Đảo mắt đã qua ba ngày, thân thể thiếu niên khôi phục không ít. Dường như sau khi trải qua cải tạo của dược vật, cơ năng thân thể y đã được nâng lên rất cao, ngay cả việc phục hồi vết thương cũng nhanh hơn trước rất nhiều lần.
Chiều hôm đó, thiếu niên ở trong hoa viên luyện võ, mới vừa luyện kiếm pháp cùng quyền pháp một lần, phía sau truyền tới tiếng bước chân sàn sạt, không cần nhìn cũng biết người nọ đã tới đây.
“Tốt lắm, hôm nay tới đây thôi.” Tích Vô Nhai lấy cây kiếm trong tay thiếu niên, đưa cho y một y trà lạnh.
“Mới luyện chưa được một canh giờ mà.” Mặc dù thiếu niên bất mãn trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống hết một chung trà, sau đó nhìn nam nhân: “Ngày mai, chính là ngày mai, ta sẽ dã từ tất cả mọi thứ nơi đây.”
Chần chờ một lát, y nhìn về phía nam nhân: “Ta muốn mai trở về…”
Nhưng mà, lời còn chưa dứt đã bị nam nhân đánh gãy: “Không được.”
Ngữ khí không lưu tình khiến thiếu niên tức giận: “Người này ngang ngược như vậy từ khi nào chứ?” Bất mãn mím môi thành một đường thẳng tắp, tức giận trừng mắt nhìn nam nhân.
Tích Vô Nhai cười khẽ, ôm y vào lòng, ôn nhu nói: “Đệ trở về đó ở cũng chỉ có một người, chẳng thà ở lại nơi này còn hơn. Hơn nữa, đệ đã đáp ứng với ta là sẽ không rời đi, đương nhiên chúng ta phải luôn ở bên cạnh nhau.”
Vân Phi Vũ thở dài, ngẩng đầu nhìn hắn: “Huynh hiểu lầm ý của ta. Ta chỉ muốn trở về thu dọn mấy thứ. Chẳng lẽ huynh không muốn ta dọn lại đây sao?”
“Thì ra là vậy.” Nam nhân cúi đầu hôn lên gương mặt thiếu niên, cười nói: “Tốt lắm, mai ta và đệ cùng nhau trở về thu dọn.”
“Không cần.” Thiếu niên từ chối thẳng thừng. Chú ý tới phản ứng thái quá của mình, y vội vàng giải thích: “Mai ta phải tiến cung một chuyến, huynh lại không muốn đi, hơn nữa khi nào xuất cung ta cũng chưa biết. Với lại, đồ đạc của ta cũng không nhiều, cần gì nhiều người tới lấy.”
Tích Vô Nhai vẫn nhìn y đầy nghi hoặc, dường như không quá tin tưởng lời y nói.
Áp chế cơn kích động trong lòng, thiếu niên mỉm cười: “Không thì như vậy đi, mai huynh theo ta tiến cung, sau đó chúng ta dùng ngọ thiện trong cung, tiếp theo mới trở về thu dọn. Thế nào?”
Nam nhân nhíu mày. Biểu hiện thiếu niên không giống giả tạo, nhưng phản ứng thái quá khi nãy là vì sao? Tuy y đã đáp ứng lưu lại, nhưng trước đó đã có tiền lệ nói dối, không thể không phòng. Nghĩ một lát, hắn mở miệng: “Như vậy đi. Đệ dùng bữa trong cung xong, khi quay về chúng ta sẽ cùng nhau thu dọn đồ đạc, thế nào?”
“Huynh…” Vân Phi Vũ vừa nghe vậy liền buồn bực: “Nói đến cùng thì huynh vẫn không tin ta, đúng không? Một khi đã như vậy thì ta sẽ dọn về tiểu viện của mình ngay lập tức. Tóm lại ta cũng chẳng phải người trong vương phủ của huynh. Huynh không có quyền quản ta nhiều như vậy.”
Vừa nghe thiếu niên nói như vậy, nam nhân nhất thời kích động, kéo mạnh y trở lại, không để ý tới sự phản kháng của y, gắt gao ôm chặt vào lòng, thấp giọng rống giận: “Không phải ta không tin đệ, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” thiếu niên lạnh lùng tránh ra.
Tích Vô Nhai thở dài: “Được rồi, không cãi vã nữa, là do ta đa tâm. Vậy đệ nói cho ta biết đi, ngày mai đệ trở về lúc nào?”
Thấy hắn không còn ý kiến, thiếu niên tạm thời yên lòng. Tuy rằng làm như vậy là có lỗi với hắn, nhưng nếu y không đi sẽ khiến mọi người bị liên lụy.
Nghĩ nghĩ, thiếu niên mở miệng: “Giờ thân đi, muộn nhất cũng tới giờ dậu.”
“Vậy… được rồi,” Nam nhân miễn cưỡng đáp ứng, sau đó ghé bên tai y than nhẹ: “Đệ đã đáp ứng rồi, vĩnh viễn không rời khỏi ta.”
Vân Phi Vũ cả kinh nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười: “Đã nói sẽ không rời đi mà.”
Hai người lẳng lặng ôm nhau, nghe trái tim nam nhân đập từng nhịp, thiếu niên thầm thở dài: “Người này quả nhiên rất ôn nhu, ôn nhu đến độ khiến người ta luyến tiếc buông tay. Nhưng ta nhất định phải rời đi, bởi vì lưu lại sẽ là hại người hại cả mình.”
“Đúng rồi.” Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu.
“Buổi tối… huynh quay về chủ tẩm ngủ đi!” Nói xong, thiếu niên lập tức tựa đầu nghiêng sang một bên, thầm nghĩ: “Chỉ còn ở lại một đêm, vậy phóng túng một chút đi.”
“Này… xem như mời?” Trong lòng nam nhân dâng lên cảm giác vui sướng, sau đó nhíu mày: “Nhưng thân thể đệ mới tốt lên, hơn nữa lần đó chảy nhiều máu như vậy, chỉ sợ vẫn chưa hoàn toàn bình phục như cũ?”
Vân Phi Vũ cười khẽ: “An tâm, ta biết thân thể mình ra sao mà, hoặc là.” Y liếc nam nhân một cái: “Huynh không muốn? Không muốn cũng chẳng sao.”
“Sao lại không muốn chứ. Tiểu yêu *** này.”
Tích Vô Nhai đột nhiên ôm lấy thiếu niên, nói nhỏ bên tai y vài câu. Thiếu niên buồn bực trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó bắt đầu giãy dụa: “Trời còn sáng thế này, nếu muốn nổi điên thì huynh nổi điên một mình đi, mau buông ta xuống.”
“Phải chờ tới muộn sao?” Nam nhân thất vọng buông thiếu niên xuống, sau đó đột nhiên chuyển tới phía sau ôm lấy thắt lưng y, đem hạ thân hai người dán chặt vào nhau, ghé bên tai y nói nhỏ: “Nhưng hiện tại ta rất muốn, làm sao đây?”
Cảm nhận được vật nóng rực kia cọ đi cọ lại trên mông mình, Vân Phi Vũ thầm mắng một tiếng, lại cảm giác hạ phúc cũng bắt đầu nóng lên, không khỏi khinh bỉ: “Quả nhiên nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa dưới, bản thân ta cũng chẳng ngoại lệ.”
Kéo tay nam nhân ra, thiếu niên không quay đầu lại, tiêu sái bước đi: “Người ra đầy mồ hôi rồi, ta đi tắm.”
Tích Vô Nhai nghe thấy vậy, khóe miệng khẽ nâng lên, lập tức tiến lên nắm lấy eo thiếu niên: “Ta giúp đệ.”
Trong dục trì, hai người trần trụi kề bên nhau. Nam nhân cẩn thận giúp thiếu niên chà xát sau lưng, không có hành động mờ ám nào khác, nhưng thỉnh thoảng hắn lại đảo qua mông thiếu niên, khiến thiếu niên tức giận, đồng thời cũng nổi lên dục vọng.
Đột nhiên xoay người đoạt lấy chiếc khăn mềm mại trên tay nam nhân ném sang một bên: “Rốt cuộc huynh có định làm hay không?”
Tích Vô Nhai thoáng ngẩn người, sau đó mỉm cười ôm lấy thiếu niên: “Thì ra Vũ Nhi của ta muốn rồi nha, ta cứ nghĩ đệ không muốn chứ, làm hại ta chịu đựng sắp biến thành nội thương luôn.”
“Người này mà ôn nhu? Ta quả nhiên chẳng có mắt nhìn người mà, rõ ràng là hắn cố ý.” Vân Phi Vũ hít sâu một hơi, cắn mạnh lên đầu vai nam nhân, thấy hắn khàn giọng mới há miệng ra.
Ngọn lửa trong cơ thể bùng cháy dữ dội, tình cảnh mãnh liệt đêm đó khiến người ta nổi lên khoái cảm điên cuồng, nhớ đến đó, thân thể y bắt đầu nóng lên, vừa sợ hãi lại vô cùng khát vọng. Đây chính là ngày cuối cùng hai người ở bên nhau, mặc kệ sau này ra sao, hôm nay y phải hoàn toàn phóng túng bản thân.
Cảm giác thiếu niên trong lòng đã muốn động tình, Tích Vô Nhai không hề do dự ôm lấy y trở về phòng ngủ.
Mới vừa đặt thiếu niên lên giường đã bị y kéo xuống phía dưới, đôi môi mềm mại nóng cháy dán lên, nam nhân thuận thế ép xuống, hai thân thể nóng rực cùng va chạm lập tức bùng cháy, không thể vãn hồi.
Kích liệt hoan ái qua đi, nam nhân ôm thiếu niên vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng y, thấp giọng hỏi: “Vũ Nhi, đệ có đói bụng không?”
Vân Phi Vũ miễn cưỡng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ: “Giờ nào rồi?”
Tích Vô Nhai nghĩ: “Chắc là chưa tới giờ dậu.”
“Nga” Thiếu niên nằm lại trên giường: “Đợi lát nữa mới dậy dùng cơm vậy.”
“Cũng tốt.”
Nhìn bộ dạng thiếu niên tựa như con mèo nhỏ, nam nhân thỏa mãn câu lên khóe môi, cánh tay siết chặt thêm một chút. Mới nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, chợt nghe bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
“Vương gia, Duẫn đô úy cầu kiến.”
Hai người đồng thời mở to mắt. Tích Vô Nhai nghĩ một chút, ra lệnh cho người ngoài cửa: “Mời hắn tới phòng khách chờ.”
“Vâng.”
Tiếng bước chân xa dần, nam nhân cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của thiếu niên, vỗ vỗ cánh mông xinh đẹp: “Nghỉ ngơi đi. Ta đi gặp hắn một lúc, đợi lát nữa sẽ tới gọi đệ ăn cơm tối.”
Vân Phi Vũ trầm ngâm một lát, sau đó ngồi dậy: “Ta cũng đi.”
Nam nhân nâng mày: “Còn muốn khiến cho hắn dây dưa không ngớt?”
Thiếu niên thở dài: “Huynh suy nghĩ nhiều quá. Ta vẫn coi hắn như bằng hữu. Hơn nữa, huynh đã hành động rõ ràng như vậy, chẳng lẽ hắn không nhận ra quan hệ giữa chúng ta hay sao?”
Tích Vô Nhai mỉm cười: “Được rồi. Coi như đệ thông minh. Đứng lên mặc lại y phục thôi.”
Tiến vào phòng khách liền thấy người nọ ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, Vân Phi Vũ cười tiếp đón: “Duẫn đại ca, huynh tới rồi.”
Thấy thiếu niên đi đến, Duẫn Lạc không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Nghe nói đệ sinh bệnh, đã khỏi rồi sao?”
“Uhm, đã khỏi.” Thiếu niên gật đầu.
Thấy Tích Vô Nhai theo sao thiếu niên, Duẫn Lạc vội vàng định quỳ xuống lại bị một lực đạo nhu hòa nâng lên. “Đã nói bao nhiêu lần rồi, tiểu tử ngươi chẳng chịu nhớ gì cả. Đều là người một nhà, còn cần gì phải giữ nhiều lễ tiết như vậy? Nào, ngồi xuống nói chuyện.”
Hai người vừa tiến vào đã khiến Duẫn Lạc cảm thấy không khí giữa bọn họ có gì đó không giống với trước kia, nhưng rốt cuộc là không giống ở đâu thì Duẫn Lạc không thể nói ra nguyên do. Nghe xong lời nam nhân nói, lúc này hắn mới do dự, sau đó mở miệng: “Ta nghe Mạc tiên sinh nói Tiểu Vũ bị bệnh nên tới thăm.”
Nam nhân đưa mắt liếc nhìn thiếu niên một chút, cười khẽ: “Có phải khi gặp Mạc tiên sinh, y mới nói một nửa mà ngươi đã bỏ chạy tới đây?”
Duẫn Lạc đỏ mặt, gật đầu.
Nam nhân lại đưa mắt liếc thiếu niên một cái, cười nói: “Không sao, đã khỏi hoàn toàn rồi. Ta cũng mới kiểm tra một lần.”
Vân Phi Vũ nhất thời xấu hổ vô cùng. Y vẫn cho rằng nam nhân này tao nhã, hào sảng rộng lượng, nhưng chẳng nghĩ tới hắn cũng nhỏ mọn, hay ghen tị như vậy.
Thấy ánh mắt khó hiểu của Duẫn Lạc, thiếu niên cười gượng: “Duẫn đại ca, ta đã khỏe thật sự rồi, huynh không cần lo lắng.”
Thiếu niên nói vậy khiến Duẫn Lạc thở dài nhẹ nhõm, gật đầu: “Vậy là tốt rồi.” Sai đó lập tức đứng lên thi lễ cũng Tích Vô Nhai: “Vương gia, vậy thuộc hạ xin phép cáo lui.”
“Rời đi nhanh như vậy sao, không lưu lại ăn tối?” nam nhân mở miệng.
“Không được.” Duẫn Lạc lập tức lắc đầu: “Ta là giữa đường mới chạy tới đây, ở sân huấn luyện vẫn còn tân binh đang luyện tập, ta phải trở về trông coi bọn họ mới được.”
“Nga, như vậy sao.” Tích Vô Nha đứng lên: “Vậy được rồi, có việc thì ta không miễn cưỡng, mau đi đi. Ngươi đã quen thuộc nơi này rồi, vậy nên ta không tiễn.”
“Vâng.” Duẫn Lạc quay đầu nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt có chút phức tạp, cuối cùng nhẹ giọng nói một câu: “Cố gắng chăm sóc thân thể mình, nếu không ta… mọi người sẽ lo lắng.”
“Uhm, ta đã biết.” Thiếu niên tươi cười nhìn theo bóng dáng hắn rời đi.
“Còn nói là bằng hữu?” Nam nhân ôm y từ phía sau: “Rõ ràng trưng cái bộ dạng tình cũ chưa dứt như vậy đây.”
Vân Phi Vũ xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, mỉm cười: “Tục ngữ nói ‘trong bụng tể tướng có thể chống thuyền’. Huynh là vương gia, chắc hẳn phải độ lượng hơn một chút. Hơn nữa, Duẫn đại ca chính là bộ hạ do một tay huynh đề bạt, chắc chắn huynh phải hiểu hắn là người như thế nào, chẳng phải sao?”
“Hiểu rõ nên mới nói như vậy.” Tích Vô Nhai không hờn không giận nâng mi: “Hắn không dễ dàng động tâm với người khác, nếu đã động tâm sẽ rất khó lay chuyển. Quả thực hắn là bộ hạ tâm phúc do một tay ta đề bạt, tuy nhiên, những chuyện khác có thể, chỉ duy nhất mình đệ là ta không thể nhượng bộ bất luận kẻ nào.”
Vân Phi Vũ cười khổ, y chẳng biết mình có điểm nào tốt lại khiến cho một đám nhân trung chi long* lưu luyến động tâm với mình, mà nam nhân trước mắt muốn người như thế nào lại chẳng được. “Thật sự là… thôi, quên đi, hôm nay là ngày cuối cùng rồi,cứ theo ý hắn là được.”
(Nhân trung chi long: rồng trong đám người, ý chỉ những người nổi bật tài cán.)
Kéo đầu nam nhân xuống, thiếu niên đưa môi lên, đem áy náy, lưu luyến, cùng toàn bộ cảm xúc nói không nên lời hóa thành hành động quấn quýt, cũng vì muốn trái tim hai người kề sát bên nhau.