Vừa trở lại quân doanh, Vân Phi Vũ đã bị trận thế trước mắt khiến cho hoảng sợ. Theo thời gian y tính toán thì viện binh tới nơi cũng phải khoảng giờ mùi, không ngờ hiện tại lại nhanh như vậy. Y quay sang hỏi Trầm Tông mới biết được, thì ra người đi truyền tin nửa đường đã gặp quân tiếp viện. Trầm Tông lại nói cho y biết, may mà viện binh tới sớm, bởi vì y vừa đi chưa được bao lâu thì quân Tây Chích lại tới hơn trăm người, chẳng qua trong tay có tù binh nên song phương không dám động thủ, cho tới khi viện binh đến nơi, đám quân Tây Chích kia chạy không kịp, toàn bộ đã bị tóm gọn.
“Chỉ sợ bọn họ tới đây là muốn cứu người.” Thiếu niên nghĩ thầm, nhìn phản ứng trước mắt của đám binh sĩ này, có lẽ thân phận kẻ dẫn đầu kia không đơn giản như vậy, hình như hắn là một đại nhân vật quan trọng. Tuy nhiên, hiện tại không có thời gian để lo nghĩ tới việc đó, việc quan trọng trước mắt chính là giải quyết tình cảnh của đại quân bên ta.
Vân Phi Vũ trực tiếp tới gặp người đưa viện binh tới đây, Lưu đô đốc, sau đó đem những việc mình đã chứng kiến báo cáo lại cho hắn.
Về phần Lưu Chính Bắc, hắn không ngừng đánh giá thiếu niên gầy yếu trước mắt. Y chính là người mà thiếu chủ muốn mượn sức, Hạ Vũ.
“Lưu đô đốc, xin hỏi ngài đã nghĩ ra biện pháp giải quyết hay chưa?” Nam tử cường tráng thấp bé trước mắt không nói gì khiến Vân Phi Vũ không khỏi sót ruột.
“A… Này…” Lưu Chính Bắc suy nghĩ, đột nhiên hỏi lại y: “Ngươi cảm thấy hiện tại nên làm như thế nào?”
Thiếu niên thất thần, thầm nghĩ: “Tại sao người này lại hỏi ý kiến của ta? Nhưng nếu đã hỏi thì cũng không thể không trả lời, dù sao người ta cũng là nhân vật quan trọng, bản thân ta chỉ là một gã đầu bếp.”
Vân Phi Vũ nghĩ ngợi, cười gượng hai tiếng: “Đầu óc tiểu nhân không tốt lắm, cũng chỉ nghĩ ra được hai biện pháp ngốc nghếch. Đơn giản nhất chính là làm một chiếc cầu bắc qua nơi đó, nhưng chiến hào này tộng ba trượng, sâu cũng tới bảy hoặc tám trượng, nếu thật sự làm như vậy thì rất tốn công sức, chỉ cần làm một chiếc cầu gỗ là được rồi.”
“Uhm, vậy thì làm cầu đi.”
“….” Hắn thực sự chưa nghĩ tới sao?
Vô vàn suy nghĩ lướt qua tâm trí thiếu niên, y cung kính nói: “Cầu đại nhân phái vài người khỏe mạnh theo ta đi đốn gỗ, vậy thì sẽ nhanh có gỗ để làm cầu.”
“Lưu Tiễn.” Lưu Chính Bắc gọi to ra phía ngoài lều trại.
“Có thuộc hạ.” Một gã hán tử thấp bé cường tráng đi tới.
“Ngươi lập tức mang theo một trăm người khỏe mạnh tới đây, sau đó cùng vị Hạ Vũ tiểu huynh đệ đi đốn gỗ. Nhanh lên!”
“Vâng.” Người nọ cười mỉm cùng thiếu niên: “Tiểu huynh đệ, mời ngươi cùng ta đi chọn người.”
Thi lễ cùng Lưu Chính Bắc, thiếu niên xoay người đi theo Lưu Tiễn ra ngoài doanh trướng.
Nhiều người, sức lớn. Chưa tới một khắc đã kiếm được vài chục khúc gỗ dài. Vì phòng ngừa trong quá trình cứu viện bị quân địch tập kích bất ngờ, năm vạn đại quân chia thành hai hướng xuất phát. Tốc độc của kỵ binh nhanh chóng, đi trước để bắc cầu cứu viện, bộ binh theo sát sau đó.
Vân Phi Vũ trở lại phòng bếp, y bắt đầu làm thức ăn, chờ đợi chúng binh sĩ trở về.
Bởi vì trên người có mang thương tích, cho tới giờ thân tứ khắc, toàn bộ binh mã mới trở về. Bàn về vấn đề này, quân Tây Chích nghe nói viện binh tới nhưng cũng không có bất kể hành động gì khiến cho người ta không khỏi nghi ngờ. Dù sao bọn họ cũng tốn nhiều công sức như vậy mới có thể vây khốn đại quân bên ta, tại sao lại dễ dàng để ta lấy lại sức lực được. Thật sự không thể tưởng tượng ra.
Ngày thứ hai, các tướng lĩnh thương nghị, cuối cùng quyết định moi tin tức từ đám tù binh, sau đó mới bắt đầu xem xét kế hoạch tấn công. Nhưng đột nhiên có một vị khách tới đây khiến mọi việc lỡ dở.
Chẳng biết có phải Tây Chích quốc phát hiện chiến dịch này đã mất đi thế thắng lợi, có tiếp tục truy đuổi cũng không được lợi ích gì, hay có nguyên nhân nào khác, đột nhiên bọn chúng lại phái ra sứ giả tới cầu hòa, đương nhiên còn kèm theo điều kiện bồi thường khá hậu hĩnh. Đồng thời, bọn họ cầu khẩn bên ta thả tù binh.
Tuy rằng mọi người cảm thấy chán ghét bộ mặt của quân Tây Chích, nhưng nếu tiếp tục giao chiến, xét theo binh lực hai bên thì chẳng biết việc này sẽ kéo dài tới năm nào tháng nào mới kết thúc. Hơn nữa, nội chiến của Dạ Diệp quốc vẫn đang tiếp diễn, chắc chắn kinh tế suy yếu, dân chúng lầm than, đến lúc đó, chỉ sợ quốc nội càng thêm hỗn loạn. Cũng chính vì vậy, nếu có thể không chiến thì nên đình chiến.
Nhưng. Lần hiệp nghị này không thể do bọn họ làm chủ, vì thế, Mạc Ngôn lập tức thảo thư truyền về Diên kinh, an tĩnh chờ bề trên hạ lệnh.
Sứ giả Tây Chích quốc tạm thời chờ đợi, cùng ngày đó cũng cầu khẩn được gặp tù binh. Đại tướng quân cho rằng hắn nghĩ tới tình nghĩa người cùng tộc nên không suy tính nhiều, còn Trì Phượng Thanh lại nghĩ tới những vấn đề thiếu niên đã từng đề cập qua, dường như trong đó có một người khá đặc biệt, vì thế hắn lập tức để ý, lặng lẽ đi theo sứ giả, ở một bên âm thầm quan sát.
Bề ngoài nhìn vào thì mọi việc thật sự rất bình thường, chỉ đơn giản đi thăm mọi người, sau đó nói vài câu trấn an bọn họ, nhưng khi sứ giả kia nói chuyện với một người trong số đó, ngữ điệu thật sự cung kính. Điều này khiến Trì Phượng Thanh càng thêm nghi ngờ, hắn không rõ người kia có phải là hoàng tộc Tây Chích quốc hay đại nhân vật nào đó hay không, vậy nên hắn đem việc này bảm báo lại đại tướng quân Mạc Ngôn.
Tuy nhiên, Mạc Ngôn cũng không rõ lắm, đành phải dùng phi cáp truyền thư kêu Mạc Bạch thay hắn điều tra rõ ràng.
Một tháng sau, ngự sử đương triều Mạc Bạch mang theo thư hiệp nghị tiến vào Tát Lan thành để đàm phán. Trải qua nhiều lần thương nghị vất vả, cuối cùng bọn họ cũng thành công ký ra hiệp ước hòa bình năm mươi năm. Đương nhiên, việc đàm phán phương pháp bồi thường càng thêm phong phú, dù sao trong đám tù binh cũng có bào đệ (em họ) của Tây Chích vương, thế tử Tây Lí Đồ. Tuy Cát Cách Nhĩ bị điều ra chiến trường, nhưng hắn thật sự được phụ hoàng của mình coi trọng, nếu đã muốn chuộc “đồ”, vậy thì giá cả đương nhiên thuộc dạng xa xỉ.
Dạ Lam năm thứ sáu, ngày mùng sáu tháng bảy, hai nước chính thức ký hiệp nghị hòa bình. Sau khi quân Tây Chích hoàn toàn rút khỏi lãnh thổ Dạ Diệp quốc, quân đội bên ta mới bắt đầu lui lại. Trừ bỏ hai vạn binh lính trấn thủ biên quan, mười vạn đại quân còn lại toàn bộ đều xuất phát trở về Diên kinh.
Nghe nói mọi người đi rồi, vị phó tướng ở lại biên quân liền dẫn người đi xem xét chiến trường, cuối cùng lại tìm ra vài thông đạo bí mật của Tây Chích quốc. Lúc đó, tất cả mọi người đều bị dọa tới ngây người, bởi vì nơi kia thực sự rất rộng lớn, đi lại bên trong không cần phải nghiêng người né tránh, hơn nữa nơi tiến vào còn được thiết kế một dãy bậc thang bằng sắt, thợ thủ công đã khéo léo san bằng nơi này, thực sự khiến người ta không kiềm chế sợ hãi.
Một tháng sau, trở lại Diên kinh xa cách đã lâu, Vân Phi Vũ vừa buồn vừa vui.
Vui vì chiến tranh đã kết thúc sau nửa năm, buồn chính vì không nhận được một chút tin tức nào từ Trần Bảo Quang. Y không biết nên tới gặp Lưu thúc như thế nào, nhưng việc gì cũng phải tới hồi kết.
Bởi vậy, y mang theo tâm lý sẵn sàng bị đánh tới gặp Lưu Bạch Phàm, nhưng khi người nọ nghe xong hết thảy lại không hề mảy may trách cứ y tới một câu, ngược lại còn vỗ vỗ vai y, thở dài: “Hắn đã trưởng thành, có cách nghĩ của mình, tuy rằng để hắn như vậy thật có lỗi với tỷ tỷ đã khuất của ta, nhưng điều đó chứng minh hắn đã hiểu được lý lẽ, biết nhận rõ đúng sai. Vậy nên, ngươi không cần tự trách, đó là lựa chọn của tên tiểu tử kia, không liên can tới ai cả.”
Thiếu niên gật đầu, mặc dù vẫn cảm thấy áy náy, nhưng trong lòng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Đúng rồi, Tiểu Vũ à, ngươi đã xuất ngũ rồi, hiện tại dọn tới chỗ ta đi.” Lưu Bạch Phàm đột nhiên lên tiếng.
Vân Phi Vũ suy tư, mỉm cười nói: “Lưu thúc, ta muốn đi du ngoạn khắp nơi, nhấm nháp mỹ vị mọi miền, tạm thời vẫn chưa muốn định cư ở một chỗ. Thực sự xin lỗi ngài.”
Lưu Bạch Phàm cười to hai tiếng: “Nhìn tiểu tử ngươi ăn nói khách khí chưa kìa. Nam nhi chí tại bốn phương, nếu Bảo nhi có được một chút chí khí này của ngươi thì ta đã chẳng phải lo lắng cho hắn như vậy.”
Nhớ tới Trần Bảo Quang, hai người đồng thời thở dài. Lưu Bạch Phàm lắc đầu: “Không biết hiện tại tiểu tử kia có an ổn hay không?”
Thiếu niên cúi đầu suy tư một lát, sau đó trịnh trọng nói: “Lưu thúc, ngài an tâm, đi tới nơi nào ta cũng sẽ hỏi thăm một chút. Nếu có tin tức của Tiểu Bảo, ta lập tức viết thư báo cho ngài.”
“Được! Được!”
Cáo biệt Lưu Bạch Phàm, Vân Phi Vũ đột nhiên nhớ tới việc hẹn Hàn Thiết Ngưu cùng nhau dùng bữa tối. Nhìn sắc trời vẫn còn sớm, y lập tức nghĩ tới việc xuất ngũ, vậy nên y quyết định đến hỏi xem nên làm như thế nào.
May mà chế độ trưng binh của Dạ Diệp quốc có một điều rất tốt, người ngoài chế độ có thể lựa chọn ở lại hoặc ra đi. Giống như y và Hàn Thiết Ngưu đều là những người khi chiến sự cần tới mới được chiêu cầu, vậy nên bọn họ thuộc dạng người ngoài chế độ. Lúc đó vốn không muốn tòng quân, nhưng hoàn cảnh bắt buộc, mà điều khoản này giống như được đặt ra để dành cho y vậy, quả thật rất có ích. Nhưng nên tới đâu để hỏi?
Thiếu niên buồn bã đứng trên đường cái.
“Tiểu Vũ.”
Nghe thấy có người gọi mình, Vân Phi Vũ xoay người nhìn về phía nam tử đang đi tới chỗ mình, mỉm cười: “Duẫn đại ca, thực trùng hợp, huynh cũng ra ngoài đi dạo sao?”
Duẫn Lạc vừa nhìn thấy y, gương mặt lạnh lùng cũng nhu hòa hơn nhiều, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, ta cố tình đi tìm đệ.”
“Sao….Tìm ta?” thiếu niên kinh ngạc. Hôm qua mới tách ra, hôm nay đã đi tìm mình….
“Đúng.” Duẫn Lạc không chú ý tới biểu hiện mất tự nhiên trên mặt y, nói tiếp: “Là Mạc tướng quân sai ta đi tìm đệ. Tối nay tướng quân mở tiệc chiêu đãi nên mời đệ tới đó.”
Vân Phi Vũ vừa nghe vậy đã liên tục lắc đầu: “Duẫn đại ca, huynh trở về giúp ta nói vài lời đi. Hôm nay ta có hẹn cùng một người huynh đệ tốt, hơn nữa, từ trước tới nay ta không quen đối phó với mấy trường hợp như thế này.”
“Không có người ngoài đâu, toàn những người đệ quen biết thôi.” Duẫn Lạc thực sự công khóe môi, ánh mắt trong sáng tỏ vẻ sủng nịnh: “Chính là mấy người trong quân doanh, trừ bỏ đệ đệ của Mạc tướng quân là đệ không mấy quen thuộc ra, chính là Mạc ngự sử đó, đệ đã gặp qua một lần.”
“Ha hả.” Thiếu niên cười gượng hai tiếng, nhưng vẫn không đồng ý.
Duẫn Lạc thấy vậy, hơi nhíu mày: “Là lo lắng cho người huynh đệ kia của đệ sao?”
“Ân.” Vân Phi Vũ gật đầu: “Dù sao Thiết Ngưu đại ca cũng hẹn ta trước, ta không thể thất tín được.”
“Là hắn a!” Duẫn Lạc đột nhiên kéo thiếu niên: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi tìm hắn. Tóm lại, hắn là thuộc hạ của Trì phó tướng, cũng không thể tính là người ngoài được.”
“Ách…” Thấy hắn nói như vậy, nếu tiếp tục cự tuyệt lại cảm thấy bản thân quá nhỏ nhen. Vân Phi Vũ gật đầu: “Được rồi.”
Rụt tay lại mới phát hiện người nọ nắm thật chặt, thiếu niên xấu hổ nhìn chung quanh, quả nhiên phát hiện không ít người đang chỉ trỏ. Nghĩ nghĩ, y cười hì hì nói với nam nhân phía trước: “Duẫn đại ca, ta không phải tiểu hài tử, huynh buông ra đi, ta có thể tự đi được.”
Duẫn Lạc quay đầu lại nhìn y, nắm tay càng thêm chặt: “Ta không coi đệ như tiểu hài tử.” Sau đó lập tức quay sang hỏi: “Hắn ở đâu rồi?”
“Nam nhân này….” Vân Phi Vũ hoàn toàn không nói gì: “Hắn không biết bản thân mình rất nổi tiếng ở trong hoàng thành này hay sao? Năm ấy hai mươi tuổi đã trở thành đô úy của thần xạ doanh, được đương kim hoàng thượng coi trọng, hơn nữa còn là một mỹ nam tử hiếm có, lại độc thân. Người như vậy chính là mơ ước của tất cả thiếu nữ. Vậy mà hiện tại hắn cứ quang minh chính đại nắm tay một nam nhân đi loạn trên đường cái, như vậy chắc chắn sẽ khiến người khác chê cười.”
Thiếu niên bị vô số những ánh mắt kia khiến cho không dám ngẩng đầu, vụng trộm nhìn nam nhân trước mắt lại thấy hắn tỏ ra không có việc gì, vẫn lộ vẻ mặt hàn băng ngàn năm không tiêu tan, trong lòng y không khỏi chán nản. “Người này thật sự không có chút tự giác nào cả, quả nhiên không thèm để ý tới ai.”
Dùng sức rút tay về, nghiêng mặt sang một bên không nhìn hắn, y chỉ vào một ngõ tắt, nói: “Duẫn đại ca, chúng ta đi xuyên qua đây là tới nơi rồi, đi nhanh đi.”
“Ta quá nóng vội sao? Hay là y đang trốn tránh ta?” Duẫn Lạc nhìn bóng dáng thiếu niên, hít sâu một hơi, nhanh chóng bước theo.