Giờ dậu ngũ khắc, ngay khi Vân Phi Vũ nghĩ mình tới quá sớm lại phát hiện bên trong tướng quân phủ đã đông như trẩy hội, náo nhiệt phi thường.
Duẫn Lạc vừa xuất hiện đã có không ít người xông tới, chúc mừng, nịnh nọt, nhưng hắn vẫn tiếp tục trưng ra bộ mặt lạnh lùng, chỉ gật đầu với bọn họ, sau đó đưa hai người kia đi tới trước mặt lão quản gia: “Liễu bá, tướng quân đâu?”
Lão giả cung kính thi lễ: “Lão gia cùng Trì phó tướng ở trong thư phòng, đại nhân cần lão nô dẫn đường không?”
“Không cần, ta biết vị trí.” Duẫn Lạc quay đầu, dùng ánh mắt áy náy nhìn về phía thiếu niên, thấp giọng nói: “Thật có lỗi, ta cũng không biết mọi chuyện sẽ như thế này.”
Vân Phi Vũ lắc đầu, sau đó túm Hàn Thiết Ngưu đang lo lắng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, có gặp mặt thì cũng chẳng có gì để nói, dù sao bọn họ cũng chẳng quen ta.”
Hàn Thiết Ngưu cũng gật đầu, nhất thời an tâm không ít.
Dường như Duẫn Lạc rất quen thuộc với phủ tướng quân, đưa hai người rẽ ngang rẽ dọc mấy lần, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa khắc hoa, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Vừa vào trong chợt nghe âm thanh khắc khẩu vang lên không ngừng. Vân Phi Vũ đã quá quen với việc này, đây vốn là chuyện xảy ra như cơm bữa giữa hai vị phó tướng, hình như từ trước tới nay họ chưa từng đối mặt bàn bạc cẩn thận bao giờ, cứ gặp nhau là làm ồn.
Đối với Tống Tử Ương, ban đầu y rất chán ghét người này, nhưng tiếp xúc nhiều mới phát hiện người này rất hay bênh vực thuộc hạ, tính tình đơn thuần thẳng thắn, tốt hơn gã hồ ly Trì Phượng Thanh kia rất nhiều.
Mạc Bạch!
Nhìn người nhàn nhã ngồi một bên phẩm trà, thiếu niên âm thầm nhảy dựng, vội vàng dời tầm mắt, xoay người định hành lễ với mọi người lại bị Mạc Ngôn tiến lên ngăn cản: “Đều là người một nhà cả, không cần phải đa lễ như vậy.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Trì Phượng Thanh tiến lên, vừa định ôm vai thiếu niên lại phát hiện người đã bị Duẫn Lạc kéo sang một bên, hắn cười hắc hắc, sau đó dùng sức vỗ một chưởng lên người Hàn Thiết Ngưu đứng bên cạnh: “Thiết Ngưu à, thực không ngờ nha. Ta mời ngươi tới ăn cơm thì ngươi không chịu, vậy mà Duẫn đô úy vừa nói một cái ngươi đã chạy tới nơi. Sao nào, định không cho cấp trên của mình một chút thể diện nào hả? Cận thận ta cho ngươi đi giày nhỏ* đấy nhé!”
(Giày nhỏ: ở đây là phép ẩn dụ, ý chỉ muốn làm người khác khó xử, ước thúc hoặc hạn chế)
Nghe thấy giọng điệu quen thuộc, tìm được cảm giác quen thuộc, rốt cuộc Hàn Thiết Ngưu có thể bình tĩnh lại, cực kỳ ai oán nhìn hắn: “Phó tướng, chân ta to lắm, xỏ giày nhỏ vào không thể đi đường đâu. Có thể đổi cho ta một đôi giày lớn hay không?”
Mọi người cười rộ lên.
Vân Phi Vũ chưa từng thấy dáng vẻ này của Hàn Thiết Ngưu, vậy nên y không khỏi thốt lên: “Thiết Ngưu đại ca, trước kia không nhìn ra đó nha.”
Hàn Thiết Ngưu nhức đầu, nhếch miệng cười một tiếng: “Cái này gọi là gần son thì đỏ, gần mực thì đen đó mà!” Sau đó thâm ý nhìn nam nhân bên cạnh.
Thấy hai người đều không còn câu thúc, Trì Phượng Thanh mỉm cười không nói tiếp.
“Đúng rồi, vì sao hôm nay có nhiều người tới đây vậy?” Duẫn Lạc đột nhiên lên tiếng.
“Hừ, còn không phải tại tên nào đó miệng rộng hay sao!” Trì Phượng Thanh liếc mắt nhìn Tống Tử Ương.
“Ngươi…”
“Được rồi, được rồi.” Mạc Ngôn khuyên can hai người: “Phượng Thanh đừng nói nữa, Tử Ương cũng không cố ý. Hơn nữa, yến tiệc kiểu này sớm hay muộn cũng phải có, cứ kệ nó đi.” Thống lĩnh đã lên tiếng, hai người không thể nhiều lời, liếc mắt nhìn nhau hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu sang nơi khác. Thấy bộ dạng không khác chi tiểu hài tử của bọn họ, thiếu niên không khỏi cười thầm.
“Hạ Vũ phải không?” Giọng nói đột nhiên vang lên khiến cả căn phòng rơi vào im lặng. Tất cả mọi người nhìn về phía Mạc Bạch vẫn ngồi an tĩnh.
“….Đúng!” Vân Phi Vũ nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng vô cùng bất an.
“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu hay không?”
Vừa nghe lời này, thiếu niên càng thêm bối rối, khẽ khép mắt không dám nhìn người nọ, trong lòng không ngừng suy đoán: “Rốt cuộc là lộ ở điểm nào? Giọng nói? Động tác? Thói quen?…”
Thiếu niên còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy Mạc Ngôn lên tiếng: “Nhị đệ, ngươi đã từng gặp Hạ Vũ?”
“Ách… hình như…” Mạc Bạch gõ nhẹ lên trán: “Nga, chính là là lần đó. Ta nhớ ra rồi. Ngươi chính là thiếu niên đã đại náo nơi chiêu binh.”
“Sao?” Vân Phi Vũ nhìn về phía người nọ, trong đầu lập tức biến chuyển: “Chẳng lẽ ngài chính là vị đại nhân đã giúp đỡ chúng ta?”
Mạc Bạch nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nhìn y cười nhẹ, không nói.
“Ủa, trợ giúp cái gì? Trước kia các người đã gặp nhau?” Trì Phượng Thanh lên tiếng hỏi.
Thấy tất cả mọi người đều trưng vẻ mặt tò mò, thiếu niên gật đầu, tiếp theo liền thuật lại chuyện ngày đó một lần. Mọi người vừa nghe lập tức cảm thấy ly kỳ. Nếu ngày đó không có lời Mạc Bạch nói thì thiếu niên đã không có mặt trong quân doanh, nếu như không có thiếu niên, trận chiến lần này chắc chắn không có phần thắng, hơn nữa, nó cũng không thể nào chấm dứt nhanh như vậy.
Nhớ tới trận chiến cuối cùng, mỗi người đều cảm khái hàng ngàn hàng vạn lần, còn thiếu niên lại rơi vào suy nghĩ của riêng mình. “Loại sự tình này rốt cuộc là cơ duyên trùng hợp hay đó vốn là định mệnh? Cách tiến triển như trong phim thế này khiến cho người ta cảm giác như bản thân đang nằm mơ.”
“Lão gia, khai yến.”
Tiếng nói ngoài cửa khiến mọi người bừng tỉnh. Mạc Bạch bật người đứng dậy, đi tới trước cửa: “Đi thôi, đã tới lúc ra ngoài đó rồi.”
Mọi người gật đầu đi theo phía sau, thiếu niên đứng ở một bên, chờ bọn họ đi trước, Mạc Bạch tiến đến bên cạnh y rồi dừng lại trong giây lát, sau đó nhẹ giọng mở miệng: “Ta cảm thấy chúng ta đã gặp nhau còn sớm hơn cả lần đó, có cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng trừ bỏ lần đó, ta khẳng định chưa từng gặp ngươi, thật sự kỳ quái.”
Nhìn kỹ ánh mắt thiếu niên, sau đó cau mày rời đi.
Vân Phi Vũ thở phào: “Cảm giác quen thuộc?”
Y vừa quay đầu, bất ngờ phát hiện Duẫn Lạc đã đứng phía sau mình từ lúc nào không hay, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu. Y không khỏi cười gượng hai tiếng: “Sao vậy? Trên mặt ta có thứ gì chăng?”
“….Không.” Duẫn Lạc lắc đầu, sau đó kéo y: “Đi thôi.”
Bởi vì rất nhiều người nên yến hội được tổ chức tại chính viện. Vân Phi Vũ cùng Hàn Thiết Ngưu được an bài ngồi cùng một bàn với Mạc Ngôn. Điều này khiến không ít người chú ý. Dù sao bàn tiệc đó cũng tập trung không ít tâm phúc thân cận hoàng thượng, mà hai người bọn họ đều mặc một thân bố y, vừa nhìn đã nhận ra đó không phải là quan viên triều đình, không có cách nào khiến người ta không chú ý tới cả.
Yến hội bắt đầu, Mạc Ngôn nói mấy lời dạo đầu ngắn gọn, sau đó giới thiệu hai người với tất cả khách khứa. Từ lúc đó, thiếu niên lập tức trở thành tâm điểm chú ý, thỉnh thoảng còn có người tiến lên kính rượu khiến cho y vô cùng khó hiểu.
Sau đó, hỏi ra mới biết, thì ra Mạc Ngôn đã viết tên thiếu niên lên tấu chương, đem y trở thành công thần lớn nhất của trận chiến lần này để trình báo lên trên, mà khi lâm triều, hoàng thượng đã đặc biệt nhắc tới chuyện này, nói rằng nhất định sẽ phong thưởng gấp bội cho người lập nên công trạng, sau đó còn nói Mạc Ngôn mau chóng đưa y vào triều yết kiến.
Vân Phi Vũ choáng váng.
Phong thưởng? Yết kiến?
Y vừa định hỏi có thể cự tuyệt hay không lại nghe tiếng thông báo vang lên: “Hoàng thượng giá đáo!”
Trong viện nhất thời không chút tiếng động, mọi người vội vàng quỳ xuống. Tuy rằng không thích những lễ tiết như thế này, nhưng thiếu niên hiểu ‘nhập gia tùy tục’, y cũng lập tức quỳ xuống.
“Đều đứng lên đi, hôm nay trẫm đến đây là để chúc mừng, không cần phải đa lễ như vậy.” Thanh âm ôn hòa lại khiến người ta cảm nhận được không ít uy nghiêm.
“Tạ ơn hoàng thượng!”
Vân Phi Vũ đứng lên, lặng lẽ nhìn vị hoàng đế trong truyền thuyết kia. Nghe nói vị đế vương trẻ tuổi này năm nay mới mười tám, điều này khiến y không khỏi tò mò.
Ai ngờ, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ngay ánh mắt người nọ. Thiếu niên thoáng ngẩn người, lập tức hạ mi mắt, trong lòng chỉ còn duy nhất một ý niệm: “Tới khi nào ta mới có thể cao lớn như vây?”
“Người này chính là Hạ Vũ?” Khung Tử Dạ chậm rãi bước tới bàn bọn họ. Hắn đã nghe qua miêu tả của Mạc Ngôn, biết rằng y nhỏ hơn mình một tuổi, là một thiếu niên dáng người nhỏ xinh, nhưng nghe nói y có được thần lực như Duẫn Lạc, thực sự không thể nhìn ra! Hắn âm thầm sợ hãi.
Nhìn thấy mấy người Mạc Ngôn muốn đứng lên, hắn phất tay, đi thẳng tới trước mặt thiếu niên: “Hạ Vũ?”
“Vâng.” Vân Phi Vũ khơi khom người, thái độ cực kỳ cung kính.
“Không cần câu nệ, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.” Khung Tử Dạ ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, cho tới khi nhìn y ngối xuống, lúc này hắn mới nhìn quét một vòng, mỉm cười nhìn mọi người: “Hôm nay là tiệc tẩy trần của tướng quân cùng các vị phó tướng, ta chỉ tới chúc mừng, tạm thời vứt bỏ thân phận quân thần, mọi người thấy sao?”
“Vâng…”
“Được…”
Tiếng phụ hoa thưa thớt vang lên, nhưng áp lực trên bàn tiệc vẫn không thuyên giảm. Khung Tử Dạ thở dài: “Các người cần gì phải tỏ ra xa lạ cùng ta như vậy? Luận về bối phận, các người đều là trưởng bối của ta. Hôm nay đến đây, thứ nhất là tẩy trần cùng Mạc tướng quân, thứ hai chính là muốn cùng mọi người trò chuyện, cũng giống như các ngươi cùng hoàng thúc… như vậy cũng không được sao?”
“Hoàng thượng quá để ý rồi!” Mạc Bạch đánh vỡ cục diện bế tắc, đưa một chung rượu tới trước mặt hắn: “Uống đi, tối nay ngài chính là chất tử (cháu) của Vương gia.”
Nghe thấy lời này, thâm tâm Khung Tử Dạ dâng lên một trận chua sót: “Chất tử? Chỉ sợ người nọ sẽ không bao giờ… thừa nhận tên chất tử này mà thôi. Ta giết người thương yêu của hắn, hắn hận không thể giết chết ta, tại sao có thể thừa nhận ta là chất tử của hắn nữa đây?”
Một ngụm uống cạn chung rượu, vị cay nồng khiến hắn liên tục ho khan. Đột nhiên có người gắp đồ ăn vào bát, bên tai vang lên giọng nói nhỏ nhẹ ôn nhu: “Ăn một chút đồ ăn để áp chế xuống.”
Kinh ngạc quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, lại nhìn đồ ăn trong bát.
“A… thỉnh hoàng thượng thứ tội, cài này… ngài không cần ăn.” Đột nhiên nhớ tới việc thức ăn của hoàng đế trên TV đều phải thử độc. Quan hệ của Mạc Bạch cùng vị vương gia kia không nhỏ, nhưng mình lại là người hoàn toàn xa lạ.
Y vừa định lấy lại chiếc bát kia, không ngờ lại bị người ta ngăn cản.
“Không cần.” Khung Tử Dạ tươi cười: “Đã lâu rồi không có ai gắp đồ ăn cho ta.”
“Rất lâu sao?” Nhìn hắn ăn từng miếng nhỏ, thiếu niên âm thầm than nhẹ. Làm hoàng đế thực vất vả, phòng trước phòng sau, không được hưởng tình thân ấm áp, quả nhiên không thể so sánh với cuộc sống thoải mái của bình dân bá tánh.
Tao nhã lau miệng, Khung Tử Dạ quay sang nhìn thiếu niên: “Đúng rồi, lần này ngươi đã lập công lớn, trừ bỏ bạc vàng cùng chức quan, ngươi còn có yêu cầu gì khác không? Ta có thể đáp ứng cho ngươi.”
“A?” Thiếu niên thất thần, khó hiểu nhìn hắn.
Khung Tử Dạ cười với y: “Mạc tướng quân đã kể hết sự tình cho ta biết, trận đánh lần này thắng lợi đều là công lao của ngươi, cho nên, trừ bỏ phong thưởng, ta còn có thể thỏa mãn một yêu cầu của ngươi. Vô thời hạn!”
Vân Phi Vũ vừa định lắc đầu cự tuyệt lại đột nhiên nhớ tới chuyện phong thưởng luôn khiến mình đau đầu. Trực tiếp cự tuyệt chắc chắn không được, dù sao cũng liên quan tới thể diện của bậc đế vương. Trầm ngâm một lát, y thử hỏi: “Bất kể nguyện vọng gì cũng được?”
Nghe thấy y hỏi vậy, Khung Tử Dạ nghiêm trang nói: “Quân vô hí ngôn.”
Thiếu niên vừa nghe vậy, vốn định đứng lên hành lễ, nhưng cảm thấy làm như vậy sẽ khiến người khác chú ý, lập tức xoay người đối diện hắn, cúi đầu cung kính nói: “Vậy thỉnh hoàng thượng thu hồi phong thưởng. Thân là con dân Dạ Diệp quốc, đó là việc mà thảo dân nên làm, vậy nên thảo dân không cần phong thưởng.”