(nam tử râu ria)
Trong phủ tổng đốc tại Ô Tác thành, một gã nam tử cao lớn cấp tốc chạy trên hành lang trải thảm đỏ, cho tới khi chạy tới cánh cửa gỗ hình vòm, nhìn thị nữ gác cửa, chỉ chỉ bên trong: “Kiều tiên sinh đang ngủ sao?”
Thị nữ nhún người thi lễ cùng hắn: “Khải bẩm đại điện hạ, Kiều tiên sinh còn đang tắm rửa.”
“Nga” Nam tử vươn tay muốn đẩy cánh cửa ra, đột nhiên dừng lại, phất tay với thị nữ hai bên: “Các ngươi đều lui ra đi.”
“Vâng.”
Lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, Cáp Nhĩ Ba Lạp nuốt một ngụm nước miếng: “Chỉ cần có thể nhìn liếc mắt một cái là được rồi, liếc mắt một cái là tốt lắm rồi. Hắn quả là báu vật tuyệt sắc, trên người phủ lớp y phục đã xinh đẹp động lòng người như vậy, nếu trần trụi nằm dưới thân ta, không biết còn mê hồn tới mức nào đây.”
Đang nghĩ ngợi, một gã lưu tu nam tử mang theo bộ tóc dài ướt sũng, sửa lại cổ áo, bước ra khỏi bình phong, khi thấy Cáp Nhĩ Ba Lạp ở trong phòng, hắn lập tức lớn tiếng quát: “Ai cho phép ngươi vào?”
Cáp Nhĩ Ba Lạp nhất thời tức giận, bản thân đường dường là hoàng tử của một nước, trừ bỏ lão nhân không ngừng tức giận kia, còn chưa có người nào dám lớn tiếng quát hắn như vậy. Có điều, hắn nhìn người trước mắt, thầm nghĩ: “Dỗ ngươi trước, hừ, sớm hay muộn ta cũng bắt ngươi cầu xin dưới thân ta.” Trên mặt lại lập tức bày ra tươi cười: “Kiều tiên sinh, đây là có việc gấp nên mới tìm ngài thôi. Lúc nãy gõ cửa mãi cũng không thấy người trả lời, tình thế cấp bách nên nhất thời xông vào, mong ngài không trách cứ.”
Nam tử hừ một tiếng, đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống, lạnh lùng mở miệng: “Chuyện gì cần phải vội vã tới gặp ta như vậy?”
Cáp Nhĩ Ba Lạp cười cười, vội vàng tiến lên, ngồi xuống chiếc ghế sự bên cạnh nam tử. Nhìn nam tử mang gương mặt trung niên bên cạnh, hắn nhịn không được mà âm thầm than thở: “Vì sao lại phải dùng nhân bì diện cụ xấu xí che mặt lại như vậy, uổng phí dáng người xinh đẹp.” ánh mắt không tự chủ liền nhìn theo gò má, cằm rồi trượt xuống cổ áo nam tử.
Người nọ đột nhiên bước tới cửa, mở ra: “Nếu điện hạ không có việc thì mời quay về đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Cáp Nhĩ Ba Lạp lập tức hoàn hồn, gượng cười ngồi trên ghế: “Kiều tiên sinh đừng tức giận, ta đang suy nghĩ nên nói với ngài như thế nào.”
“Vậy nói mau.” Nam tử nhíu mày, kiên nhẫn gần như mất hết.
Nhớ tới chính sự, Cáp Nhĩ Ba Lạp nghiêm túc, chỉ vào vị trí nam tử vừa ngồi: “Kiều tiên sinh, mời ngồi.”
Thấy hắn rốt cuộc muốn nói chính sự, nam tử đóng cửa lại, sau đó đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lấy bình rượu màu bạc trên bàn rót một ly, cẩn thận nhấm nháp.
Cáp Nhĩ Ba Lạp cũng không để ý tới thái độ vô lễ của hắn, nói thẳng: “Kiều tiên sinh, thám tử từ Dạ Diệp quốc vừa truyền tin tới, nói Dạ Diệp đã xuất quân tới Tát Lan thành từ bảy ngày trước, nghe nói có tới năm vạn nhân mã. Ngài nói xem, chúng ta có nên thừa dịp bọn họ chưa tới nơi mà xuất binh công hãm Tát Lan thành hay không?”
Nam tử lắc lắc ly rượu bạc trong tay, thản nhiên hỏi: “Nửa tháng trước, binh lực của ngươi đã có bốn vạn, vì sao khi đó ngươi không tấn công mà chờ tới khi bọn họ phát động đại đội binh mã mới nhớ tới chuyện tiến công? Ngươi không biết đã quá muộn hay sao?”
Cáp Nhĩ Ba Lạp đỏ mặt, run run nói: “Chẳng phải Kiều tiên sinh mới đem hai người kia trở về hay sao. Tuy lúc ấy ta có bốn vạn binh mã, nhưng Tát Lan Thành dễ thủ khó công, mà hiện tại trong tay chúng ta có con tin, cho nên ta nghĩ…”
Nam tử cười nhạo một tiếng: “Ngươi cảm thấy có con tin là có thể tấn công? Xem ra ngươi chẳng hiểu biết về tướng sĩ Dạ Diệp quốc được bao nhiêu phần. Ngươi có hiểu tại sao Dạ Diệp quốc vẫn để Lâm Phong làm tướng lãnh trấn thủ biên quan không?”
“Bời vì hắn còn khó nhằn hơn chủ tướng Mạc Ngôn của Dạ Diệp quốc, cho dù ngươi có lấy đao đặt trên cổ hắn, chỉ sợ hắn vẫn không biến sắc, cầm đao quay ngược lại chém ngươi, mà bộ hạ dưới trướng hắn cũng cùng tính tình như vậy. Từ đó, cho dù lấy con tin uy hiếp hắn cũng vô dụng. Hắn tuyệt đối không phản bội Dạ Diệp quốc, hiểu chưa?”
Sắc mặt Cáp Nhĩ Ba Lạp trở nên khó coi: “Vậy chúng ta bắt hai người kia về có ích lợi gì?”
Nam tử uống cạn rượu trong ly, mỉm cười: “Đương nhiên là có lúc cần dùng tới. Tuy rằng không có Mạc Ngôn luôn gây được sức ảnh hưởng lớn, nhưng tiếng tăm hai người này cũng lừng lẫy Dạ Diệp quốc, được truyền tụng là chiến trường song hổ tướng, một người dũng mãnh thiện chiến, một người túc trí đa mưu, là trợ thủ đắc lực của Mạc Ngôn. Lâm Phong giỏi phòng ngự chứ không giỏi đánh giặc, chủ tướng Dạ Diệp quốc đã chết, ngươi thử nói xem, hai kẻ trụ cột này có ích lợi gì hay không?”
“Chẳng phải dùng bọn họ cũng không uy hiếp được tên Lâm Phong kia sao?” Cáp Nhĩ Ba Lạp khó hiểu, đột nhiên nói thêm: “Nếu lúc trước bắt được tiểu hoàng đế Dạ Diệp quốc thì tốt rồi.”
“Lòng tham thật lớn, hoàng cung là nơi dễ dàng thâm nhập như vậy? Hơn nữa dựa vào đâu mà ta phải bán mạng cho ngươi?” Nam tử âm thầm cười lạnh, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt: “Không uy hiếp được Lâm Phong không có nghĩa là không uy hiếp được người khác. Ngươi nghĩ xem, tướng lãnh lần này gồm những ai?”
Cáp Nhĩ Ba Lạp nghĩ một lúc liền mở miệng: “Nghe nói kẻ dẫn binh lần này chính là Duẫn đô úy của thần xạ doanh, tiếp đó còn có một người là tham mưu, nga, còn có tiểu tử khiến quân ta đại bại lần trước. Tên là gì nhỉ, cái gì mà…”
“Hạ Vũ?” Khóe miệng nam tử nhếch lên: “Muốn tới sao? Nhanh như vậy đã gặp mặt rồi, thực là nhớ nha. Đêm đó…” Chỉ hồi tưởng lại một chút, nam tử lập tức cảm thấy bụng dưới dâng lên một cỗ nhiệt lưu, không khỏi âm thầm mắng một tiếng: “Nếu như không phải lần đó tới Diên Kinh có việc, thật sự muốn đưa y theo cùng. Mùi vị của y thật ngon lành, khiến cho người ta lưu luyến không rời, rất giống với người nọ, nhưng khi ôm vào lòng lại có cảm giác không giống lắm. Mặc kệ ra sao, có thể khiến ta hưởng thụ qua một lần vẫn không giết chết cũng được tính là báu vật đáng lưu giữ.”
“Kiều tiên sinh, Kiều tiên sinh…” Cáp Nhĩ Ba Lạp nghi hoặc nhìn nam tử trước mắt, không cách nào hiểu được nụ cười quỷ dị trên gương mặt hắn.
“A… đúng rồi, ngươi vừa nói cái gì?”
“Ta nói, lần trước tên Hạ Vũ kia đã hại quốc gia ta thất bại nặng nề, còn hại chúng ta phải bồi thường cho Dạ Diệp quốc một khoản lớn, ngài nghĩ chúng ta có nên ra tay bắt y tới đây?”
“Không được.” Nam tử cự tuyệt thẳng thừng.
Cáp Nhĩ Ba Lạp ngẩn người, sau đó hỏi: “Vì sao?”
Nam tử ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Có hai người này đã đủ rồi, thêm hắn thì dùng vào việc gì?”
“Nhưng nghe nói hắn rất thân thiết với hoàng đế của Dạ Diệp quốc, cũng được vị vương gia thần bí kia coi trọng. Nếu chúng ta bắt hắn tới đây, ta nghĩ việc đổi thành sẽ nắm chắc hơn vài phần.” Cáp Nhĩ Ba Lạp suy nghĩ, sau đó trả lời.
“Vì sao lần này ngươi lại nhắm vào Tát Lan Thành? Dã tâm của ngươi… hẳn là không chỉ một cái thành trì.”
Cáp Nhĩ Ba Lạp cười khả ố: “Ta muốn lần này xuất binh phải nhanh chóng lập được công trạng, như vậy, đại thần trong triều sẽ ủng hộ ta, cho dù lão nhân kia có muốn truyền ngôi cho tên xú tiểu tử đó cũng phải tôn trọng ý kiến của các vị đại thần. Chờ ta lên làm Tây Chích vương, Dạ Diệp quốc sẽ trở thành vật trong lòng bàn tay ta. Ha ha ha…”
“Ý nghĩ viển vông ngu xuẩn. Quên đi, trước tiên cứ cùng ngươi chơi đùa cái đã. Cho tới khi dẫn dụ được tên kia tới đây mới nói sau.” Nam tử chằm chằm nhìn ly rượu bạc *** xảo trên tay, thản nhiên mở miệng: “Muốn bắt y cũng không phải không có khả năng, chẳng qua hiện tại bọn họ đang trên đường tới đây, chờ bọn họ tới Tát Lan thành mới tính sau.”
Cáp Nhĩ Ba Lạp nghe vậy lập tức vui vẻ ra mặt: “Đa tạ Kiều tiên sinh tương trợ, nếu lần này có thể thành công, về sau ngài cần Cáp Nhĩ Ba Lạp ta làm gì, ta nhất định sẽ dốc toàn lực tương trợ.”
“Uhm.” Nam tử thản nhiên đáp lời: “Nếu điện hạ đã không còn việc gì, vậy thì ta muốn nghỉ ngơi.”
Nói xong chính sự, sắc tâm lại dâng lên, Cáp Nhĩ Ba Lập không lập tức đứng dậy mà nuốt nước miếng nhìn dáng người xinh đẹp dưới lớp huyền y (áo đen) của nam tử, nhưng mới ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt lạnh như băng không chút cảm tình, nháy mắt, toàn thân hắn toát ra một trận mồ hôi lạnh, nhanh chóng đứng dậy vọt tới cửa, vừa mở cửa vừa gượng cười: “Được rồi, được rồi, Kiều tiên sinh nghỉ ngơi cho tốt, ta đi đây, ta lập tức đi ngay.”
Chờ cửa đóng lại, nam tử nhu nhu trán, nói chuyện với người như vậy khiến cho cả người hắn đều không thoải mái. Kéo chòm râu xuống, lau mặt, nhẹ nhàng gỡ tấm nhân bì diện cụ ra. Ngẩng đầu nhìn chiếc gương đồng to lớn trước mặt, Tư Vũ Thánh nhìn chằm chằm khuôn mặt bên trong gương, cười lạnh một tiếng: “Dám chơi với ta, để xem ngươi có mấy cái mạng.”