Ngủ một giấc dài tựa như một thế kỷ, Vân Phi Vũ mang theo cả người đau nhức tỉnh lại.
“Trời đã tối rồi sao?” Thoáng giật mình nhìn nóc nhà bị ánh nến chiếu rọi tầng tầng quang ảnh, y xoay sang, thấy người nọ bưng bát, vẻ mặt ôn nhu tiêu sái bước đến.
“Đói bụng sao? Nào, ăn một chút cháo đi.”
“Hắn đến đây bao lâu rồi? Cháo này do chính tay hắn nấu?” Thấy thiếu niên sợ sệt, nam nhân tựa như đoán được y đang nghĩ điều gì, đạm cười mở miệng: “Ta dùng xong bữa tối mới tới đây, cháo này là do đầu bếp trong phủ nấu, ta sợ chính mình nấu thì đệ ăn không vô.”
Một tay nâng thiếu niên dậy ôm vào trong ngực, sau đó nhẹ nhàng thổi chén cháo vẫn còn đang nóng hổi, múc một thìa đặt bên miệng y: “Nào, há miệng.”
Vân Phi Vũ mấp máy môi, cuối cùng chẳng nói chi, im lặng nuốt vào.
Nam nhân thấy y nhu thuận như vậy cũng vô cùng vui vẻ, khi thấy đáy bát cháo, hắn nhẹ giọng hỏi: “Đệ còn muốn ăn thêm không?”
Nhịn xuống cảm xúc muốn trả lời, thiếu niên hờ hững ngồi trên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm tấm chăn trên thân. Dường như thân thể đã được tẩy sạch từ trước đó, nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái, nơi kia cũng được thượng dược, từng đợt mát lạnh truyền đến: “Nam nhân này vẫn ôn nhu như trước, nhưng ta thật sự không có khả năng thừa nhận hắn.”
Tích Vô Nhai thấy y không nói lời nào, trong lòng than nhẹ một tiếng, đem bát đặt sang một bên, sau đó ôm sát y vào lòng: “Chắc thân thể đệ mỏi lắm rồi, để ta giúp đệ xoa bóp.”
Thiếu niên trầm mặc không lên tiếng, tùy ý hắn đùa nghịch. Cho dù trong lòng buồn khổ nhưng nam nhân vẫn tiếp tục xoa bóp thắt lưng cùng bờ vai thiếu niên.
Bàn tay mang theo nhiệt độ ấm áp dán trên lưng nhẹ nhàng xoa bóp, Vân Phi Vũ thoải mái thiếu chút nữa rên rỉ thành tiếng, y cưỡng chế cảm động cùng chua sót: “Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho hắn hiểu được quyết định của ta.”
Cả đêm, hai người bên nhau trong im lặng. Nhìn nam nhân thoát y lên giường, thiếu niên ngây người, sau đó khôi phục thái độ hững hờ, tùy ý hắn kéo mình vào lòng.
“Ngủ đi.” Tích Vô Nhai ôm chặt người trong ngực. Một đạo trưởng phong quét lên ngọn nến trên bàn, trong phòng tối đen một mảnh.
Người trong lòng dị thường ngoan ngoãn, cảm giác vui sướng lúc đầu đã hoàn toàn biến mất. Thiếu niên như vậy tựa như con chim nhỏ bị giam cầm, mất đi sức sống ngày trước, nhưng ngay cả như vậy, hắn nhất định không muốn buông tay.
“Sau này sẽ tốt hơn, một thời gian sau sẽ tốt hơn.” Nam nhân tự an ủi mình như vậy, đôi tay thu lại, ôm thiếu niên thêm chặt, chỉ sợ y đột nhiên biến mất như trước kia. Gắt gao ôm vào trong lòng.
Ngày thứ hai tỉnh lại đã không thấy bóng dáng nam nhân, Vân Phi Vũ chống thân ngồi dậy. Trải qua một đêm được xoa bóp, thân thể đã không còn đau nhức. Y bước xuống giường, lấy một bộ y phục từ ngăn tủ ra.
Rửa mặt thật sạch, xác định nam nhân không còn ở đây, nghĩ một chút, y lập tức ra khỏi tiểu viện, nhưng y lại chẳng biết được, một bóng người màu xám quỷ dị đang theo sát sau đó.
Trước tiên ăn vài thứ khiến thân thể hồi phục không ít sức lực, ôm một tia hy vọng, y đi về phía phố Nam.
Tốn hết một canh giờ mới tìm ra địa điểm ngày ấy. Nhìn cánh cổng tiểu viện mở rộng không người ở, y biết ngờ vực vô căn cứ trong lòng mình đã trở thành sự thật. Một chút hy vọng cũng chẳng còn. Y cười tự giễu. Người nọ không ngốc, khẳng định sẽ không để người ở lại nơi dễ dàng tìm thấy như cậy. Rốt cuộc vẫn do y quá khờ dại.
Khi về đến nhà, thấy nam nhân đứng ở trong viện, vẻ mặt lo âu, nhưng vừa nhìn thấy y liền mỉm cười bước tới, vén sợi tóc của y bị gió thổi loạn: “Sao không ngủ nhiều thêm một chút?”
Vân Phi Vũ cúi đầu, tùy ý hắn kéo mình vào phòng. Thấy thực hạp (hộp cơm) trên bàn, biết hắn hồi phủ chuẩn bị cho mình, y âm thầm thở dài: “Tích, tội gì huynh phải như vậy….”
“Nào, tới đây đi. Tối qua đệ ăn không nhiều lắm, hôm nay ta kêu đầu bếp trong cung nấu các món hương vị nhiều miền, đệ thử xem có thích hay không.” Nam nhân đưa y ngồi xuống, sau đó đem thức ăn bày ra, cuối cùng một chiếc cặp ***g nhỏ đặt tới trước mặt y: “Ăn chén cháo tổ yến này trước đi.”
Thiếu niên không hề động tới, chỉ ngơ ngác nhìn những món ăn trước mặt. Mấy món ăn này y đều đã từng học cách làm, tốn rất nhiều thời gian mới hoàn thành, khó trách từ sớm đã không thấy tăm hơi hắn đâu, là đi chuẩn bị mấy thứ này?
Thấy thiếu niên không động tới, Tích Vô Nhai bưng chén cháo tổ yến lên, trên mặt lộ vẻ tươi cười, tâm lại đau nhói từng cơn: “Rốt cuộc ta phải làm như thế nào thì đệ mới chịu chấp nhận ta, không rời xa ta?”
“Ngoan, há miệng.”
Nam nhân ôn nhu dỗ dành, thiếu niên nghe lời há miệng, nuốt vào, há miệng, nuốt vào. Cho dù hương vị trong miệng ngọt ngào đến mấy, nhưng hiện tại lại khiến y cảm thấy nó nhạt nhẽo vô cùng.
Ăn xong chén cháo, nam nhân lại đút cho thiếu niên không ít đồ ăn. Nhìn y ăn không vô, vẻ mặt như muốn ói ra nhưng vẫn không cự tuyệt những gì mình đút, Tích Vô Nhai không nhịn nổi nữa, một chưởng đánh tan chiếc bát trên bàn làm hai nửa, những chiếc đĩa còn lại cũng rơi xuống vỡ nát, rống to: “Đệ nhất định muốn như vậy sao?”
Thiếu niên vẫn tiếp tục im lặng ngồi yên, không nói lời nào cũng không nhìn hắn.
Nam nhân buồn bực, ôm lấy y đi về phía giường, cởi sạch toàn bộ y phục trên thân thể, nhưng nhìn biểu hiện im lặng chấp nhận của y, toàn bộ tính trí đều biến mất.
“Vì sao, vì sao không thể chấp nhận ta?” Nam nhân tựa đầu lên gáy thiếu niên, ngữ khí bi thương thống khổ: “Vì sao đệ lại tàn nhẫn như vậy? Rốt cuộc ta phải làm như thế nào mới được? Đệ nói cho ta biết đi, ta nên làm như thế nào…”
Dường như có thứ gì đó lăn trên gáy. Chất lỏng nóng bỏng kia khiến thiếu niên không khỏi chấn động, trái tim như bị dao cắt xuống. Bàn tay nhẹ nhàng nâng lên, nhưng lí trí lại ngăn cản y lại: “Không được, không thể mềm lòng, nếu không mọi cố gắng sẽ uổng phí, tuyệt đối không thể mềm lòng!”
Bàn tay lại hạ xuống, thiếu niên nhắm mắt không nhìn, không nghe, đóng chặt cánh cửa nơi trái tim, chỉ mặc niệm trong lòng: “Như vậy là được rồi, như vậy hắn có thể hiểu được.”
Không biết qua bao lâu, nam nhân phủ trên người thiếu niên rốt cuộc có động tĩnh. Hắn đứng lên, yên lặng mặc lại y phục cho hai người, sau đó ôm lấy thiếu niên, dùng thanh âm u ám trầm buồn nói nhỏ: “Ba tháng, cho ta thời gian ba tháng, nếu đệ vẫn không thể chấp nhận ta, ta sẽ hoàn toàn buông tay, được không?”
Thiếu niên trầm mặc không nói.
Thấy y như vậy, sắc mặt nam nhân tối tăm, nói: “Vậy… một tháng, chỉ một tháng thôi.”
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Tuy rằng không mở miệng đáp lại nhưng dường như đang nghe hắn nói chuyện.
Tích Vô Nhai nuốt đau khổ vào lòng, gian nan mở miệng: “Trong thời gian một tháng, ta không kiềm chế tự do của đệ, chỉ cần đệ không đột nhiên biến mất là được, ta cũng không ép buộc đệ làm chuyện gì. Trước khi đệ chấp nhận ta, ta sẽ không đụng vào đệ dù chỉ một phân, nếu…”
Nam nhân thống khổ nhắm mắt, nội tâm đau đớn như có hàng ngàn hàng vạn mũi tên ghim lên: “Thật sự có thể buông tay sao? Thật sự có thể buông tay sao? Chính là…” Hắn mở mắt ra, vẻ mặt kiên quyết: Nếu trong vòng một tháng đệ vẫn không không chấp nhận ta, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ… xuất hiện trước mặt đệ, không bao giờ quấy rầy đệ. Được không?”
“Chẳng phải đây chính là điều ta mong muốn hay sao? Nhưng vì lý do gì, khi nghe những lời quyết tâm như vậy, nội tâm lại đau đớn khiến cho người ta hít thở không thông?” Nhéo mạnh lên đùi mình một cái, Vân Phi Vũ bình tĩnh mở miệng: “Được.”
Xong xuôi, y tránh khỏi vòng tay nam nhân, lập tức rời khỏi phòng, chỉ để lại nam nhân ngồi một mình nơi đó, ngẩng người nhìn mảnh sứ cùng vụn gỗ tán loạn trên sàn nhà.
Chớp mắt đã qua hơn hai mươi ngày, hai người vẫn như hai đường thẳng song song, chưa từng cùng nhau xuất hiện.
Trong những ngày này, kẻ họ Vân kia vẫn không có chút động tĩnh, cho dù thiếu nên đã tìm kiếm khắp Diên Kinh mấy lần nhưng những người kia giống như biến mất không chút dấu vết. Cũng trong lúc này, hai người cũng rất ít khi gặp mặt, nói chuyện, càng lúc càng lãnh đạm xa cách. Nam nhân tùy ý y như vậy, cũng chưa từng miễn cưỡng y một lần.
Mạc Bạch biết ước định giữa hai người, nhìn tình huống hiện tại của bọn họ, trong lòng nóng như lửa đốt. Mắt thấy vẻ mặt ôn nhuận của Tích Vô Nhai ngày càng ảm đạm tiểu tụy, nhưng y vẫn không thể giúp được điều gì.
Ngày hôm đó, hai người ở trong thư phòng xử lí từng hạng mục sổ sách các nơi đưa tới, Tích Vô Nhai đột nhiên mở miệng: “Đúng rồi, Mạc tiên sinh, ngài có tra ra tiểu viện kia là của người nào đã từng ở không?”
Mạc Bạch gác bút, nghĩ một lúc: “Theo như những người ở phụ cận đó nói, hình như tiểu viện đó đã được mua lại từ lâu nhưng vẫn không có ai ở. Tuy nhiên, nửa tháng trước đột nhiên có người dọn tới, nhưng những người này vô cùng thần bí, căn bản ít thấy bọn họ ra vào, cho nên cũng không biết rốt cuộc nơi đó thuộc về ai. Về phần những người đó đột nhiên dọn đi từ lúc nào thì bọn họ cũng không rõ lắm.”
“Vậy có thể tra ra người viết khế ước là ai hay không?”
“Đã tra rồi, là một người tên Trương Tân, chưa ai gặp qua, cũng chưa nghe nói qua, có thể là tên giả.”
“Nga” Nam nhân ứng thanh, không nhắc lại, cúi đầu tiếp tục xem xét sổ sách.
Mạc Bạch nhìn hắn gầy đi như vậy, trong lòng tràn đầy lo lắng. Khi còn có thể nhìn thấy mặt mà đã như vậy, nếu hai người thực sự tách ra không gặp lại, chẳng biết hắn sẽ như thế nào đây?
“Vương gia.” Mạc Bạch nhịn không được liền lên tiếng.
Người nọ nhìn về phía y, trong mắt tràn ngập khó hiểu.
“Người… thật sự định buông tay như vậy?”
Tích Vô Nhai vừa nghe, sắc mặt lập tức ảm đạm: “Không buông tay thì còn cách nào khác, miễng cưỡng có thể lưu lại thân thể y, căn bản không lưu được trái tim y. Để y như một cái xác không hồn ở lại bên cạnh ta, còn không bằng để ý đạt được tự do, chỉ cần… y vui vẻ là tốt rồi.”
“Nhưng mà người…. Aiz…”
“Buông tay để cho y được tự do, người có thể thực sự buông tay được sao? Nếu có thể buông tay, vì sao người lại biến thành cái bộ dạng này chứ?” Mạc Bạch cúi đầu, lời muốn nói ra khỏi miệng đành phải nuốt trở lại, bởi vì y hiểu được, nếu nói ra những lời này sẽ khiến nam nhân càng thêm đau khổ. Hắn quá mức ôn nhu, không muốn cho người nọ chịu chút ủy khuất nào, đành phải tự mình gánh lấy đau khổ.
Trước thời gian ước định một tháng còn hai ngày, Vân Phi Vũ đứng dưới tàng cây hòe trong tiểu viện, tùy ý lá khô bay múa rụng đầy thân, nhìn trời chiều, trong mắt tràn đầy tịch mịch.
Cho tới khi ánh hồng quang hoàn toàn biến mất, thiếu niên lấy lại *** thần. Cũng tới thời điểm phải tới vương phủ. Hai ngày trước y nhận được lời mời của Mạc Bạch, nói là mừng ngày sinh người nọ hai mươi tám tuổi. Tuy hiểu dụng ý của Mạc Bạch, nhưng dù gì cũng không thể thay đổi.
Tới vương phủ, ngựa xe như nước, người đứng chật ních ngoài cửa. Nhìn những người đó mang theo vô số lễ vật phong phú tới cửa chúc mừng, mà bản thân lại tới đây với đôi tay trống trơn, Vân Phi Vũ dừng lại trước cửa, thở dài: “Như vậy là được rồi, không mang theo cái gì, không lưu lại vật gì, chung quy ta và hắn là hữu duyên vô phận, sau này sẽ không bao giờ… gặp lại. Như vậy là tốt rồi.”
“Tiểu Vũ, sao lại tới muộn vậy?”
Vừa mới bước vào đại môn đã bị người nào đó tóm lấy tay kéo đi, thiếu niên kinh ngạc: “Thiết Ngưu đại ca, huynh mang ta đi đâu vậy?”
Hàn Thiết Ngưu dừng lại, nháy mắt với y mấy cái: “Đi tới chỗ mọi người a. Tuy rằng mọi người luôn ở Diên Kinh, nhưng đã lâu không được gặp đệ rồi, cho nên ta đứng thủ ở cửa, chỉ cần nhìn thấy đệ sẽ lập tức dẫn tới.”
Ngẫm lại cũng đúng, một tháng gần đây, trừ bỏ những lần ngẫu nhiên gặp được Mạc Bạch cùng người nọ, căn bản y không liên hệ với những người còn lại. Y cười cười: “Là sơ sót của ta, gần đây bận nhiều việc quá. Đi thôi!”
Tiến vào phòng, cánh cửa phía sau bị đóng lại, trong lúc kinh ngạc, ánh mắt đối diện cũng người đang đứng bên cửa sổ.
Tích Vô Nhai thoáng ngẩng người, sau đó mở miệng: “Đệ đã tới rồi.”
“Không ngờ Thiết Ngưu đại ca cũng biết gạt người ta, chỉ sợ là do chủ ý của Mạc Bạch.” Thiếu niên lắc đầu, âm thầm cười khổ: “Cho dù có làm như vậy, mọi chuyện chung quy vẫn không thay đổi.”
“Đúng, ta đã tới.” Thiếu niên thản nhiên mở miệng.