Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 5 - Chương 162: Phúc khí đông lai




Giờ dậu ngày hôm sau, Vân Phi Vũ ăn mặc chỉnh tề liền mang theo tiểu tử kia xuất môn.

Tuy nghe nói phải tới tửu lâu xa hoa nhất hoàng đô để ăn cơm, nhưng tiểu tử kia vẫn không vui như trước, dọc theo đường đi còn phát biểu những bất mãn của hắn. Nguyên nhân vô cùng đơn đơn giản, vì người mời bọn họ dùng bữa chính là Duẫn Lạc.

Đêm đó là chuyện ngoài ý muốn, thiếu niên cũng chẳng để trong lòng, nhưng tại sao tiểu tử này lại bận tâm tới vậy cơ chứ. Y đành phải dỗ dành: “Được rồi, chúng ta đi nhanh lên, còn nữa, lát nữa gặp mặt người ta thì đệ không được phép thất lễ. Hôm nay không thể so với những ngày bình thường được, ta nghe nói hôm nay sẽ có một vị khách đặc biệt đến nữa, đệ hiểu không?”

“Đã biết!” Tuy không vừa ý nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đồng ý với những lời thiếu niên căn dặn.

Bởi vì không biết Phúc Khí Đông Lai ở nơi nào nên Vân Phi Vũ cố ý xuất phát sớm nửa canh giờ. Tuy Duẫn Lạc từng nói sẽ đến đón nhưng lại bị y cự tuyệt. Nghe nói tòa tửu lâu kia cao nhất thành, chắc cũng không khó tìm, hơn nữa y cũng chẳng phải nữ nhân. Tuy nhiên, khi vừa tới ngã tư đường, nhìn thấy một rừng tửu lâu khách *** tụ hợp cùng một chỗ, lúc này y mới phát hiện bản thân đã nghĩ quá đơn giản.

Chẳng còn cách nào khác, y đành phải hỏi đường, cũng may mà tòa tửu lâu kia quá nổi danh. Đi qua hai đầu phố, rẽ mấy lượt, một tòa tửu lâu xa hoa xuất hiện trước mặt, Vân Phi Vũ tặc lưỡi vài cái, nhớ tới việc thời gian không còn sớm nên vội vàng bước vào.

Tuy nhiên, vừa bước vào lại cảm thấy không khí bất thường. Đáng lẽ nơi này phải là một tửu *** vô cùng náo nhiệt, hiện tại lại không chút tiếng động, mỗi người đều lẳng lặng dùng bữa khiến thiếu niên không khỏi tò mò, ánh mắt chẳng tự chủ được liền nhìn sang bên trái. Chẳng khó để đoán ra nguyên nhân, chỉ vì có một đám hắc y nhân đang ngồi nơi đó, thoạt nhìn thực đáng ngờ.

Tùy tiện quét mắt liền nhận ra nơi đó có khoảng hai mươi người, cho tới khi nhìn sàng chiếc bàn xa nhất trong góc, Vân Phi Vũ thực sự không thể rời mắt đi. Mặc dù người nọ đội mũ rộng vành được che bởi một lớp vải hắc sa (lụa đen) nhưng vẫn khiến y có cảm giác vô cùng quen thuộc, mà bốn người bên cạnh hắn… y có thể nhận ra. Là hắn, chính là hắn, đó chính là nam nhân khiến y ngày đêm mong nhớ, nhớ đến độ tâm can đau đớn.

Dường như nhận ra ánh nhìn chăm chú của thiếu niên, hắc y nhân lập tức cất tiếng: “Tiểu tử, nhìn cái gì vậy, tiếp tục nhìn thì ta sẽ móc mắt ngươi ra.”

Vân Phi Vũ cả kinh, y lập tức thu hồi tầm mắt, dắt tiểu tử kia đi về phía cầu thang bên phải: “Chỉ cần nhìn thấy hắn là tốt rồi, đã gặp được hắn rồi, như vậy đã quá tốt rồi.”

“Đứng lại.” Âm thanh trầm thấp nhu hòa mang theo áp lực khiến người khác khó lòng chống lại.

Thiếu niên biết hắn nói với mình, nhưng giờ phút này thì y không thể dừng lại, cũng không dám dừng lại. Nếu phải đối mặt với người nọ, y sợ không thể tự khống chế bản thân mình. Nhưng Tuyết Nhi đang ở bên cạnh, y không thể tùy hứng làm bậy, đưa cả hai bước vào vòng nguy hiểm.

Trước mặt đột nhiên nổi lên một cơn gió nhẹ. Nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt, tâm trí thiếu niên nhất thời trỗng rỗng, trái tim bắt đầu không chịu nghe lời mà đập loạn nhịp, cổ họng như nghẹn ứ, một câu cũng không thể thốt lên. Y biết thái độ của mình đã khiến nam nhân hoài nghi, lập tức buông mi mắt, kiềm chế ánh nhìn yêu thương say đắm, nhớ nhung ẩn chứa trong đó. Lẳng lặng đứng yên.

Tuy lý trí hiểu phải lập tức rời đi, nhưng suy nghĩ thật sự rất hỗn loạn, Vân Phi Vũ căn bản không biết bản thân nên làm sao mới phải, chỉ còn cách ngơ ngác đứng nơi đó, tham lam hưởng thụ hương vị chỉ có trên thân thể nam nhân, tiếp nhận từng đợt áp bách hắn truyền tới, chống cự lại ánh nhìn sắc bén xuyên thấu qua tấm hắc sa, lưỡi dao ấy như muốn lột bỏ từng lớp hóa trang trên gương mặt y. Khát vọng, chờ đợi, vô cùng lo lắng…

“Ca, ca ca.”

Thanh âm non nớt trong trẻo khiến y bừng tỉnh. Cúi đầu nhìn tiểu tử bên cạnh, thấy đôi má tái nhợt của hắn, lúc này y mới nhận ra bản thân quá chìm đắm trong suy nghĩ nên vô thức nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia. Thiếu niên kinh hãi.

“Sao rồi, có đau lắm không? Xin lỗi, thực xin lỗi. Tuyết Nhi, đệ chịu đựng một lúc, chúng ta lập tức đi tìm đại phu.”

“Không sao đâu ca ca à, hiện tại đâu có đau chút nào, chỉ là tê một chút thôi, lát nữa sẽ hết.” Tiểu tử kia vuốt ve gương mặt y an ủi, bên miệng là nụ cười sáng lạn.

Ngồi xổm xuống, cẩn thận nâng tay tiểu tử kia lên, nhìn vết hồng ngân trên đó, Vân Phi Vũ đau lòng, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, thực xin lỗi, là do ca ca không tốt, xin lỗi.”

“Không sao mà, ca ca, ta thực sự không đau đâu, chúng ta lên lầu đi.”

“Được.” Thiếu niên đứng lên, nhìn tiểu tử kia, y ôm lấy vai hắn, thầm nghĩ: “May mà có Tuyết Nhi ở đây, bằng không, nếu phải đối mặt với hắn thì ta sẽ không thể chống đỡ được.”

Tinh thần hỗn loạn dần hồi phục, trước mặt đã không còn bóng dáng nam nhân, Vân Phi Vũ nhẹ nhàng thở phào, đồng thời có chút thất vọng.

“Quên đi, lão thiên gia đã đối xử với ta không tệ, cho ta thấy hắn như vậy cũng đã tốt lắm rồi.”

Nâng bước định đi lên cầu thang, sau lưng lại truyền tới giọng nói: “Ta đã nói ngươi có thể đi hay sao?”

“Thì ra hắn vẫn chưa rời khỏi?” Thiếu niên kinh ngạc, “Xem ra vẫn phải đối mặt.”

Y hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người: “Không biết các hạ có chuyện gì dạy bảo, nếu vì chuyện mạo phạm vừa rồi thì cho ta xin lỗi, như vậy có thể đi hay chưa?”

Tư Vũ Thánh đến gần, chăm chú nhìn y, “Không giống, một chút cũng không giống, nhưng vì sao lại quen thuộc tới vậy? Hơn nữa, hương vị trên cơ thể y… Đúng vậy,chỉ sợ cả đời này ta cũng không thể quên được hương vị trên cơ y. Người này… trên cơ thể người này tồn tại hương vị của y.”

“Ngươi… tên gì?”

Vân Phi Vũ ngẩn người: “Bị phát hiện?” Nhưng thực sự không giống. Tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng y có thể cảm nhận được nam nhân trước mắt đã bắt đầu hoài nghi mình, nhưng không phải đã bị phát hiện.

“Ai muốn nói cho ngươi chứ, chúng ta đâu có quen biết ngươi. Ca ca, chúng ta đi thôi, đừng để ý tới tên điên này làm gì!” Tiểu tử kia đột nhiên lên tiếng, kéo tay thiếu niên xoay người rời đi.

Phía sau truyền tới tiếng gió, thiếu niên lập tức cảnh giác ôm tiểu tử kia vào lòng, hô to: “Không được phép tổn thương hắn.”

Hơi nghiêng mặt nhìn bàn tay dừng lại bên phải mình, Vân Phi Vũ toát mồ hôi lạnh. Người này vẫn tàn bạo như vậy, ngay cả một tiểu hài tử cũng không chịu buông tha.

Tư Vũ Thánh ngạc nhiên nhìn thiếu niên, không ngờ y lại phản ứng nhanh như vậy, “Chẳng lẽ lại là người luyện võ? Nếu là người kia thì chắc chắn sẽ không thể cảm ứng nhanh nhạy như vậy, nhưng là… tại sao y lại đoán ta muốn giết tiểu tử kia chứ không phải y?”

Chậm rãi quay lại, Vân Phi Vũ ngăn chặn cơn tức trong lòng, bĩnh tĩnh nói: “Xin lỗi, xá đệ nói năng lỗ mãng, ta thay hắn tạ lỗi cùng ngươi, bất quá, chẳng lẽ ngươi không biết rằng ra tay ám toán một tiểu hài tử như vậy rất đê tiện hay sao?”

“Lớn mật, ngươi là tên nào má dám…”

Tư Vũ Thánh vung tay ngăn cản thuộc hạ đang định xông lên, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt bao phủ lên thân thể thiếu niên, *** tế quan sát, thăm dò, cân nhắc.

“Tiểu Vũ, sao vẫn đệ chưa lên đây vậy, mọi người chỉ còn chờ một mình đệ thôi đó.”

Giọng nói của Duẫn Lạc từ phía sau truyền tới, thiếu niên xoay người, vừa định mở miệng trả lời lại bị người nọ kéo tay: “Ngươi tên là Tiểu Vũ? Ngươi họ gì? Tên hoàn chỉnh là gì? Nói mau!”

Không chờ thiếu niên lên tiếng, Duẫn Lạc lập tức xuống cầu thang, hét lớn: “Ngươi là người nào, mau buông Tiểu Vũ ra. Nơi này là hoàng thành, không phải chỗ các ngươi có thể diễu võ giương oai.”

Nghe thấy người nọ cười lạnh, Vân Phi Vũ biết sự tình không ổn. Người này còn không thèm để ý tới cả hoàng đế đang tại vị kia, vậy thì sao hắn lại để ý xem bản thân đang gây chuyện ở nơi nào?

Nghe thấy tiếng băng ghế ‘ầm ầm’ ngã xuống mặt đất, quay đầu nhìn lại thì bốn vị hộ pháp đã ở sau lưng hắn lúc nào không hay. Hơn hai mươi gã hắc y nhân kia cũng đứng dậy, bộ dạng như chuẩn giương cung bạt kiếm.

“Còn tưởng là ai, hóa ra là giáo chủ đại giá quang lâm, sao không nói cho ta biết trước một tiếng để còn làm tròn bổn phận gia chủ.”

Thanh âm ôn hòa lại mang theo vài phần khiêu khích đột ngột vang lên khiến cục diện bế tắc bị đánh vỡ, Vân Phi Vũ quay lại… trợn mắt há miệng nhìn người đang chậm rãi bước xuống: “Tích Vô Nhai, tại sao hắn lại ở đây?”

Buông thiếu niên ra, Tư Vũ Thánh phất tay, những người phía sau lẳng lặng lùi sang một bên, hắn đứng chắp tay sau lưng, nhìn nam nhân đang chậm rãi bước xuống, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đúng là kẻ phiền phức, đến chỗ nào cũng nhìn thấy ngươi. Tích minh chủ, ngài nhàn nhã quá nhỉ.”

“Đâu có đâu có. Chẳng hay lần này giáo chủ tới đây làm gì vậy? Có cần ta hỗ trợ hay không?” Tích Vô Nhai thản nhiên cười, quét mắt sang thiếu niên đang đứng cạnh người nọ, “Y chính là Hạ Vũ? Nhìn bề ngoài quả nhiên một chút cũng không giống.”

“Không cần, đừng xuất hiện trước mắt ta là được.” Tư Vũ Thánh xoay người hạ lệnh: “Chúng ta đi!”

“Tư giáo chủ, nhắc nhở ngươi một tiếng, nơi này là hoàng thành, chỉ cần ta còn ở đây thì ngươi không thể tùy tiện làm càn.” Tích Vô Nhai thu hồi vẻ mặt tươi cười, lạnh lùng nhìn người nọ.

Tư Vũ Thánh dừng bước, mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng thiếu niên biết hắn đang cười, hơn nữa, đó nhất định là một nụ cười rất ngọt ngào.

“Phải không? Vậy thì Tích minh chủ cần phải nhanh tay lên, đám thủ hạ của ta cũng không dễ quản đâu. Đi!”

Nhìn người nọ rời đi, Vân Phi Vũ không diễn tả nổi cảm giác trong lòng. Phiền muộn, chua xót, vương vấn…. Cho tới khi ống tay áo bị kéo vài lượt, y cúi đầu nhìn tiểu tử kia đang trưng vẻ mặt lo lắng, cười với hắn: “Không sao cả, chúng ta lên lầu thôi.”

“Vâng.” Tiểu tử kia gật đầu, ngọt ngào tươi cười với y.

“Tiểu Vũ, đệ không sao chứ?” Duẫn Lạc tiến lên, vừa định kéo thiếu niên tới cạnh mình để kiểm tra lại bị tiểu tử kia đẩy mạnh ra: “Ca ca là của ta, không được phép đụng vào ca ca.”

Vân Phi Vũ dở khóc dở cười, xoa đầu hắn: “Đệ nha, không được phép vô lễ như vậy. Duẫn đại ca có ý tốt thôi mà.” Sau đó ngẩng đầu, ngượng ngùng nhìn Duẫn Lạc: “Thật có lỗi, hắn không hiểu chuyện, huynh đừng để ý.”

“Ta biết, không sao cả.” Duẫn Lạc gật đầu, sau đó nhíu mày: “Đệ không bị thương chứ? Không ngờ kẻ kia lại là ma đầu của ma giáo.”

Xoa nhẹ nơi người nọ vừa chạm tới, thiếu niên nhẹ nhàng nói: “Ta không sao, người nọ không dùng sức.”

“Được rồi, lên lầu nói sau.” Tích Vô Nhai tiến lên phía trước, nhìn thiếu niên, thuận miệng hỏi: “Vị này chính là Hạ Vũ?”

“Đúng vậy, thưa vương gia.” Duẫn Lạc cung kính nói.

“Uhm, ta đã biết. Đi thôi, lên lầu trước đã.” Liếc qua thiếu niên một cái, đem ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên thu vào đáy mắt, Tích Vô Nhai xoay người bước lên cầu thang, chậm rãi tiến lên lầu hai.

“Đi thôi, Tiểu Vũ.”

“A.. được.” Vân Phi Vũ bất an trả lời, kéo tiểu tửu kia đi lên lầu, nội tâm lại vô cùng khiếp sợ. “Tích Vô Nhai là vương gia, là vị cửu thân cương kia? Sao lại có thể như vậy được. Hắn vừa là võ lâm minh chủ, vừa là vương gia của Dạ Diệp quốc? Hiện tại ta đã có thể hiểu vì sao Mạc tiên sinh lại đột nhiên xuất hiện tại triều đình. Khó trách, thì ra hắn là vương gia….”

“Tiểu Vũ, đệ làm sao vậy, có tâm sự hả?” Duẫn Lạc thấy thiếu niên đứng trên cầu thang một lúc lâu vẫn chưa cất bước, nhịn không được liền hỏi.

“A, không có, không có.” Vân Phi Vũ liên tục phủ nhận, thấy vẻ mặt nghi hoặc của người nọ, y từ từ bước lên, cười với hắn: “Không có việc gì, chỉ không ngờ người mà huynh giới thiệu cho ta biết lại là vị cửu thân vương thần bí kia mà thôi. Quả thực có chút kinh ngạc.”

“Nga” Duẫn Lạc xoay người: “Đi thôi, tới khu bao sương bên trong cùng.”

(Bao sương: Là khu đặc biệt, một gian có vài chỗ ngồi)

“Được.”

Nhìn nam nhân phía trước, thiếu niên đột nhiên nhớ tới việc hôm trước: “Chẳng lẽ Duẫn Lạc làm chuyện gì có lỗi với Tích Vô Nhai? Nhưng đó là chuyện gì?” Y đột nhiên nhớ tới lần rơi xuống vách núi cùng vẻ mặt thống khổ của Tích Vô Nhai.

“Vách núi, thiết tiễn, chẳng lẽ lãi là…? Không thể nào đâu.” Thiếu niên lập tức phủ nhận ý niệm vừa nảy lên trong đầu: “Việc khiến cho người kia tổn thương đâu cứ phải là lần ta rơi xuống vách núi. Tuy rằng trước kia có chút tình cảm với hắn, nhưng người này thích nữ nhân. Vẻ mặt thống khổ của hắn khi nhìn thấy ta rơi xuống vách núi… chỉ sợ đó là nhất thời thương tiếc cùng trách nhiệm thôi.”

“Tới rồi.”

Xốc màn trúc lên, nhìn mọi người đã ngồi xuống nơi đó, Vân Phi Vũ cười tạ lỗi: “Thật có lỗi, bắt mọi người phải chờ lâu.”