Đêm khuya, trong phủ tướng quân tại Tát Lan Thành, Tích Vô Nhai nhìn Dạ Phong giả trang khất cái, lên tiếng hỏi: “Ngươi nói trong thành đang lưu truyền rằng binh quyền đã chuyển từ tay Tây Tây Lí Đồ sang cho Ô Ân Kì tiếp quản?”
“Vâng.”
Nam nhân yên lặng, tuy hai ngày trước còn không thể trông cậy vào hắn để cứu Tiểu Vũ, nhưng trong lòng vẫn có một tia hi vọng. Hôm nay hắn tiếp quản binh quyền, rốt cuộc hắn có đứng về phía bên kia? Có còn muốn cứu Tiểu Vũ hay không?
Theo như Dạ Phong nói, dân chúng Tây Chích quốc đều nói Tiểu Vũ là ác quỷ tu la chuyển thế, giết rất nhiều người của bọn họ, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, cho dù tiểu tử kia có thích Tiểu Vũ tới nhường nào, nhưng đứng trên lập trường của kẻ thù, rốt cuộc hắn sẽ hành động như thế nào? Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có tên Cát Nhĩ Cách từng bị Tiểu Vũ bắt giam, chỉ sợ…
“Được rồi, ngươi lui xuống đi. Ngày mai tiếp tục.” Nam nhân ra lệnh.
“Vâng.”
Mở cửa phòng, cơn gió rét lạnh quét thẳng vào lên mặt, tâm can Tích Vô Nhai đau đớn. Ba ngày nay, theo như những tin tức Dạ Phong thám thính từ Ô Tác thành cùng những lời Lâm Phong kể lại, hắn đã nghĩ thông suốt. Kế hoạch cứu viện lần đó hẳn là do Bạch Thanh Thu cùng Cáp Nhĩ Ba Lạp lập nên để nhằm thẳng vào Tiểu Vũ, mà Duẫn Lạc cùng năm trăm binh sĩ cũng chỉ là…
“Aizz….” Nam nhân thở dài: “Nếu Tiểu Vũ hiểu ra mọi việc, dựa theo tính cách của y, nhất định y sẽ rất đau khổ.”
Nhìn về phía tây, trong lòng tràn đầy lo lắng cùng nhung nhớ. Tuy rằng Dạ Phong đã nói thủ vệ trong Ô Tác thành cực kỳ nghiêm ngặt, ban đêm luôn có trọng binh canh gác tuần tra, mà trong phủ tổng đốc lại được bố trí trong ba tầng binh, ngoài ba tầng binh, nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn muốn tới đó xem sao.
Tích Vô Nhai đề khí, thân thể lướt đi tựa như cánh chim nhạn, nhát mắt đã biến mất trước cửa phòng, dung nhập vào bóng đêm.
Đứng trên ngọn núi gần tường thành cao lớn, nhìn chung quanh lấp lóa ánh lửa, đó chắc hẳn là quân binh tuần tra ban đêm, mà nơi được ánh lửa chiếu rọi như ban ngày kia làm nổi bật lên một tòa cao lâu ngạo nghễ.
“Có lẽ đó là phủ tổng đốc?” Nam nhân nắm chặt tay ngăn chặn xúc động muốn lập tức cứu người. Hắn hiểu hiện tại chưa phải lúc, hắn hoàn toàn chưa nắm được bất kể bố trí nào bên trong đó, bước vào trong khác nào đả thảo kinh xà. Chăm chú nhìn nơi đó một lúc, hắn thở dài, sau đó xoay người bước đi.
Canh ba ngày hôm sau, Ô Ân Kì ném chiếc bút trên tay lên mặt bàn, mệt mỏi ngả lưng ra sau ghế, uể oải mở miệng: “Rốt cuộc cũng hoàn thành. Mệt chết ta, thì ra muốn có thứ gì đó cũng phải vất vả tới vậy.”
“Hoàn thành rồi?” Cát Nhĩ Cách buông cuốn sách trong tay, sau đó đứng dậy đi về phía hắn. Nhìn danh sách dài từ trên bàn tới mặt đất, bên trên là những hàng chữ nhỏ san sát nhau, hắn nhướng mày trêu chọc: “Ngươi thực sự muốn làm như vậy? Không sợ ca ca của ngươi sẽ tức giận?”
Vừa nghe tới Hạ Vũ, Ô Ân Kì lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm trang nói: “Ta nghĩ nhất định ca ca sẽ hiểu được, dù sao ta cũng bảo vệ tính mạng bọn họ, chỉ muốn được bồi thường vài thứ mà thôi. Hơn nữa…” Gương mặt đáng yêu của tiểu tử kia đột nhiên lộ vẻ phẫn nộ: “Lúc ở Dạ Diệp quốc còn bị lão hồ ly kia uy hiếp, lần trước y còn lừa gạt đòi quốc gia ta bồi thường nhiều như vậy, không lấy lại chút nào thì ta không cam lòng.”
Cát Nhĩ Cách xì cười thành tiếng, trêu chọc: “Thì ra ngươi mượn công báo thù tư nha.”
Ô Ân Kì liếc hắn một cái: “Ai nói vậy. Hành động của ta là quang minh chính đại, bọn họ nhất định sẽ chấp nhận. So với ý nghĩ ngu xuẩn muốn đổi thành của Cáp Nhĩ Ba Lạp thì đề nghị của ta nhân từ hơn nhiều.”
Cát Nhĩ Cách cười cười, sau đó hỏi tiếp: “Ngươi xác định cứ đưa đi như vậy? Không cần đàm phán với bọn họ?”
“Không cần, ta không thèm gặp mặt người kia.” Ô Ân Kì mất hứng bĩu môi: “Mục đích của hắn là ca ca của ta, hắn mơ tưởng, lần trước còn…” Tiểu tử kia đột nhiên ngừng lại: “Tóm lại, ta nhất định không trả ca ca lại cho hắn. Ca ca chỉ là của một mình ta mà thôi.”
“Aiz… ngươi nha!” Cát Nhĩ Cách lắc đầu, hắn không biết nên phải đối hay ủng hộ hành động của tiểu tử kia nữa, chỉ mong đừng chọc giận đối phương là được. Dù sao lần này bọn họ tới đây cũng là muốn đàm phán, chẳng muốn thực sự khai chiến. “Sáng mai phái người đưa đi từ sớm?”
“Đúng.” Ô Ân Kì gật đầu, đột nhiên đứng lên: “Đi thôi, nên đi ngủ rồi. Từ sáng tới giờ ta vẫn chưa tới thăm ca ca.”
Thấy hắn vội vã rời đi, Cát Nhĩ Cách nhìn chiếc bàn bừa bộn, bất đắc dĩ thở dài, đành phải thu dọn lại.
Nhận được hồi âm, Tích Vô Nhai có chút bất an, mà khi thấy danh sách đi kèm thư tín, hắn nhất thời há hốc miệng. Tùy ý quét mắt vài lượt, trong lòng vừa tức giận lại vừa buồn cười. Hắn hiểu tiểu tử kia thuần túy chỉ muốn trả thù, nhưng từ đó có thể thấy được, đối phương cũng không muốn khai chiến.
“Hoàng thúc, đây chính là lừa đảo mà, chỉ trao đổi hai con tin mà muốn chúng ta đưa nhiều thứ như vậy sao. Cái tên tiểu quỷ thối tha kia muốn trả thù mà, không thèm đàm phán cùng chúng ta, chỉ đơn phương quyết định. Tên tiểu quỷ thối tha…”
Khung Tử Dạ vô cùng tức giận, định kéo cuộn giấy dài chạm đất kia xé nát.
“Dạ Nhi, dừng tay lại!” Tích Vô Nhai quát lớn, sau đó cầm lấy danh sách trong tay hắn, cuộn lại, đặt lên bàn, thản nhiên nói: “Tiền tài có thể kiếm lại. Chỉ dùng thứ này mà đổi được hai vị tướng quân về cũng đáng giá, so với việc đổi thành trước kia của Cáp Nhĩ Ba Lạp hợp lí hơn nhiều.”
“Nhưng… Hạ đô úy thì sao? Không đề cập tới?” Lâm Phong đứng một bên cũng nhịn không nổi liền mở miệng.
Vẻ mặt Tích Vô Nhai nhất thời ảm đạm, sau đó ánh mắt kiên định nhìn ra ngoài của sổ: “Nhất định đều quay trở về, tuy nhiên chúng ta cần phải cứu hai vị tướng quân trước, sau đó tính tiếp.”
“Nhưng nhiều đồ như vậy không thể chuẩn bị đầy đủ trong thời gian ngắn được, không bằng trực tiếp bồi thường ngân lượng.” Khung Tử Dạ ngồi trên ghế, uể oải cúi đầu.
Tích Vô Nhai khẽ nhíu mày: “Quả thực có chút khó khăn, nhưng mà,” Hắn nhìn về phía Khung Tử Dạ: “Dạ Nhi, về điểm này thì ngươi cần phải học hỏi hắn. Ngươi nhìn kỹ danh sách đi, chẳng phải hắn tùy tiện yêu cầu đâu. Đó toàn là những thứ mà Tây Chích quốc thiếu thốn. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng chẳng hề đơn giản.”
Nghe thấy hoàng thúc của mình khen ngợi tên tiểu tử kia, Khung Tử Dạ âm thầm bất mãn, nhưng vẫn ngoan ngoãn vâng một tiếng, sau đó lại nói: “Hoàng thúc, tiểu quỷ kia không chịu giao Tiểu Vũ ra thì phải làm sao đây?”
Sắc mặt Tích Vô Nhai trầm xuống, lạnh lùng: “Vậy thì đoạt lại!”
Khung Tử Dạ bị hành động đột nhiên biến sắc của hắn khiến cho hoảng sợ, sau đó cẩn thận mở miệng: “Vậy Tiểu Vũ có gặp nguy hiểm gì hay không?”
Nam nhân chần chờ, lắc đầu: “Hẳn là không có. Theo cách hành động lần này của hắn có thể nhận ra hắn chỉ muốn đàm phán cùng chúng ta, hơn nữa.” hắn đột nhiên nhỏ tiếng, sắc mặt có chút cổ quái. “Ánh mắt trắng trợn của tiểu tử kia nhìn Tiểu Vũ, đó căn bản không phải ánh mắt nhìn một vị ca ca, chỉ sợ….”
Tích Vô Nhai lập tức nghiêm chỉnh nét mặt, sau đó nhìn hai người: “Được rồi, chúng ta phân công nhau hành động, tranh thủ thời gian ngắn nhất chuẩn bị xong mọi thứ. Trước tiên trao đổi lại hai vị tướng quân, sau đó mới đàm phán với bọn họ về Tiểu Vũ.”
“Vâng.”
“Được.”
Nửa tháng sau, tất cả những thứ trên danh sách đều được chuẩn bị đầy đủ.
Hôm nay, Dạ Lam năm thứ mười bảy, ngày mùng bốn tháng hai, Tích Vô Nhai mang theo gần trăm mã xa xuất phát về phía Ô Tác Thành. Khung Tử Dạ vẫn lấy thân phận thị vệ hầu cận đi theo, mà Lâm Phong dẫn đầu đại quan đi theo sau đó, vẫn luôn bảo trì khoảnh cách hai dặm.
Giữa trưa, đoàn xe tới dưới chân Ô Tác Thành. Nhìn Cát Nhĩ Cách sớm đợi ở cổng thành, bên cạnh là hai vị phó tướng bị trói lại, mà ở phía sau bọn họ cũng là một hàng cung thủ sắp hàng chỉnh tề, giống như chỉ cần một chút gió thổi lay ngọn cỏ sẽ có hàng vạn mũi tên bay tới.
Tích Vô Nhai vung tay lên, đoàn xe chậm rãi tiến vào doanh địa đối phương, hai vị phó tướng cũng chậm rãi đi về phía bên này. Hắn căng thẳng, khoảnh cách chưa tới nửa dặm nhưng kéo dài suốt ba canh giờ, đến khi trao đổi thành công, song phương đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Cát Nhĩ Cách đang xoay người định trở về thành, nam nhân hô to một tiếng: “Chờ một chút.”
Cát Nhĩ Cách xoay người, khó hiểu nhìn hắn. Tích Vô Nhai hít sâu một hơi, trầm giọng mở miệng: “Còn có Hạ Vũ nữa. Các ngươi đưa điều kiện trao đổi đi.”
“Vẫn không qua mặt được sao?” Cát Nhĩ Cách thở dài, mỉm cười: “Cửu thân vương điện hạ, thực sự xin lỗi. Người này đã tạo sát nghiệp ở quốc gia ta quá lớn, vậy nên chúng ta muốn đưa y trở về đại đô, không thể trả lại cho các người.”
(Sát nghiệp: nghiệp chướng tạo thành do chém giết, sát sinh)
“Ồ, phải không vậy?” Tích Vô Nhai nhảy xuống ngựa, liếc mắt nhìn một chút, không thấy bóng dáng Khung Tử Dạ cùng hai vị tướng quân ở đây, hắn thả lỏng tâm trạng, hiện tại mới có thể đánh cuộc một lần.
Hắn chắp hai tay sau lưng, ung dung tiến tới, nhìn đám cung thủ nhắm về phía mình, cười nhẹ: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin những lời ngươi nói? Ở trên chiến trường mà nói tới từ sát nghiệp, ngươi không cảm thấy quá nực cười hay sao? Chẳng lẽ bàn tay tướng lĩnh cùng binh sĩ của các ngươi lại chẳng dính đầy máu tươi con dân Dạ Diệp quốc chúng ta? Ta nói có sai không?”
“Ngươi nói không sai, nhưng ta bất đắc dĩ mới phải nói dối như thế này.” Cát Nhĩ Các bất đắc dĩ than thở trong lòng, nhanh chóng lui lại phía sau binh sĩ, lớn tiếng hô lên: “Cửu thân vương điện hạ, mong ngài đừng tiếp tục tới gần, nếu không ta sẽ coi hành vi đó là khiêu khích.”
“Kẻ khiêu khích trước chẳng phải là ngươi hay sao?” Sắc mặt Tích Vô Nhai lạnh như băng, mở miệng quát chói tai: “Ám sát đại tướng quân của quốc gia ta, bắt cóc hai vị phó tướng của quốc gia ta, còn lập mưu hãm hại tướng sĩ nước ta. Hành vi của các ngươi cũng đủ để hai quốc gia khai chiến hàng trăm lần, ta nói vậy là sai sao?”
“Ách… việc này…” Cát Nhĩ Cách khó lòng chống đỡ, hắn không rõ chân tướng sự việc cho lắm, nhưng cảm nhận được những lời đối phương nói dường như đều là sự thực.
Áp chế hỏa nộ trong lòng, Tích Vô Nhai đứng yên, hòa hoãn lên tiếng: “Ta không muốn bàn lại những việc trước kia, ta chỉ yêu cầu các ngươi thả Hạ Vũ ra. Điều kiện bồi thường đương nhiên có thể bàn bạc.”
Cát Nhĩ Cách vô cùng khó hiểu, rốt cuộc Hạ Vũ kia có mị lực tới mức nào lại có thể khiến bọn họ hành động như vậy? Cho dù bộ dạng y có xinh đẹp nhưng dẫu sao vẫn là nam nhân, không phải sao? Mà trên đời này có rất nhiều người xinh đẹp, sao mắt bọn họ đều mù quáng như vậy chứ. Một tên, hai tên, đúng là….
“Thế nào? Thế tử điện hạ, hai quốc gia chung sống hòa bình lại nhận được bồi thường lớn mà chỉ phải đánh đổi một người, các ngươi không chịu thiệt, vậy còn lo lắng điều gì? Mà hiện tại, bảy vạn đại quân quốc gia ta cũng đang đóng tại biên quan, các ngươi chỉ có năm vạn người, nếu thực sự khởi chiến, chẳng phải các người vẫn thua thiệt sao?” Tích Vô Nhai thấy vẻ mặt hắn hòa hoãn hơn trước nên mới mở miệng khuyên giải.
Cát Nhĩ Cách cân nhắc một hồi, cảm thấy lời nói của Tích Vô Nhai vô cùng có lý. Mục đích của hắn cùng Ô Ân Kì tới đây là để ngăn chặn chiến tranh, khoảnh cách từ đại chiến lần trước tới nay mới hơn nửa năm, Tây Chích quốc vốn không quá giàu mạnh, nếu lần này lại tiếp tục tiến đánh, chỉ sợ sẽ không cách nào gượng dậy nổi. Vì một người mà khiến hai nước giao tranh quả thực không đáng.
Vừa định mở miệng trả lời lại nghe thấy tiếng động ầm ầm vang lên từ phía sau, quay đầu nhìn lại mới phát hiện cổng thành đã được mở ra hoàn toàn, Ô Ân Kì nổi giận đùng đùng chạy từ trong ra, mà phía sau hắn chính là một đội binh lính lớn, Cát Nhĩ Cách kinh ngạc.