Vách đá trụi lủi không có một thân cây, mặt đất chỉ toàn cát vàng không có lấy một ngọn cỏ, mặt trời chói chang khiến binh sĩ mệt mỏi không chịu nổi, sắc mặt đại tướng quân tái nhợt nhìn tình cảnh trước mắt. Trì Phượng Thanh thở dài. Đã rơi vào hoàn cảnh khắc nghiệt như thế này, liệu bọn họ có thể cầm cự được bao lâu nữa?
Trải qua hai ngày nay, hiện tại hắn đã hiểu tại sao ban đầu quân địch lại im hơi lặng tiếng như vậy.
Trận chiến hôm qua, rõ ràng quân địch dụ đại quân tiến lên vì muốn đưa bọn họ vây khốn ở nơi này. Tuy ban đầu thực sự triển khai một trận chiến ác liệt, song phương tổn thương không ít nhân mã, nhưng chính vì vậy nên không ai nghi ngờ mục đích của địch mà đánh mất cơ hội rút lui. Chỉ sợ trong khi dây dưa cùng quân địch, chiến hào khổng lồ bị vùi lấp dưới mặt đất kia mới lún xuống, lộ ra vẻ dữ tợn thật sự của mình.
Dường như quân Tây Chích đã diễn tập trận chiến này vô số lần, trong khi song phương ra sức chém giết, chỉ cần một tiếng kèn hiệu vang lên, bọn họ nhanh chóng rút lui khiến quân sĩ bên ta ngạc nhiên đến độ trợn mắt há miệng. Tuy lấy lại phản ứng rất nhanh, nhưng bởi vì sự tình chuyển biến quá đột ngột nên quân ta truy kích lộn xộn, mà đối phương đã được huấn luyện rút lui cấp tốc, bởi vậy khoảng cách bị kéo dài chỉ trong thời gian ngắn.
Tuy phía sau có vài vị tướng lãnh chỉ huy, nhưng phía trước hỗn loạn, ngay khi quân ta xoay người bắt đầu rút lui lại thấy sau lưng vang lên tiếng kêu. Các vị tướng lĩnh nhanh chóng hạ lệnh nghênh chiến. Mặc dù đã chuẩn bị tốt, nhưng vũ tiễn (mưa tên) trực tiếp bay tới khiến cho quân ta không kịp phòng bị, thương vong trầm trọng.
Quân Tây Chích quốc thuần thục việc cưỡi ngựa bắn tên, trước trận chiến chỉ nhìn thấy hơn ngàn cung thủ, hiện tại số lượng đã lên tới hàng vạn, cho dù bộ binh có cố gắng dùng khiên ngăn trở, nhưng thương vong cũng đã là vô số. Trận chiến này, quân ta tổn thất hơn vạn binh sĩ.
Ngay khi quân ta hung hăng tấn công, quân địch lại lập tức rút lui khi nghe thấy tiếng kèn hiệu.
Trận chiến này vô cùng kỳ lạ, quân ta đều mang trong mình cảm giác bị lường gạt, nhưng vài vị tướng lãnh hiểu được, chiến trường chính là như thế này, thật thật giả giả lẫn lộn. Tuy nhiên, điều khiến bọn họ không sao hiểu nổi chính là, trên chiến trường thường phô diễn sức mạnh đấu đá, quân Tây Chích lại có lợi thế là nhân mã cao lớn khỏe mạnh, tại sao hiện tại lại đột nhiên sử dụng quỷ kế, càng khó hiểu hơn là những việc diễn ra sau đó.
Lần này, đại tướng quân không lập tức hạ lệnh rút lui mà là đóng quân tại chỗ chờ đợi. Hắn cũng mang trong bụng một đoàn hỏa nộ, đang nghĩ xem rốt cuộc quân Tây Chích đang giở trò gì, tuy nhiên, chờ đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh, xâm nhập vào quân doanh của địch hẳn là không khả thi, đành phải kiên nhân chờ đợi. Mặt trời lên ngày càng cao, cũng sắp tới buổi trưa.
Tất cả mọi người đều không ngờ trận chiến lần này lại biến thành một đoạn thời gian giằng co thất thường như vậy. Buổi sáng, chúng binh sĩ đều không được ăn cơm, hiện tại trải qua một trận chiến lớn như vậy nên đại khái cũng cảm thấy đói. Nhìn bộ dạng uể oải của mọi người, đại tướng quân đành phải hạ lệnh quay về quân doanh. Tuy nhiên, lần này hắn thật sự chú ý tới mọi động tĩnh, thực hiện từng bước từng bước một.
Quả nhiên không ngoài dự đoán. Khi bọn họ hoàn toàn lui về phía sau, quân Tây Chích đột nhiên xuất hiện như ma quỷ. Đã có kinh nghiệm trong lần giao chiến trước, đại tướng quân lập tức lệnh cho bộ binh đưa khiên lên ngăn cản vũ tiễn, thần xạ doanh ở phía sau chuẩn bị thấy địch là bắn.
Có điều, lần này xuất hiện không phải là cung thủ, mà là đám kỵ binh cao lớn.
Thấy vậy, đại tướng quân hạ lệnh tiến lên nghênh địch. Không ngờ, khi quân Tây Chích cách ta khoảng hai mươi đến bốn mươi trượng, bọn chúng đột nhiên phóng rất nhiều giáo nhọn tới đây. Giáo sắt bén nhọn cùng lực ném kinh người không phải là thứ mà mấy tấm khiên nho nhỏ có thể ngăn cản. Quân ta thương vong thảm trọng.
Thấy địch nhân sử dụng những chiến thuật phức tạp như vậy, các vị tướng lãnh đều hiểu rằng bọn chúng đã chuẩn bị rất kỹ càng mới phát động cuộc chiến này. Chỉ có thể trách trinh sát bên ta tìm hiểu không kỹ càng, không hiểu hết được tình hình địch, quan trọng nhất là bọn họ không ngờ tới việc quân Tây Chích lại liên tục sử dụng nhiều quỷ kế như vậy. Đây chính là hậu quả do khinh địch tạo thành.
Nhất định phía sau bọn họ có kẻ bày mưu tính kế. Mọi người đều nhất loạt nghĩ tới Vân gia, nhưng cũng chẳng còn cách giải quyết nào cả. Hiện tại, việc quan trọng nhất chính là bảo tồn binh lực, không được để binh sĩ hy sinh vô ích. Bởi vậy, đại tướng quân hạ lệnh hoàn toàn rút về quân doanh, không được ham chiến.
Trước đó là ta truy đuổi địch, lần này lại tới phiên địch truy đuổi ta khiến chúng tướng sĩ đều cảm thấy khó chịu. Nhưng nghĩ tới việc quân tử báo thù mười năm chưa muộn, núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt, nên mọi người vẫn phải nhanh chóng rút lui. Tuy nhiên, trước mắt đột nhiên xuất hiện một chiến hào khổng lồ khiến bọn họ trở tay không kịp. Những người phía trước không lưu ý dưới chân nên rơi vào trong, bị cọc nhọn bên trong đâm chết. Nhìn tình cảnh đó, tất cả mọi người đều cảm thấy phẫn nộ.
Thỏ con nóng lên cũng biết cắn người. Lúc này, binh sĩ không thể tiếp tục kiềm chế cơn tức trong lòng, ai cũng mang ý nghĩ “cho dù chết cũng phải kéo quân Tây Chích theo cùng”. Có điều, dường như quân địch nắm rất rõ địa thế bên này, nên từ khi quân ta tiến tới gần chiến hào thì bọn họ đã ngừng truy đuổi. Tới lúc quân ta vứt bỏ ý nghĩ muốn giữ lại mạng sống mà liều mạng xông lên, bọn họ đã lui xa tới nửa dặm.
Tướng sĩ bên ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn bọn họ lui lại, nhưng cũng không biết làm sao.
Trải quan trận chiến này, nhìn tình cảnh trước mắt, Trì Phượng Thanh lập tức hiểu rõ nguyên nhân mọi việc.
Địch nhân kéo dài nửa năm không chút động tĩnh chẳng phải phí công. Cái bọn họ muốn chính là khiến quân ta chuyển tử nghi ngờ đến chấp nhận, từ chấp nhận biến thành thói quen, từ thói quen dẫn tới việc lơ là bỏ qua. Sau đó, bọn họ âm thầm ở trong bóng tối chuẩn bị hết tất cả mọi thứ. Thấy chiến hào khổng lồ, lúc này hắn mới nhớ Tây Chích quốc ít ốc đảo, chủ yếu là sa mạc, cho nên phần lớn dân chúng đều phải ở trong sa mạc cả năm trời. Vì phòng ngừa cát bụi nóng nực, rất nhiều người chuyển tới ở trong lòng đất, cũng bởi vậy nên bọn họ mới có nhiều cao thủ kiến tạo những công trình ngầm đồ sộ như vậy.
Nửa năm trời cũng đủ thời gian để bọn họ chuẩn bị chiến hào lớn dường này. Có lẽ khi quân ta trải qua, bên dưới được bố trí một lớp đất đá, phía trên còn sót lại một lớp đất vàng, khi song phương giao chiến, quân Tây Chích cho người di rời những thứ đó, mục đích chính là giam cầm quân ta trong trận địa này. Hy sinh một chút tổn thất để đạt được thắng lợi lớn, tuy việc này rất đê tiện nhưng không thể nói bọn họ đã rất thành công, mặc kệ kẻ hiến mưu là ai.
Viện quân chưa tới, hiện tại bị vây trong trận thế này, không nhận được tin tức từ quân doanh, dần dần, mọi người cũng chẳng còn ôm hy vọng gì nữa.
Trì Phượng Thanh hiểu sự việc lần này không thoát khỏi quan hệ với Vân gia, chính là… hiện tại hắn có chút lo lắng rồi lại ôm một chút hy vọng. Tuy rằng bọn họ để lại doanh trại không tới trăm người, hơn nữa quân Tây Chích có thể lẻn vào đó, nhưng nghĩ tới Hạ Vũ, hắn thầm nghĩ “Tiểu tử kia thật sự rất thông minh, hẳn có thể ứng phó được. Nếu phát hiện chiến trường bên này gặp chuyện không may, có lẽ y sẽ vào thành cầu viện binh.”
Nghĩ tới đó, hắn không tự chủ được liền nhìn về phía doanh trại một chút. Mặt trời chói chang khiến đôi mắt không thể mở to, tùy ý quét qua một chút, hắn lập tức bật người đứng dậy. Vừa nãy, hình như hắn thoáng nhìn thấy vật gì đó chớp lên, hiện tại có thể chắc chắn bên kia chiến hào có bóng đen loang loáng, rất giống hình dạng của con người.
“Duẫn đô úy, mau tới đây.” Trì Phượng Thanh nóng lòng kêu gọi.
Duẫn Lạc đi tới, khó hiểu nhìn hắn: “Chuyện gì?”
“Mắt ngươi tốt, ngươi nhìn xem, phải chăng bên kia có người đang làm gì đó?”
Duẫn Lạc vươn tay che khuất ánh mặt trời trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ tới, chăm chú một lát lại lập tức chạy đi, dắt một con chiến mã tới, nhanh chóng cưỡi ngựa chạy tới bên cạnh chiến hào. Trì Phượng Thanh thấy vậy cũng lập tức làm theo, nhảy lên ngựa đuổi sát phía sau.
Rốt cuộc cũng có người tới đây. Việc này khiến Vân Phi Vũ vô cùng kích động. Y nhảy khỏi mã xa, nhìn hai người chạy vội tới đây, bật khóc vì vui vẻ. “Rốt cuộc các người cũng nhìn thấy ta, tốt quá, rốt cuộc các người cũng tới đây rồi.” Nhìn hai người đứng đối diện bên chiến hào, thiếu niên cười ngây ngô, nước mắt cùng mồ hôi hòa quện trên gương mặt.
Duẫn Lạc thấy y, thiếu chút nữa định tiến lên, may mắn là Trì Phượng Thanh ở bên cạnh nắm chặt dây cương: “Ngươi không muốn sống hả?”
Vừa cúi đầu nhìn đã kinh hoảng, Duẫn Lạc vừa sợ hãi vừa gật đầu cảm ơn ân nhân cứu mạng, sau đó quay đầu nhìn thiếu niên, mắt cũng không chớp một chút. Hắn vốn nghĩ lần này không thể thoát được hiểm cảnh, ai ngờ còn có thể thấy được người mà mình yêu thương, cho dù hiện tại có phải bỏ mạng thì bản thân hắn cũng không cảm thấy hối tiếc.
“Duẫn đại ca, Trì phó tướng, tướng quân cùng binh sĩ hiện tại ra sao rồi? Ta đem tới chút lương khô và nước, các người lui ra xa một chút, ta sẽ ném qua đó.”
Vừa nghe có thức ăn cùng nước uống, tuy rằng trên mã xa không nhiều lắm, nhưng có một chút cũng tốt hơn không có, Trì Phượng Thanh tươi cười hét to: “Hảo tiểu tử, ném lại đây, ta… Duẫn đại ca của người bắt lấy.” Nói xong, giục ngựa chạy sang một bên, không ngừng cười hắc hắc mấy tiếng.
Duẫn Lạc căn bản không để ý tới hắn, sau khi nhảy xuống ngựa liền nhìn trái nhìn phải, tiếp theo lại gật đầu cùng thiếu niên: “Ném đi.”
Thức ăn cùng nước uống được đựng trong bao lớn, mỗi bao nặng chừng một trăm cân, tuy nhiên, đối với thiếu niên mà nói thì chừng ấy không đáng kể. Mặc dù không thể bước qua chiến hào phía trước, nhưng ném mạnh qua đó chắc chắn không thành vấn đề.
Tiếp nhận hai túi lớn, tuy rằng Duẫn Lạc không vui nhưng chỉ có thể đem thức ăn nước uống cứu mạng trở về.
Đối mặt với nghi vấn của Trì Phượng Thanh, Vân Phi Vũ mang sự việc phát sinh tối qua thuật qua một lần, sau đó nói: “Trì phó tướng, cố gắng kiên trì một chút, trước khi ta đi đã có người vào thành cầu viện binh, nếu thuận lợi thì hai ba canh giờ nữa sẽ tới đây. Mọi người đừng nóng vội.”
“Để tiểu tử này ở lại trong quân doanh quả thật không uổng.” Trì Phượng Thanh âm thầm gật đầu. Tuy rằng trước kia có nghĩ tới việc dẫn thiếu niên tới chiến trường, nhưng số người lưu lại bảo vệ quân doanh quá ít, để lại vũ khí bí mật như y biết đâu lại có cơ hội sử dụng. Từ tình hình hiện tại cũng có thể thấy được, quyết định lúc đó của hắn là vô cùng chính xác.
“Đúng rồi, tiểu tử, quân Tây Chích đã từng bí mật lẻn vào, nói không chừng hiện tại lại có địch chạy tới quân doanh, vậy nên ngươi nhanh chóng quay trở về, nếu viện binh vẫn chưa tới, vậy thì ngươi phải lập tức tự vào thành cầu viện binh, hiểu chưa?”
Vân Phi Vũ nhíu mày suy nghĩ, đại khái cũng hiểu chiến hào trước mắt xuất hiện như thế nào. Chắc chắn là do phía Tây Chích ngoài mặt tỏ ra án binh bất động, kỳ thật bọn chúng luôn âm thầm hoạt động. Quả nhiên là một đám người đê tiện.
“Uhm, ta hiểu rồi.” Thiếu niên gật đầu: “Ta lập tức trở về, mọi người chờ nha, ta nhất định sẽ đưa viện binh đến.”
Trì Phượng Thanh cười to hai tiếng đầy khí phách: “Hảo tiểu tử, chúng ta nhất định sẽ chờ tin tốt của ngươi.”
Thiếu niên vung kiếm chém đứt dây cương nối với mã xa, xoay người lên ngựa, phất tay với Trì Phượng Thanh, sau đó thúc ngựa rời đi.