngốc, ta tới cũng chẳng phải để giúp ngươi.” Tư Vũ Thánh thầm cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ đạm mạc, chỉ nhẹ nhàng ‘uhm’ một tiếng, sau đó thản nhiên hỏi: “Chuyện gì xảy ra lại khiến bên ngoài hỗn loạn như vậy? Chẳng lẽ lưỡng quốc muốn khai chiến?”

“Chắc vậy.” Cáp Nhĩ Ba Lạp tham lam nhìn người trước mắt, cho dù hiện tại người này có đeo chiếc nhân bì diện cụ với vẻ mặt trung niên thì hắn vẫn cảm thấy xinh đẹp vô cùng.

Tư Vũ Thánh chán ghét xoay đi, đưa lưng về phía hắn, sau đó thản nhiên nói: “Ngươi là hoàng tử của một quốc gia, sao lại không tới nhìn?”

Cáp Nhĩ Ba Lạp thở dài, sau đó đặt mông ngồi trở lại nhuyễn tháp: “Hiện tại ta chẳng còn quyền lợi gì cả, tới đó xem thì có lợi gì. Tóm lại, cho dù tên tiểu quỷ kia thắng hay thua cũng chẳng liên can gì tới ta. Nhưng kể ra thua thì tốt hơn, có như vậy thì lão gia hỏa kia sẽ nhận ra, chọn hắn làm Tây Chích vương là việc sai lầm tới cỡ nào.”

“Quên đi, không nói tới việc này nữa.” Cáp Nhĩ ba lạp cười nói, sau đó vỗ lên chỗ trống cạnh mình: “Kiều tiên sinh, đến đây ngồi đi. Đã lâu không gặp, để ta sai người mang rượu cùng thức ăn lên đây, chúng ta cùng nhau uống vài chén.”

Tư Vũ Thánh xoay người, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi thật sự không muốn đoạt lại quyền lợi?”

Cáp Nhĩ Ba Lạp ngừng lại, lần đầu tiên thấy vẻ mặt nam nhân như vậy, nghĩ một lúc, hắn gật đầu: “Muốn, đương nhiên muốn.”

“Vậy là được rồi, đi thôi, chúng ta lập tức tới chiến trường.” Tư Vũ Thánh đi về phía cửa.

“A? Kiều tiên sinh, tới chiến trường là có thể đoạt lại quyền lợi sao?” Cáp Nhĩ Ba Lạp khó hiểu.

“Tiểu quỷ kia bị đánh bại thì ngươi sẽ có cơ hội.” Tư Vũ Thánh mỉm cười.

Cáp Nhĩ Ba Lạp run lên, lập tức hưng phấn gật đầu: “Đúng, đúng, Kiều tiên sinh nói rất đúng. Chúng ta đi thôi.”

Sau khi rời giường lúc sáng sớm, Vân Phi Vũ vẫn đứng bên cửa sổ nhìn ra xa. Từ đây, y có thể nhìn thấy rừng cây nhỏ kia, chẳng qua, hiện tại nơi đó đã không thể gọi là rừng cây nữa, chỉ là một mảnh đất hoang do hỏa hoạn tạo thành. Tuy nhiên, những sự việc đã phát sinh kia lại không cách nào thiêu hủy, vĩnh viễn khắc sâu trong lòng y.

Nửa tháng trước tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tuyết Nhi, biết hắn cứu mình nhưng y lại chẳng vui sướng, bởi vì năm trăm binh sĩ kia cùng Duẫn đại ca cũng bởi vì y mới chết, bởi vậy y còn sống chính là một loại tội lỗi. Nhưng hiện tại, cho dù sống cũng là một tội thì y vẫn muốn sống sót. Cho dù mỗi ngày phải sống trong áy náy, sám hối, bi thống thì y vẫn muôn sống, bởi vì y muốn tận tay giết chết người nọ, chỉ cần một ngày người nọ chưa chết, y vốn không có quyền được chết.

Nâng tây lên, nắm lại, cảm giác trên tay vẫn mềm mại vô lực, nhưng đại phu lại nói y khôi phục được như vậy đã quá thần kỳ. Dù sao cũng bị thiết liên xuyên qua xương bả vai, kinh mạch đứt đoạn, tay y còn có thể cử động được quả thực là một kỳ tích, có điều, sức mạnh của y lại chẳng thể nào phát huy được, vậy rốt cuộc việc này là may mắn hay tra tấn? Y không rõ lắm, tuy nhiên, cho dù có trở nên tàn phế, y cũng không từ bỏ ý niệm chính tay giết chết người nọ. Một năm không được thì hai năm. Hai năm không được thì ba năm, chỉ cần y còn sống, nhất định sẽ lấy Vân Khoảnh Dương làm mục tiêu, bởi vì chỉ khi người nọ chết đi, y mới được giải thoát.

Miệng vết thương lại đau nhói, thiếu niên xoa xoa đầu vai, đạm mạc nhìn ra ngoài cửa sổ. Chút đau đớn ấy nào có đáng kể, bởi vết thương trong lòng đã khiến cho y chết lặng.

Đột nhiên cánh cửa bị phá mở, quay lại, nhìn thấy Cát Nhĩ Cách thở hồn hển, Vân Phi Vũ kinh ngạc: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Đi, mau đi cùng ta.” Cát Nhĩ Cách lập tức tiến lên giữ chặt lấy Vân Phi Vũ, nghe thấy y hít một ngụm khí lạnh mới nhớ tới vết thương trên vai y vẫn chưa lành, vội vàng buông ra: “Xin lỗi, xin lỗi, ta kích động quá nên quên mất.”

“Không có việc gì.” Thiếu niên lắc đầu: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ngươi lại gấp gáp tới vậy?”

“Đi theo ta trước, trên đường ta sẽ nói với ngươi.” Cát Nhĩ Cách vươn tay rồi lại không dám kéo lấy thiếu niên.

Mắt thấy binh mã Dạ Diệp quốc tới gần mà binh lính ngoài thành đã bị người kia đánh cho tan tác, Ô Ân Kì vô cùng lo lắng, cắn môi, nhỏ giọng ra lệnh cho người bên cạnh vài câu, sau đó kêu to: “Tích Vô Nhai, ca ca ta nói y không yêu ngươi, ngươi đừng tiệp tục dây dưa vô ích.”

Tích Vô Nhai nghe vậy, thân hình thoáng rung động, phất chưởng đẩy mười mấy người ra xa, sau đó lạnh lùng nói: “Việc này không liên can tới ngươi, chỉ cần y ở bên ta là được rồi.”

“Mơ tưởng, mơ tưởng.” Ô Ân Kì tức giận dậm chân, nhưng chỉ chớp mắt sau đã lấy lại vẻ mặt bình tĩnh: “Ca ca đã đồng ý theo ta trở về Tây Chích quốc, ngươi đừng vọng tưởng huynh ấy sẽ trở về với ngươi.”

“Ồ, thật không?” Tích Vô Nhai cười lạnh một tiếng, tảo mắt nhìn chung quanh, toàn bộ binh lính bên cạnh đã rút đi, nhưng hai bên trái phải lại vây đầy cung thủ.

“Bắn!” Thấy binh sĩ đã rút khỏi, Ô Ân Kì lập tức ra lệnh.

Nhất thời, phi tiễn như đàn châu chấu ngập trời phóng về phía nam nhân, chỉ thấy hắn phi thân lên không trung, nhưng trên tường thành đột nhiên phóng tới một trận vũ tiến khiến hắn trở tay không kịp. Trong thời khắc nguy ngập, phía sau truyền tới tiếng kiếm xé gió mà tới, có người hét lớn: “Vương gia, tiếp kiếm.”

Lăng không xoay tròn một vòng, nắm lấy chuôi kiếm, huy một đường tạo nên một mảnh quang ảnh kinh người, tất cả mộc tiễn (mũi tên gỗ) bị cắt thành hai nửa, rơi hết xuống đất. Tuy rằng không muốn gia tay với tiểu quỷ này, nhưng hiện tại rất tức giận với cách gây sự của hắn, nam nhân cầm kiếm tiến lên.

“Dừng tay!” Nghe thấy tiếng quát quen thuộc, hai người lập tức dừng công kích đối phương. Một người lo lắng bất an, một người không ngừng kích động.