‘Thùng thùng thùng”
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Vân Phi Vũ âm thầm vui vẻ, vừa định chạy đi mở cửa lại phát hiện tiểu tử kia còn đang ôm chặt thắt lưng mình, không có ý định muốn buông ra.
Thiếu niên vỗ đầu hắn: “Tuyết Nhi ngoan, khách đến rồi, ca ca muốn ra mở cửa, mau buông tay.”
Tiểu tử kia bất mãn bĩu môi, sau đó buông thiếu niên ra, bám theo y.
Mở cửa, thấy người nọ lộ vẻ bất an, Vân Phi Vũ vỗ vỗ hắn: “Không sao đâu, vào đi.” Sau đó quét mắt nhìn phía sau hắn: “Sao chỉ có một mình ngươi? Không phải ngươi chạy tới đây một mình đó chứ?”
Khung Tử Dạ gật đầu, thiếu niên vừa định thuyết giáo lại thấy biểu hiện cứng ngắc của hắn, lập tức nhìn lại, chẳng biết nam nhân đã tới phía sau mình từ lúc nào.
Thấy người ngoài cửa, Tích Vô Nhai chẳng lấy làm vui vẻ mà nhíu mày, sau đó hững hờ xoay người, đi trở về chiếc ghế trong tiểu viện, ngồi xuống, nhắm mắt như đang ngủ.
Vân Phi Vũ hoảng loạn kéo Khung Tử Dạ vào tiểu viện, đóng cửa lại, sau đó nhìn về phía nam nhân, nhẹ giọng: “Tích đại ca,…. ta… khách ta mời đã đến đông đủ!”
Tích Vô Nhai nhìn về phía thiếu niên, thấy vẻ cầu xin trong mắt y, trái tim hắn không khỏi mềm nhũn, nhẹ nhàng cất tiếng đủ để một mình mình nghe thấy: “Đây là điều đệ muốn sao? Tiểu Vũ, vì sao đệ luôn đối xử với ta tàn nhẫn như vậy?”
Khẽ thở dài: “Quên đi, chỉ cần là điều đệ muốn, ta nhất định sẽ thỏa mãn đệ.” Nam nhân gật đầu cùng thiếu niên, nở nụ cười nhu hòa: “Ta đã biết.”
Đôi mắt Vân Phi Vũ không khỏi sáng lên, y biết nam nhân vô cũng ôn nhu, nhưng mình lại lợi dụng điểm này của hắn, bức bách hắn chấp nhận suy nghĩ của mình, nhưng bản thân lại không chấp nhận tình cảm của hắn, quả nhiên mình quá ích kỷ, đê tiện.
“Các người tán gẫu trước, ta đi xào rau, sẽ nhanh chóng được ăn cơm. Tuyết Nhi, tới giúp ca ca làm cơm.” Thiếu niên vội vàng đi về phía phòng bếp.
Biết dụng ý của thiếu niên, Tích Vô Nhai không nói gì thêm, tiếp tục nhắm mắt chợp mắt, nhưng qua thật lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh nào khác, hắn mở mắt ra.
Người nọ vẫn đứng ở cửa, sợ hãi không dám cử động dù chỉ một bước. Nam nhân âm thầm than nhẹ: “Vũ Nhi, nếu đây là nguyện vọng của đệ, vậy ta thành toàn cho đệ là được.”
“Lại đây ngồi đi.” Thanh âm như mệnh lệnh không cho người ta kháng cự, Tích Vô Nhai nhẹ nhàng đẩy chiếc ghế ra xa mình.
Khung Tử Dạ cả kinh, khi ý thức được nam nhân nói gì với mình, hắn lập tức vui sướng vạn phần. Cẩn thận liếc người nọ một cái, thấy người nọ không vui không giận, hắn do dự, chậm rãi lễ phép ngồi xuống.
Hai người lẳng lặng ngồi, không nói gì. Nam nhân không mở miệng, đương nhiên Khung Tử Dạ càng không dám mở miệng. Cho tới khi có tiếng hô to đáng vỡ không khí yên lặng này.
“Ăn cơm, mọi người vào đi!”
“Chưa tiến triển sao?” Thiếu niên nhìn hai người: “Quên đi, quên đi. Từ từ sẽ tới.”
Chiếc bàn tuy nhỏ nhưng cũng đủ cho bốn người. Thường ngày, hai người ngồi có chút rộng.
Dường như đã trải qua dặn dò, tiểu tử kia bưng bát, im lặng ngồi một bên ăn cơm, mà Vân Phi Vũ rót rượu cho hai người, cũng châm cho mình một ly rượu, sau đó nâng lên: “Nào, hoan nghênh hoàng thượng, vương gia đồng thời tới nhà ta làm khách, khiến tiểu viện này cảu ta thêm chút sinh khí, cạn ly!”
Tích Vô Nhai mỉm cười nâng ly, Khung Tử Dạ quan sát động tác của hắn, cũng nâng ly lên. Ba chén rượu chạm cùng một chỗ, bọn họ đồng thời ngửa đầu uống cạn.
Thiếu niên lại rót rượu đầy ly, sau đó nâng chén mở miệng: “Bàn đồ ăn này vốn do ta làm để tiễn Tích đại ca, bởi vậy ly thứ hai xem như rượu tiễn đưa, nào, chúng ta cụng ly!”
Vẻ mặt Tích Vô Nhai khẽ biến, cười khổ uống cạn. “Rượu tiễn đưa… đệ hi vọng ta nhanh chóng rời đi như vậy sao?”
“Ly thứ ba.” Thiếu niên nâng chén rượu về phía hai người: “Thứ ta cả gan nói thẳng, ta hy vọng thúc chất hai người sớm ngày hòa hảo, cạn ly!”
Bàn tay nắm ly rượu của Tích Vô Nhai run rẩy, tình cảnh thiếu niên rơi xuống vách núi lại xuất hiện trong tâm trí, nhưng người trước mắt nhẹ nhàng bâng quơ nói ra lời này, y không biết cảm giác đau đớn của y lúc đó. Cái cảm giác nhìn người mình yêu rơi xuống vách núi, cái cảm giác đau đến tê tâm liệt phế đó vẫn còn lưu lại trong lòng hắn.
Nhìn đôi mắt thiếu niên phản chiếu bóng dáng mình, tất cả đều là bóng dáng mình, cảm giác đau xót nhất thời dâng lên: “Thôi, chỉ cần đệ ở bên ta là tốt rồi, vì đệ, bắt ta là gì ta cũng nguyện ý.”
Bưng ly rượu lên cụng cùng ly rượu trên tay thiếu niên, sau đó nhìn người nọ sợ hãi vươn tay, hắn thở dài, chủ động vươn tay chạm một cái. Thấy ánh mắt người nọ tràn ngập vui sướng, hắn khẽ lắc đầu, ngửa đầu đem thù hận cùng bi thương ngày trước nuốt xuống bụng.
“Thực xin lỗi, ta lại cưỡng ép huynh.” Vân Phi Vũ nhìn về phía nam nhân, trên mặt mang theo vẻ xin lỗi, vươn tay gắp đồ ăn: “Nếm thử tay nghề của ta đi.”
Tích Vô Nhai khẽ ngẩn người, điểm chua xót cuối cùng hoàn toàn biến mất. Thiếu niên biết bản thân mình cũng tỏ ra bi thương, hắn là để ý tới mình, vậy nên trong lòng không khỏi dâng lên một tia ấm áp vui sướng.
“Tốt lắm, dùng bữa, dùng bữa.” Thiếu niên gắp cho mỗi người một chút đồ ăn, cuối cùng mới ngồi xuống tự ăn.
Uống rượu, dùng bữa, đảo mắt đã tới giờ hợi, tiểu tử kia đã ăn xong từ sớm nhưng vẫn ngồi bên cạnh, cho dù nói thế nào cũng không chịu ra ngoài chơi, cho tới khi không cản được cơn buồn ngủ mà ngáp ngắn ngáp dài, bị thiếu niên cưỡng chế đi ngủ, lúc này hắn mới không tình nguyện trở về phòng.
Vì quá vui vẻ nên Khung Tử Dạ uống không ít, cả người đều nồng đậm men say, khi tiểu tử kia mới đi không lâu, hắn đột nhiên bưng chén rượu quỳ xuống trước mặt nam nhân: “Hoàng thúc, trước kia ta đã làm chuyện có lỗi với người, chất nhân tạ lỗi cùng người, thỉnh người tha thứ cho chất nhân, xin người đừng lạnh lùng không để ý tới ta. Chất nhân chỉ còn người là thân nhân duy nhất, đừng bỏ mặc ta.”
Thấy tình cảnh này, Vân Phi Vũ có chút xấu hổ. Tuy quan hệ giữa y và Khung Tử Dạ rất tốt, nhưng đường đường là hoàng đế lại quỳ xuống, mặc dù hắn quỳ trước mặt hoàng thúc của mình, nhưng có người ngoài ở đây thực sự không tốt, y lập tức đứng dậy lảng tránh, không ngờ bị người phía sau kéo tay: “Đừng đi, đừng tiếp tục rời khỏi ta.”
Nhìn về phía nam nhân, thấy sắc mặt hắn hồng nhuận, tựa hồ cũng có men say, ánh mắt yêu thương say đắm càng thêm nồng đậm, đau thương cũng nồng đậm: “Kia…” thiếu niên đưa mắt ám chỉ Khung Tử Dạ.
Người nọ vẫn quỳ trên mặt đất, lắc lư như muốn ngã, tay vẫn giương chén rượu, miệng không ngừng lầm bẩm: “Hoàng thúc, thực xin lỗi, đừng bỏ mặc ta, đừng không để ý tới ta, thực xin lỗi, đừng…”
“Đứng lên đi, ta tha thứ cho ngươi là được.” Nam nhân quát một tiếng.
Khung Tử Dạ nghe vậy lập tức ngẩng đầu, thân hình lay động càng lợi hại, hắn nhếch miệng cười cùng hai người, sau đó ngã ngửa về phía sau như không có xương cốt. Mắt thấy hắn sẽ té ngã, nam nhân lại nhanh chóng đỡ lấy.
“Có nơi nào để nghỉ ngơi không?” Tích Vô Nhai quay đầu nhìn thiếu niên.
Vân Phi Vũ gật đầu: “Có.”
Đưa Khung Tử dạ đang say rượu dàn xếp xong xuôi, hai người trở lại, nam nhân kéo thiếu niên tới bên cạnh: “Đến đây, đệ cùng ta uống thêm một ít.”
Thiếu niên chần chờ một lát, sau đó thuận theo hắn, ngồi xuống bên cạnh. “Ta đã khiến hắn chịu thiệt thòi quá nhiều, hôm nay chiều theo ý hắn đi.”
Ánh nến mập mờ chiếu bóng dáng hai người lên vách tường, phân phân hợp hợp, trùng trùng điệp điệp. Nhìn nam nhân say rượu, thiếu niên mở miệng khuyên: “Tích đại ca, đừng uống nữa. Hôm nay huynh đã uống rất nhiều rồi.”
“Nhiều?” Nam nhân đưa đôi mắt mông lung nhìn về phía thiếu niên, khóe miệng câu lên một nụ cười, nhưng đồng tử lại tản ra cảm giác bi thương sâu sắc.
“Không nhiều lắm, không nhiều lắm đâu. Đệ có biết ta làm như thế nào mới vượt qua hơn một năm nay?… Mỗi ngày đều không ngủ được, nhưng ta không thể không ngủ, bởi vì ta có rất nhiều chuyện phải làm. Ta phải ngủ, vậy nên ta uống rượu. Mỗi ngày đều uống rượu, uống cho đến khi bất tỉnh nhân sự. Chẳng qua, có uống như vậy thì ta cũng chỉ ngủ được nhiều nhất là hai canh giờ.”
Nam nhân lại uống cạn một lý, nấc rượu, nói tiếp: “Ta không ngủ được, cho dù đang ngủ thì hình ảnh kia cũng không ngừng xuất hiện. Y ngã xuống trước mặt ta, ta không nắm được y, ta không cứu được y, là do ta hại chết y. Ta tự trách, ta áy náy, tâm ta đau, nhưng mà… ta không thể làm gì cho y được, cho dù biết ai đã giết y, ta cũng không thể tới báo thù.”
Nhìn vẻ thống không trên mặt hắn, thiếu niên đau lòng lại chỉ có thể ngồi bên cạnh hắn, lẳng lặng nhìn, lẳng lặng nghe, bởi vì y hiểu được, chỉ đơn giản an ủi, nam nhân sẽ không cần. Mà cái hắn muốn, y không thể trao cho hắn.
“Kẻ đó lại là chất tử ruột thịt của ta, đệ biết không?” Nam nhân cười bi ai: “Là chất tử ruột thịt của ta, cũng là vị hoàng đế duy nhất của Dạ Diệp quốc, cho nên ta không thể giết hắn, cũng không thể báo thù cho người mình yêu, chỉ có thể trốn thật xa, một mình kiềm chế cảm giác đau đớn, một mình chịu đựng.”
Nam nhân đột nhiên đưa tay thiếu niên đặt lên vị trí trái tim mình: “Đệ cảm nhận được không? Đang đập đúng không? Đúng vậy, hiện tại nó đang đập, nhưng hơn một năm trước, nó đã chết. Kể tử ngày y rơi xuống vách núi, nó đã chết, nhưng hiện tại nó đã sống lại, vì đệ, chỉ vì đệ. Tiểu Vũ, ta biết là đệ. Tiểu Vũ, ta biết đệ đã trở lại, ta biết là đệ mà!”
Tích Vô Nhai kéo thiếu niên tới trước ngực, gắt gao ôm y vào lòng, cúi đầu hôn lên má, mắt, mũi, đôi môi, miệng thì thầm: “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ của ta, rốt cuộc đệ đã trở về, Tiểu Vũ…”
Đắm chìm trong bi thương của nam nhân, Vân Phi Vũ không thể tự mình thoát ra được. Hiện tại, y phát hiện bản thân đã tàn nhẫn tới mức nào. Hơn một năm qua, người này đã chịu cảm giác thống khổ khi thân nhân phản bội, chịu cảm giác thống khổ mất đi người mình yêu. Hắn đơn độc chịu đựng tất thảy mà bản thân mình lại ép buộc hắn phải chôn vùi vết thương còn chưa khép miệng, nhưng vẫn không cho hắn một chút ôn nhu dịu dàng. Y cảm giác bản thân mình thực quá ti tiện.
“Ta thực sự không xứng với nam nhân này.”
Nhận ra cảm giác mềm mại trên môi, thiếu niên cả kinh, dùng sức đẩy nam nhân ra, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn đảo mắt biến thành bi thương, y có chút không đành lòng, lại thản nhiên nói một câu: “Tích đại ca, huynh uống say.”
“Đệ… quả nhiên đệ vẫn không muốn thừa nhận với ta sao? Đệ vẫn không muốn thừa nhận với ta sao?”
Tích Vô Nhai cười lớn, cầm lấy vò rượu trên bàn, ngửa đầu tu ừng ực, từng dòng rượu vấy ra khiến y phục hắn ướt đẫm, khiến tâm hắn lạnh băng.
Thấy nam nhân hành hạ bản thân như vậy, thiếu niên đau lòng, tiến lên đoạt lấy vò rượu, hét lớn: “Đừng uống nữa, đừng uống nữa mà.”
Tiếng ‘loảng xoảng’ vang lên, vò rượu rơi xuống sàn nhà, vỡ nát, mà thân thể nam nhân liên tục lung lay, vô cùng đau khổ nhìn thiếu niên: “Vì sao, vì cái gì phải tàn nhẫn như vậy? Vì sao không thể chấp nhận ta? Vì sao…”
Yết hầu không tự chủ được liền tràn ra một tiếng nghẹn ngào, thiếu niên áp chế cảm giác chua xót trong lòng, tiến lên đỡ lấy hắn: “Tích đại ca, huynh say rồi, ta dìu huynh đi nghỉ ngơi.”
Tích Vô Nhai nhìn thiếu niên lôi kéo mình, tùy ý để y đưa mình ra khỏi cửa.
Dìu nam nhân nằm lên giường, nghe những lời nỉ non trong miệng hắn, thiếu niên cười khổ: “Ta ti tiện như vậy, căn bản không xứng đáng với hắn. Hy vọng sau này hắn có thể hạnh phúc.”
Thấy vạt áo trước của hắn ướt hơn phân nửa, thiếu niên nghĩ một lát, vươn tay cởi đai lưng của hắn, bán ôm lấy nam nhân, cởi ngoại bào cho hắn, cũng không ngờ khung cảnh trước mắt đột nhiên xoay tròn, ngay sau đó đã bị áp đảo trên giường.
Người nọ phủ trên người y, chẳng biết là đang say hay đang tỉnh, chỉ biết hắn đang nhìn thiếu niên chăm chú: “Vì sao không thể tiếp nhận ta?”