Giờ dậu tứ khắc, lại tới giờ cơm chiều, Vân Phi Vũ thu kiếm đi về phía thạch bàn, tiếp nhận chiếc khăn mềm mại nam nhân đưa tới, uống cạn một chung trà, sau đó bất an lau mồ hôi, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía hắn, bộ dạng như “ta có vấn đề muốn hỏi” nhưng chung quy vẫn không mở miệng.
Tích Vô Nhai đem biểu hiện của thiếu niên dấu vào đáy mắt, mỉm cười: “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi, biết được gì ta sẽ nói hết cho đệ.”
Đã quen với thái độ thân thiết của nam nhân, thiếu niên nhíu mày cúi đầu suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nhìn hắn: “Ta muốn biết khi nào huynh chuẩn bị rời đi.”
Tích Vô Nhai ngẩn người, nghi hoặc nhìn thiếu niên chằm chằm, không rõ ý của y: “Là thúc giục ta rời đi? Hay là… Mặc kệ ra sao, ta nhất định sẽ không buông tha cho y.”
Vừa định nói chưa xác định thời gian, nhưng đột nhiên nhớ tới lời Mạc Bạch: “Vương gia, ngài quá mềm lòng cho nên mới không có chút tiến triển, sao không kích y một chút, nhìn xem y có phản ứng gì?”
Nghĩ vậy, hắn mỉm cười: “Không thể nói ngay được, nếu có việc thì ta có thể rời đi bất kể lúc nào.”
“Như vậy a” Thiếu niên thì thào. Tuy rằng không phải lập tức rời đi, nhưng có thể rời đi bất kể lúc nào càng khiến người ta bất an, không thoải mái.
“Làm sao vậy?” Nhìn thiếu niên lộ vẻ mặt có chút mất mác, Tích Vô Nhai âm thầm vui vẻ, vừa định nói “ta sẽ dẫn đệ theo” lại bị câu nói tiếp theo của thiếu niên khiến cho giật mình.
“Mai tới nhà của ta dùng bữa đi, làm trước một bữa tiệc tiễn huynh. Dù sao không biết khi nào huynh sẽ rời đi.”
“Đệ mong ta rời đi lắm sao?” Áp chế câu nói sắp thốt ra khỏi cuống họng, Tích Vô Nhai lạnh nhạt cười khổ: “Chẳng phải nấu ăn ở vương phủ sẽ tốt hơn sao? Hơn nữa ta có thể sai hạ nhân đi mua nguyên liệu.”
“Không.” Thiếu niên kiên quyết cự tuyệt, ngữ khí có chút ngang ngạnh, y cười: “Không phải huynh chưa tới nhà ta bao giờ sao, ngày mai đưa huynh tới thăm một chút. Tuy rằng nơi đó nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng là nhà của ta, chẳng lẽ huynh không muốn nhìn?”
Đối mặt với lời mời của thiếu niên, Tích Vô Nhai sao có thể cự tuyệt. Tuy nói y làm bữa tiệc tiễn đưa mình nhưng chỉ sợ y không biết quyết định của mình, cho dù phải đi, nhất định mang y theo cùng.
“Được, đều nghe theo lời đệ.” Nam nhân gật đầu, đột nhiên hỏi: “Đệ muốn mời những ai, có cần ta giúp đệ thông báo hay không?”
“A… không cần, không cần.” Vân Phi Vũ liên tục xua tay, nếu để hắn biết tình toán của mình, chỉ sợ hắn sẽ không tới: “Ta tự mình mời là tốt rồi. Dù sao ta cũng là chủ, làm như vậy mới lịch sự, đúng không?”
Thấy thiếu niên kiên trì, Tích Vô Nhai cũng không miễn cưỡng, nghĩ nghĩ, hỏi: “Nhà đệ ở đâu? Nói ra để mai ta dễ tìm.”
Thiếu niên cười nói: “Lần trước huynh tới đón ta, lần này đến phiên ta đón huynh. Mai xuất cung xong ta sẽ tới vương phủ, sau đó chúng ta cùng nhau trở về.”
Nam nhân nhíu mày: “Còn muốn tiến cung? Đủ thời gian chuẩn bị sao? Không đủ thì không cần phải đi. Hắn chẳng phải tiểu hài tử.”
“Hắn là chất tử duy nhất của huynh nha.”
Thiếu niên âm thầm than nhẹ, nhưng cũng chẳng biết giải quyết thái độ của nam nhân như thế nào. Dù sao sự kiện kia đã khiến hắn bị đả kích rất lớn.
Vân Phi Vũ lắc đầu, đạm cười: “Không sao, giữa trưa tới đó một lúc thôi. Buổi sáng ta sẽ chuẩn bị đồ ăn trước, sau đó trở về sẽ bắt tay vào nấu nướng. Nhanh lắm nha.”
“Vậy… Được rồi, không cần miễn cưỡng bản thân, cần gì cứ nói với ta, ta giúp đệ.” Nam nhân nhìn y đầy yêu thương, trên mặt lộ nụ cười ấm áp.
“Ân.” Thiếu niên gật đầu thật mạnh, trong lòng lại cảm khái: “Nếu lúc trước không có chuyện hiểu lầm kia, có phải hiện tại ta với hắn đã vô cùng hạnh phúc?”
Ý niệm này vừa nảy sinh trong đầu, y lập tức phủ nhận, âm thầm cười nhạo: “Đâu có nhiều chữ nếu như vậy. Cho dù điều đó có thật thì ta đã không xuyên không tới đây, căn bản sẽ không phải trải qua nhưng việc này.”
Bàn bạc ổn thỏa với nam nhân, y định ngày mai tiến cung thương lượng cùng người nọ, giải quyết quan hệ giữa thúc chất bọn họ ngay ngày mai.
“Đi thôi, dùng bữa nào, chắc bọn họ cũng tới rồi.”Giọng nói ôn nhu của nam nhân khiến người ta như đắm mình trong xuân phong ấm áp.
Thiêu niên tươi cười: “Được!”
Hôm sau tiến cung, Vân Phi Vũ nói cho Khung Tử Dạ biết quyết định của mình. Ngươi nọ vừa nghe liền vui vẻ không thôi, nhưng cũng có chút kích động, không ngừng đi qua đi lại trong cung điện.
“Tiểu Vũ, như vậy có được không? Liệu hoàng thúc có phát hỏa hay không? Đến lúc đó ngay cả ngươi cũng….”
“An tâm, ngươi không hiểu hoàng thúc của mình rồi. Hắn không phải người tùy tiện giận lây sang người khác.” Thiếu niên ngắt lời hắn: “Ta nghĩ hắn sẽ rời khỏi đây, đó sẽ là kết quả nghiêm trọng nhất.”
“Hô…” Khung Tử Dạ thở hắt ra, cười ha hả: “Như vậy còn tốt hơn việc phát hỏa nhiều. Nếu hoàng thúc thực sự tức giận, chỉ sợ không ai trong chúng ta có thể ngăn cản.”
Vân Phi Vũ cười cười. Trong sự việc này, y thực sự không đoán được tâm tư nam nhân, nhưng cảm giác hắn sẽ nể mặt mình mà không phát hỏa. Tuy rằng nghĩ như vậy quả thực rất tự cao tự đại, nhưng nhìn thái độ hắn dành cho mình, cách ôn nhu chăm sóc đó so với trước kia còn tốt hơn nhiều, chỉ hơn chứ không kém.
Thờ dài, nghĩ một chút, thiếu niên âm thầm khinh bỉ.
“Nhớ lời ta dặn chưa?” Thiếu niên nhìn nam tử trước mặt: “Ngươi đã từng tới tiểu viện của ta. Hôm nay ta phải dẫn đường cho vương gia, vậy nên ngươi phải tự tới đó, nhưng nhất định phải chú ý an toàn, hiểu chưa?”
“Đã biết.” Khung Tử Dạ buồn cười nhìn y: “Ta cũng chẳng phải tiểu hài tử, so ra còn lớn hơn ngươi một tuổi. Thường ngày thích nô đùa ầm ĩ với ngươi, quả nhiên ngươi coi ta như tiểu hài tử mà.”
Vân Phi Vũ mỉm cười: “Vậy là được rồi.”
Dùng xong ngọ thiện, nghỉ ngơi một lát, thiếu niên lập tức xuất cung. Lần này Khung Tử Dạ không có ý giữ lại, bởi vì hiện tại hắn đang bị cảm giác nửa hưng phấn nửa ưu sầu vây quanh. Một lòng nghĩ tới chuyện tối nay, căn bản đã quên hết những chuyện khác.
Ra khỏi hoàng cung, thiếu niên đi thẳng tới vương phủ. Dường như người nọ đã sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ y tới đón.
Đi tới đường chính náo nhiệt, tiến vào Bắc phố trong trẻo nhưng vắng lặng, xuyên qua ngõ tắt liền tới được tiểu viện của thiếu niên.
“Vào đi.” Thiếu niên đẩy cánh cửa gỗ màu đỏ, mỉm cười mời nam nhân phía sau tiền vào tiểu viện. Mở miệng gọi: “Tiểu Tuyết.”
“Ca ca.” Theo tiếng trả lời vui vẻ, thân ảnh nho nhỏ vọt ra từ một căn phòng, nhưng tới khi nhìn thấy nam nhân phía sau thiếu niên, hắn vội vàng dừng bước, đột ngột đứng yên.
“Sao vậy?” Vân Phi Vũ tò mò nhìn tiểu tử kia, tiến lên xoa đầu hắn: “Hôm nay vương gia tới nhà chúng ta làm khách, đệ giúp ta chuẩn bị trà chiêu đãi, được không?”
Nhìn ánh mắt chờ đợi của thiếu niên, cho dù không tình nguyện thì tiểu tử kia vẫn bất đắc dĩ gật đầu.
Thiếu niên xoay người cười với nam nhân: “Tích đại ca. Ta đi nấu ăn, không đón tiếp huynh được.”
“Được.” Tích Vô Nhai gật đầu, đột nhiên nói: “Muốn ta hỗ trợ không?”
“Không, không.” Thiếu niên vội vàng lắc đầu: “Huynh là khách, có ai lại bắt khách tự mình động thủ, hơn nữa ta nấu nướng quen rồi, rất nhanh.”
“Vậy… được rồi, cần hỗ trợ cứ nói thẳng nha.” Nam nhân vươn tay vén sợi tóc bị gió thổi trên gương mặt y, đạm cười: “Đi đi, không cần phải quan tâm tới ta, ta tự mình đi dạo trong tiểu viện.”
“Uhm, được rồi!” Nơi bị nam nhân đụng tới trên gương mặt dị thường nóng bỏng, thiếu niên cố gắng nặn ra nụ cười, sau đó chạy tới phòng bếp như trốn tránh.
Nhìn bóng dáng y, Tích Vô Nhai than nhẹ: “Vẫn chưa quen bị ta đụng chạm hay sao? Tuy rằng y cũng không còn trốn tránh.”
“Này, uống trà!”Thanh âm non nớt lại vô lễ, mang theo cơn bất mãn nhẹ nhè, nam nhân thoáng liếc qua đánh giá tiểu viện một vòng, chỉ về chiếc bàn nhỏ: “Đặt đó đi, một lúc nữa ta mới uống.”
Tiểu tử kia thở phì phì trừng mắt nhìn hắn, nhưng vì vóc dáng nhỏ bé nên lập tức cảm thấy mệt mỏi. “Quên đi.” Hắn buồn bực chạy tới bên chiếc bàn, buông chung trà, xoay người trở vào phòng.
Tích Vô Nhai nhìn phản ứng của hắn cũng chỉ cười nhẹ, chẳng thèm để ý tới, đi thẳng vào căn phòng bên cạnh, cẩn thận quan sát, tìm kiếm, thăm dò những thứ có liên quan tới thiếu niên.
Loanh quanh trong phòng bếp một hồi cũng hết hai canh giờ, đôi chân đứng lâu nên có chút tê rần, nhìn trời bên ngoài, mặt trời đã ngả dần về phía tây, xem ra đã vào giờ dậu, chắc một lúc nữa người nọ sẽ tới.
Rau trộn đã được chuẩn bị tốt, chỉ còn lại mấy món ăn nóng hổi đang được nấu trong nồi. Cởi tạp dề xuống, lau khô đôi tay, thiếu niên bước ra khỏi phòng bếp. Đi xuyên qua nhà chính, tiến vào trong viện liền thấy nam nhân đang ngồi trên chiếc ghế dưới tàng cây, híp mắt giống như đang suy nghĩ hay đang chợp mắt. Thiếu niên chần chờ một lúc, chậm rãi tới gần.
“Đã chuẩn bị xong rồi?”
Nghe thấy hắn hỏi, Vân Phi Vũ dừng lại, “dạ” một tiếng, tiếp tục tới gần.
Kéo chiếc ghế khác tới bên cạnh, Tích Vô Nhai nhẹ nhàng vỗ lên: “Nào, ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.”
Không chút do dự ngồi xuống bên cạnh hắn, thiếu niên thả lỏng thân thể, nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân tê rần.
“Đệ mệt lắm hả?” Câu hỏi tựa tri kỷ, nam nhân vươn đôi tay linh hoạt vuốt ve trên đùi thiếu niên.
Thực thoải mái, chính là…
Thiếu niên đẩy tay nam nhân ra, đưa chân sang nơi khác, cười gượng: “Tích đại ca, ta cũng không đến nỗi quá mệt mỏi, chỉ cần ngồi một lát là được.”
Vừa dứt lời, tay đã bị bắt lấy, người nọ nhẹ nhàng kéo y về phía mình.
Vân Phi Vũ không phòng bị liền gục trước ngực hắn, chưa kịp đẩy ra thì eo nhỏ đã bị ôm chặt.
Hơi thở ấm áp phả lên vành tai, cho dù nam nhân đang chất vấn vẫn ôn nhu lịch sự như thường: “Còn muốn trốn tránh ta tới khi nào?”
Vân Phi Vũ ngẩn ra, ngơ ngác nhìn về phía nam nhân, không hiểu lắm hắn nói những lời này cho Vân Phi Vũ trước kia hay là Hạ Vũ của hiện tại.
Tư thế mờ ám, tim đập dồn dập, ánh mắt giao triền, nhiệt độ dâng cao. Mắt thấy gương mặt nam nhân dần phóng đại trước mắt, muốn tránh, nhưng không có sức tránh né.
“Ca ca.”
Tiếng hét lớn khiến hai người bừng tỉnh, Vân Phi Vũ bật người đẩy nam nhân ra, cười gượng đứng lên, nhìn về phía tiểu tử đang đùng đùng nổi giận: “Ha ha… cái kia… Tuyết Nhi, ta….”
“Khi nào mới ăn cơm?” Tiểu tử ngắt lời y, hung tợn nhìn nam nhân đang nhướn mày, áp chế lửa giận trong lòng, tiến lên ôm lấy thắt lưng thiếu niên rồi làm nũng: “Ca ca, ta đói bụng, khi nào mới được ăn cơm?”
Vân Phi Vũ mềm giọng, vuốt đầu hắn: “Ngoan, khách còn chưa đông đủ, chờ thêm một lúc có được không?”
Tiểu tử kia sụ mặt, cọ cọ lên ngực thiếu niên: “Được rồi, Tuyết Nhi nghe lời ca ca đợi thêm một lát vậy.”
“Ngoan lắm!” Thiếu niên ôm chặt hắn, mắt nhìn về phía cửa: “Sao vẫn chưa tới chứ, cũng đã muộn rồi mà?”
Có điều, y mải thất thần nên không thấy được đôi mắt của tiểu tử trong lòng vừa mang theo tức giận vừa mang theo khiêu khích, mà nam nhân chỉ thản nhiên, khép mi mắt như đang suy nghĩ gì đó.