Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 5 - Chương 179: Là đệ đúng không?




Vân Phi Vũ thùy hạ mi mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong mắt. Y vốn không muốn đem mối hận kia ghi tạc vào tâm, nhưng mỗi khi đối mặt với người trước mắt lại không thể ngăn chặn hận ý. Vậy nên, cho dù y có tiếp tục áp chế bản thân cũng không thể thản nhiến đối mặt với người này.

Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay nhắc nhở bản thân không được phép xúc động, hít sâu một hơi, y nhìn về phía người nọ: “Chúng ta chẳng quen biết, với ta mà nói, Vân gia thiếu chủ chỉ là người lạ, đương nhiên không thể nói có tình cảm tốt hay không.”

“Phải không?” Vân Khoảnh Dương cười khẽ: “Không phải hiện tại chúng ta đã gặp gỡ rồi sao?”

Thiếu niên giương môi, cố gắng nở một nụ cười không thể giả tạo hơn: “Nói cũng đúng, bất quá, không biết Vân gia thiếu chủ tìm một tiểu nhân vật không danh không tiếng như như ta là có chuyện gì?”

“Ta… coi trọng ngươi.”

Vân Phi Vũ nhất thời cả kinh, kinh ngạc nhìn về phía người nọ, thấy khóe miệng hắn câu lên nụ cười nghiền ngẫm, biết mình bị lừa, ngược lại y còn cảm thấy thoải mái.

“Phải không?” Thiếu niên cười nhạt: “Không biết Vân gia thiếu chủ coi trọng ta ở điểm nào?

“Con người ngươi.”

“Ồ?” thiếu niên suy nghĩ: “Phải chăng muốn ta góp sức vì Vân gia?”

“Không.”

Vân Khoảnh Dương đứng lên, đột nhiên bước từng bước tới trước mặt thiếu niên. Y nhanh chóng lùi về phía sau, đề phòng nhìn về phía hắn: “Vậy thì vì sao?”

Người nọ không trả lời mà lại nói lời khen: “Không tồi, phản ứng rất nhanh.”

Vân Phi Vũ hừ lạnh một tiếng, mặt không biến sắc, nói: “Đa tạ khích lệ.”

Không để ý tới thái độ của y, Vân Khoảng Dương mỉm cười, nghiêng người làm động tác mời y ngồi xuống: “Nào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

“Không cần, có chuyện cứ nói thẳng.” Thiếu niên vẫn tiếp tục cảnh giác nhìn hắn.

Thấy bộ dạng y như vậy, Vân Khoảnh Dương cũng không tiếp tục miễn cưỡng, tự nhiên ngồi lại trên ghế, vẻ mặt mang đầy tiếu ý nhìn y: “Trước tiên cho ngươi gặp một người.”

Hắn vỗ tay ‘ba ba’ hai tiếng, Triệu Nhất Thanh lập tức tiến vào trong phòng: “Thiếu chủ có gì phân phó?”

“Đi đem người trong phòng ngươi tới đây.” Vân Khoảnh Dương nhẹ nhàng bâng quơ ra lệnh, mà Triệu Nhất Thanh nghe vậy, trên mặt nhất thời lộ vẻ kinh hoảng, vừa muốn mở miệng lại bị người nọ trầm giọng nói: “Thế nào, muốn cãi lại mệnh lệnh của ta sao?”

Nắm chặt tay, Triệu Nhất Thanh cúi đầu, “Vâng, thuộc hạ lập tức đi tới đó.”

Vân Phi Vũ quan sát tất thảy, đương nhiên biết người hắn muốn cho mình gặp là ai. Chẳng qua, hắn cho y gặp Trần Bảo Quang là có dụng ý gì? Uy hiếp? Nhưng chẳng phải hắn mới nói không cần y góp sức cho Vân gia hay sao? “Hắn tìm ta tới đây là vì chuyện gì? Vì sao phải đưa Tiểu Bảo ra?”

Tạm thời áp chế nghi vấn trong lòng, thiếu niên lạnh nhạt mở miệng: “Nếu không muốn ta góp sức cho Vân gia, vậy chẳng hay rốt cuộc thiếu chủ tìm ta là có dụng ý gì?”

Vân Khoảng Dương mỉm cười: “Không cần sốt ruột, các người cứ gặp trước rồi nói sau, chắc hẳn ngươi rất muốn gặp hắn.”

Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng Trần Bảo Quang: “Huynh cứ kéo ta dậy làm gì, ta còn buồn ngủ lắm, ta muốn đi ngủ. Rốt cuộc huynh muốn cho ta gặp ai chứ….”

“Xem ra *** thần cũng không tệ lắm.” Vân Phi Vũ nhất thời an tâm, quay đầu nhìn về phía cửa liền thấy Trần Bảo Quang vừa xoa mắt vừa than thở, thản nhiên tiến vào.

Đến khi thấy thiếu niên đứng trong phòng, hắn ngây người, sau đó lập tức lao tới: “Tiểu Vũ, là Tiểu Vũ thật rồi. Ta không nằm mơ đó chứ. Tiểu Vũ, ta rất nhớ ngươi đó.”

Thiếu niên ôm lấy hắn, trong lòng vô cùng vui vẻ: “Hắn vẫn ngây thơ như vậy, một chút cũng chưa thay đổi.”

Hai người lẳng lặng ôm ấp. Vân Phi Vũ đột nhiên cảm nhận được người trong lòng bắt đầu co rúm lại phát run, y không khỏi tò mò quay lại nhìn hắn, phát giác hắn hoảng sợ nhìn về nơi nào đó. Tìm theo tầm mắt của hắn, y thấy được vẻ mặt tươi cười vô cùng hứng thú của Vân Khoảnh Dương.

Trong lòng vừa động, y xoay lại đối mắt cùng người nọ, sau đó kéo Trần Bảo Quang ra phía sau, lạnh lùng mở miệng: “Được rồi, nói ra mục đích của ngươi đi.”

“Được, rất thẳng thắn.” Vân Khoảnh Dương vỗ tay, sau đó quăng ánh mắt về phía Triệu Nhất Thanh: “Dẫn hắn lui xuống.”

Nhận thấy người phía sau bị kéo khỏi người mình, sau đó nghe Trần Bảo Quang kêu lên: “Không cần, ta muốn ở bên Tiểu Vũ. Triệu sư huynh, ta không muốn bị giám thị nữa, ta muốn ở bên Tiểu Vũ….”

“Giám thị?” Ánh mắt thiếu niên lạnh ngắt, giẫn dữ trừng Triệu Nhất Thanh: “Ngày đó, ta hỗ trợ ngươi trốn thoát, đem Tiểu Bảo giao cho ngươi, vậy mà ngươi lại đối xử với hắn như vậy? Còn khiến cho người ta lợi dụng hắn?”

Sắc mặt Triệu Nhất Thanh tối sầm, quay đầu không nhìn thiếu niên. Trần Bảo Quang đột nhiên ngừng thét lớn, nhìn hai người, ngắt lời: “Tiểu Vũ, đừng trách Triệu sư huynh. Chúng ta là bị người ta bắt được trên đường chạy trốn, mà Triệu sư huynh vì ta nên không thể không nghe theo lời người kia.”

Hắn cẩn thận liếc nhìn Vân Khoảnh Dương, thấy vẻ mặt không lộ chút biểu tình của người nọ, nhất thời hoảng sợ co rụt người sau lưng Triệu Nhất Thanh, không dám lộ đầu ra.

Nghe xong lời hắn nói, nghĩ tới tình cảnh trước mắt, thiếu niên gật đầu: “Tiểu Bảo, ngươi cùng hắn vào nhà trước đi, lát nữa ta sẽ tới gặp ngươi.”

“Thật sao?” Trần Bảo Quang lộ đầu ra một chút, nhìn về phía thiếu niên.

“Uhm, nhất định!” Thiếu thề thốt.

Nhìn hai người biến mất ngoài cửa, Vân Phi Vũ xoay người, lạnh lùng hỏi: “Nói đi, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”

Vân Khoảnh Dườn mỉm cười: “Ta đây muốn ngươi.” Hắn đột nhiên dừng lại, khóe miệng gợi lên nụ cười không rõ ý tứ: “Góp sức cho ta.”

Câu trước đó khiến người nghe không khỏi run sợ, thiếu niên nghĩ thân phận của mình đã bị bại lộ, đến khi nghe được câu sau mới biết nam nhân vẫn đang đùa giỡn mình, hoặc là hắn đang cố gắng thử mình.

Vân Phi Vũ bình tĩnh lên tiếng: “Nói tới nói lui vẫn muốn ta vì Vân gia làm việc, chẳng qua ta…”

“Không đúng.” Người nọ ngắt lời y, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ dốc sức vì ta.”

“Chẳng phải hắn đứng đầu Vân gia hay sao?” Thiếu niên không khỏi buồn bực, tuy nhiên y cũng biết hiện tại không phải thời điểm đế ý tới mấy việc này, y hỏi tiếp: “Vì sao lại tìm ta?”

“Bởi vì nhân duyên của ngươi không tồi, nghe nói đương kim hoàng thượng cùng vương gia đều rất coi trọng ngươi, không phải sao?”

“Muốn ta làm gian tế? Người này quả nhiên đê tiện.” Thiếu niên hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì ngươi đã tìm nhầm người rồi. Quên nói cho ngươi biết, hôm nay ta đã tách khỏi triều đình, chuẩn bị đi khỏi nơi này, cho nên, ta không có cách nào góp sức cho ngươi.”

“Sao? Muốn đi?” Vân Khoảnh Dương thoáng kinh ngạc, đây là việc mà hắn chưa kịp biết.

“Đúng.” Thiếu niên thản nhiên nói.

“Vậy thì hết cách.” Người nọ có chút tiếc nuối nhìn y.

Vân Phi Vũ thầm rùng mình, thốt lên: “Ngươi muốn làm gì bọn họ?”

“Chẳng làm gì cả.” Người nọ cười nhạt: “Ý của ta là, ngươi là người gặp được nhiều việc thuận lợi như vậy, rời khỏi triều đình thực đáng tiếc.”

“Ngươi… không phải…” Thiếu niên nghi hoặc khó hiểu.

Vân Khoảnh Dương lắc đầu: “Ta sẽ không làm chuyện không nắm chắc. Nếu biết đã biết ngươi không làm việc gây bất lợi cho bọn họ, vậy hà tất ta phải làm những chuyện dư thừa.”

“Vậy rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”

“Đúng vậy, ta muốn gì?” Vân Khoảnh Dương nhìn thiếu niên trước mắt, y vốn không phải người kia, nhưng hắn lại không thể rời mắt sang nơi khác. Rõ ràng hai người cách biệt lớn như vậy, nhưng sự rung động trong lòng này là vì sao? Nhịn không được muốn vươn tay đụng chạm, rồi lại sợ y không phải người nọ, ngược lại càng chuốc lấy thất vọng. Cho nên hắn đành phải tiếp tục quan sát: “Ta thực sự chưa nghĩ tới việc muốn y làm chuyện gì, chỉ muốn nhìn thấy y, trò chuyện cùng y, tìm kiếm bóng dáng người nọ trên thân y mà thôi.”

Thấy hắn không nói lời nào, thiếu niên bắt đầu mất kiên nhẫn, lập lại câu hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn ta làm cái gì?”

Nam nhân lắc đầu: “Chưa nghĩ ra, chẳng qua,” hắn thản nhiên quét mắt nhìn thiếu niên, ánh mắt sắc bén như lợi kiếm khiến người ta không rét mà run: “Ngươi phải sẵn sàng chờ ta sai khiến.”

“Tại sao ta phải nghe theo mệnh lệnh của ngươi?” Vân Phi Vũ nhất thời căm tức, muốn y nghe theo mệnh lệnh người này thì chẳng thà giết y còn hơn.

“Không phải mệnh lệnh, mà là yêu cầu.” Nam nhân thản nhiên mở miệng: “Bằng hữu của ngươi ở trong tay ta, ngươi không thể không nghe, đúng không?”

Đương nhiên y hiểu được điều này. Áp chế hỏa nộ trong lòng, thiếu niên bình tĩnh mở miệng: “Vậy ngươi đưa ra yêu cầu của mình đi, chỉ cần không phải là chuyện vi phạm lương tâm, ta sẽ thay ngươi hoàn thành nó.”

“Chưa nghĩ ra.” Vân Khoảnh Dương nhìn y một cái, đột nhiên xuất chiêu đánh úp về phía đôi mắt của y.

Thiếu niên cả kinh, lập tức nâng tay che mắt lại bị người nọ điểm huyệt đạo, không thể động đậy.

Vân Phi Vũ kinh hãi, vừa định quát lớn, đảo mắt lại nghĩ: “Nếu người này muốn gây bất lợi cho ta, chỉ sợ hắn sẽ không đợi tới bây giờ.” Y nhẫn nại, lạnh lùng mở miệng: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, trêu chọc người khác như vậy vui lắm sao?”

Nam nhân không trả lời câu hỏi của y mà lại đi chung quanh y hai vòng, miệng vẫn thì thào tự nói. Thiếu niên nghe không rõ lắm, chỉ loáng thoáng như: “Không phải… không đúng… nhưng… Chờ….” Từng chữ từng chữ, thực không thể hiểu nổi người này đang suy nghĩ cái gì.

Trong lúc y đang nghi hoặc khó hiểu thì người nọ lại đột ngọt đứng trước mặt y, trên mặt mang theo sự chần chờ cùng khó hiểu, miệng khẽ nói: “Thử một chút, thử một chút cũng được.”

“Thử cái gì?” Thiếu niên đang buồn bực, chỉ thấy người nọ vươn tay về phía mình, nhưng khi sắp chạm vào thân thể y lại đột nhiên dừng lại.

“Không được, không được, nếu thân thể của ta bài xích y, vậy nhất định y không phải người nọ. Nếu như vậy, rốt cuộc ta có nên giết y hay không?” Vân Khoảnh Dương buông tay xuống, ánh mắt mê mang phức tạp nhìn thếu niên.

Giơ tay giải huyệt đạo cho thiếu niên, thân thể nhoáng lên một cái liền quay về an vị trên ghế, không để ý tới thiếu niên mà nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ngươi đi đi, tạm thời không được rời Diên Kinh, đợi lệnh ta. Cứ vậy đi.”

“Tên hỗn đản này làm gì vậy chứ!” Vân Phi Vũ tức nghiến răng nghiến lợi, nhưng y cũng hiểu mình căn bản không phải đối thủ của hắn: “Xem ra lão đầu nói đúng lắm, đối với những kẻ đứng thứ nhất thứ nhì trong giang hồ này, ta chỉ có thể trốn tránh.”

Nhìn tình cảnh trước mắt, “Bản thân ta cũng không hiểu biết về nơi này, xem ra chỉ có thể rời đi trước, sau đó nghĩ biện pháp cứu Tiểu Bảo ra khỏi đây.” Quyết định như vậy, thiếu niên lập tức xoay người ra khỏi phòng, không liếc mắt nhìn người nọ tới một lần.

Vân Khoảnh Dương nhìn bóng dáng y, âm thầm thở dài: “Rốt cuộc ngươi có phải là y hay không? Diện mạo bên ngoài không có lấy một chút tương đồng, nhưng vì sao cảm giác lại thân thuộc tới vậy? Vũ Nhi, chẳng lẽ đệ thật sự không chết? Hay là… do người nọ chỉ giống đệ mà thôi?”

“Vì sao thiếu chủ cứ thả y đi như vậy?” Một nam tử thân mặc bảo lam (xanh ngọc) cẩm bào đi vào phòng.

Nam nhân thản nhiên nhìn hắn một cái, không nói gì, chỉ nhìn nơi nào đó khóa chặt hàng mày, giống như đang lo lắng điều gì.

Người nọ thấy nam nhân như vậy, đôi mắt đảo quanh sau đó cung kính nói: “Nếu người này không chịu cho chúng ta sử dụng, có cần phải…”

“Không được phép động thủ với y.” Vân Khoảnh Dương đột nhiên quát chói tai, sắc mặt âm trầm nhìn người nọ: “Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép động thủ với y, hiểu chưa?”

Người nọ vô cùng khó hiểu, nhưng đối mặt vợi uy áp của nam nhân, hắn đành phải cúi đầu nhận mệnh: “Vâng, thuộc hạ đã hiểu.” Nhưng trong lòng lại nổi lên cơn sóng lớn: “Phải loại trừ người kia, nếu không quyền lực của thiếu chủ tuyệt đối bị ảnh hưởng.”