Vân Phi Vũ trầm mặc một lát, sau đó mới ngưng thanh nói: “Binh sĩ cùng các vị tướng quân không có cơm cũng chẳng có nước uống. Chỉ sợ ý đồ của quân Tây Chích là muốn vây khốn bọn họ, sau đó không cần tốn công tốn sức vẫn đạt được thắng lợi.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Trầm Tông phụ họa, nhíu mày, thần sắc bất an: “Kỳ thật, hôm qua, trước khi phát binh, tướng quân đã cho người vào thành cầu thêm viện binh, lẽ ra chiều nay đã đến, nhưng tới hiện tại vẫn không có chút động tĩnh nào, thật sự rất kỳ quái.”
Thiếu niên nghe vậy không khỏi lo lắng: “Binh lực trong thành do ai điều khiển?”
Trầm Tông nghĩ ngợi: “Hẳn là do Bạch đại nhân hoặc là Lưu đại nhân.”
“Bạch đại nhân? Lưu đại nhân? Bọn họ là ai?” Thiếu niên có chút hồ đồ, y luôn không hứng thú với mấy vị quan lại này cho lắm, căn bản không phân biệt nổi ai với ai.
“….Ngươi ở Tát Lan thành lâu như vậy cũng không biết sao?” Trầm Tông kinh ngạc, thấy y tựa hồ thật sự không biết nên đành phải giảng giải cặn kẽ: “Bạch tuần phủ Bạch Thanh Thu, Lưu đô đốc Lưu Chính Bắc. Bọn họ chính là quan văn, quan võ cao nhất trong Tát Lan Thành. Theo lẽ thường, binh mã sẽ do Lưu đô đốc phụ trách, nhưng nghe mọi người đồn đãi thì quan hệ của hắn với Bạch tuần phủ rất tốt, luôn luôn nghe lời Bạch tuần phủ như thiên lôi, sai đâu đánh đó. Cho nên, ta cảm thấy lệnh kỳ điều binh thật ra đang nằm trong tay Bạch tuần phủ.”
“Nga” Thiếu nhiên thốt lên một tiếng, sau đó hỏi tiếp: “Vậy thái độ làm người của bị Bạch tuần phủ kia như thế nào?”
Trầm Tông lắc đầu: “Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ nhìn thấy hắn từ xa khi đại quân nhập thành Tát Lan một lần, thoạt nhìn cũng không tệ, ôn hòa có lễ độ, hẳn là người tốt, bởi vì không thấy dân chúng trong thành có lời oán thán nào cả.”
“Như vậy sao….” Vân Phi Vũ trầm tư.
“Ngươi nói xem, có phải vị Bạch tuần phủ kia cố ý không phát binh hay không?” Thiếu niên đột nhiên mở miệng.
Trầm Tông ngẩn người, sau đó liên tục lắc đầu: “Không có khả năng đó, lùi lại quân vụ là tội chu di cửu tộc. Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng đó.”
Thiếu niên cẩn thận suy nghĩ một chút cũng hiểu ý nghĩ kia của mình quá đỗi buồn cười, dù sao Bạch tuần phủ cũng là một vị quan viên, nhất định sẽ không làm những việc lấy tay che trời như vậy.
Trái lo phải nghĩ, y cảm thấy việc viện binh không tới chẳng phải chỉ có một nguyên nhân này. Có lẽ người truyền tin gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường đi, mà đã gặp chuyện ngoài ý muốn… nhất định không thoát khỏi việc có liên quan tới Vân gia, bởi chỉ có Vân gia mới hy vọng triều đình bị đánh bại. Nghĩ như vậy, Vân Phi Vũ cảm thấy mọi chuyện rất có lý. Nếu người đưa tin bị Vân gia chặn đường thủ tiêu, chắc chắn trong thành sẽ không nhận được thư cầu tiếp viện, đương nhiên viện binh sẽ không tới.
Thiếu niên trầm ngâm một lát, sau đó mới lên tiếng: “Trầm đại ca, chúng ta nên phân công nhau hành động thôi.”
“Ngươi nói đi.” Trầm Tông lắng tai nghe.
“Như vậy đi, ta tới chiến trường tìm hiểu tin tức, ngươi phái người trở về truyền tin cầu viện. Tuy nhiên, người được phân công truyền tin phải cải trang cẩn thận, bởi vì trước khi đưa được tin tức có thể bị người ta chặn đường tập kích, cho nên mọi việc phải hành động âm thầm.”
“Nếu như ngươi nói, chẳng phải người truyền tin thích hợp nhất chính là ngươi hay sao?” Trầm Tông nhìn y: “Không ai quen biết ngươi, hơn nữa võ công lại giỏi. Ta thật sự không muốn trốn tránh trách nhiệm, bởi vì so sánh với ngươi thì chúng ta không chịu nổi công kích đâu.”
“Ha hả…” Thiếu niên cười cười: “Kỳ thực trước kia ta cũng muốn tự đi truyền tin, nhưng ta thật sự lo lắng cho tướng quân cùng binh sĩ. Hơn nữa, trên đường tới chiến trường có thể gặp quân Tây Chích, cho nên ta muốn tự mình đi trước, thuận tiện mang cho binh lính chút nước cùng lương khô. Nếu có thể tìm được thì không còn gì tốt hơn nữa.”
Nhìn ra sự quyết tâm của y, Trầm Tông cũng không có ý kiến gì, quay đầu ngẫm lại, kỳ thực trên đường tới tiền tuyến có rất nhiều nguy hiểm, dù sao quân Tây Chích cũng đã chạy tới quân doanh bên mình, vậy thì trên đường không biết sẽ đụng mặt thêm bao nhiêu người nữa đây. Nghĩ đến đó, hắn cũng nhận ra việc tới chiến trường còn nguy hiểm hơn truyền tin rất nhiều.
“Được rồi, chúng ta phân công nhau hành động. Ngươi nhất định phải cẩn thận.”
“Được, ta sẽ cẩn thận.” Thiếu niên tươi cười gật đầu.
Thời gian lui trở lại thời điểm Vân Phi Vũ chế phục được quân Tây Chích.
Ban đêm, Tát Lan Thành, dưới ánh trăng mờ ảo khiến người ta không nhìn rõ sự vật chung quanh.
Phủ đệ của tuần phủ, Vân Khoảnh Dương chuẩn bị tắt đèn tạm nghỉ, luồng gió nhẹ thổi qua trước mặt, một bóng đen xuất hiện trước mặt hắn: “Chủ nhân.”
Nam nhân ngồi trở lại bàn, vô cảm mở miệng: “Nói đi, có chuyện gì.”
“Binh lính Tây Chích làm việc theo kế hoạch, mọi chuyện diễn ra thuận lợi. Tuy nhiên, khi đi bắt mấy tên đầu bếp lại bị một gã thiếu niên chế phục, toàn bộ hai mươi sáu người đều trở thành tù binh, bị trông coi cẩn mật.”
“Thật sự là một đám phế vật, cho bọn hắn cơ hội tốt như vậy cũng không biết nắm chắc.” Vân Khoảnh Dương lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nói tiếp: “Ngươi đi gọi Bạch Thanh Thu tới đây.”
“Dạ.” Lại một cơn gió nhẹ thoảng qua, căn phòng khôi phục vẻ yên tĩnh, không bao lâu, Bạch Thanh Thu lập tức vội vàng chạy tới, một bên má còn mang theo dấu vết đang ngủ dở bị người đánh thức.
Hắn cung kính đứng trước mặt nam nhân, thân hình hơi nghiêng về phía trước: “Thiếu chủ.”
“Ân.” Vân Khoảnh Dương thưởng thức trà, lạnh nhạt lên tiếng: “Ngươi đi nói cho Lưu Chính Bắc biết, bảo hắn chuẩn bị xuất binh lúc hừng đông.”
“Sao?” Bạch Thanh Thu ngây người, thốt lên theo bản năng: “Vậy thì chẳng phải….”
“Ta đổi ý.” Vân Khoảnh Dương ngắt lời hắn, đem chén trà đặt lại chỗ cũ, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười, dưới ánh nến lại càng tô thêm vài phần tà mị.
Hắn thản nhiên mở miệng: “Nếu chỉ như vậy mà thu phục được mọi thứ thì không thú vị mấy. Cứ để cho tên tiểu tử họ Khung kia an ổn ngồi trên vị trí của mình mới hay.”
“Vâng.” Bạch Thanh Thu cúi đầu, gương mặt bị che khuất bởi bóng tối, nhìn không rõ ràng lắm.
“Sao nào? Thất vọng?” Nam nhân cười khẽ.
“Thuộc hạ không dám, chỉ là…” Bạch Thanh Thu dừng một chút: “Bỗng nhiên cho bọn họ cơ hội xoay sở, chỉ sợ sau này muốn đoạt lại sẽ mất nhiều công sức.”
“Ha ha ha…” Vân Khoảnh Dương đột nhiên cười lớn: “Thứ ta không thiếu chính là thời gian cùng kiên nhẫn, cùng bọn họ chơi đùa một trận thì đã sao. Hơn nữa, đây chính là cơ hội cho ngươi thi thố tài năng thật sự.”
“?” Bạch Thanh Thu ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn ngập vẻ khó hiểu.
“Không hiểu sao?” Nam nhân thản nhiên liếc hắn một lượt.
Bạch Thanh Thu lộ vẻ kinh hách, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Chẳng phải ngươi vẫn muốn vào triều thi triển tài năng sao? Lần này đúng là cơ hội tốt, ngươi cũng chẳng cần ở nơi này ẩn nhẫn ba năm, năm năm. Vậy đã hiểu chưa?”
Bạch Thanh Thu cúi đầu ngẫm nghĩ, sau đó nhìn nam nhân trước mắt: “Chẳng lẽ thiếu chủ kêu thuộc hạ phát binh lúc hừng đông chính vì điều này?”
“Đúng, đây là một cơ hội. Ngươi vào triều sẽ thay ta làm cho quân thần điên đảo, như thế nào?” Vân Khoảnh Dương khẽ cong khóe môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
“Do ta? Ta sẽ thay người trước mắt hành động?”
Nội tâm Bạch Thanh Thu vô cùng kích động, lập tức vén bào y quỳ xuống trước mặt nam nhân: “Tạ ơn thiếu chủ tín nhiệm, thuộc hạ nhất định sẽ tậm tâm tận sức, tuyệt đối không phụ sự ủy thác của thiếu chủ.”
“Đứng lên đi! Chắc ngươi cũng hiểu nên làm như thế nào?”
Thoáng suy tư, một kế hoạch đã được định ra trong đầu, Bạch Thanh Thu khom người tiến lên phía trước từng bước. Hắn tiến tới bên tai Vân Khoảnh Dương nói nhỏ một lát, gương mặt nam nhân lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
“Tốt lắm, ngươi đi chuẩn bị đi. Đúng rồi, sáng sớm mai ta sẽ rời đi, ngươi cứ tiếp tục làm tốt công việc của mình, không cần tới đưa tiễn. Hiện tại ta vẫn chưa muốn làm bại lộ quan hệ giữa chúng ta.”
“Vâng, thuộc hạ hiểu được. Tuy nhiên…” Bạch Thanh Thu lộ vẻ mặt nghi hoặc: “Chẳng phải kế hoạch thiếu chủ tới đây lần này là muốn gặp Hạ Vũ sao, nhưng người vẫn chưa gặp y. Người…”
“Ha hả, không vội.” Vân Khoảnh Dương thản nhiên nói: “Sớm hay muộn thì y cũng phải trở lại Diên kinh, sau này sẽ có cơ hội chạm mặt. Sau này, khi ngươi có cơ hội vào triều rồi thì phải tìm nhiều cơ hôi qua lại cùng y, lần này coi như y có công lao lớn, nhất định sẽ được tiểu hoàng đế đưa vào triều.”
“Vậy chẳng phải y trở thành kẻ đối địch với chúng ta?”
“Chẳng sao, như vậy mới thêm thú vị, đúng không?” Nam nhân nhếch môi, trong mắt ánh lên tia lửa hưng phấn.
“Nam nhân này quả nhiên coi tất thảy mọi thứ như trò chơi.” Bạch Thanh Thu âm thầm than nhẹ, nhưng cho dù coi mọi thứ như trò chơi thì người trước mắt cũng là kẻ nắm được vị trí cao nhất, có thể đi theo người như vậy, hắn thật sự không oán cũng chẳng hận.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi. Ta muốn nghỉ ngơi.”
“Tuân mệnh.” Bạch Thanh Thu vội vàng thu hồi suy nghĩ, cung kính khom người một cái: “Thỉnh thiếu chủ nghỉ ngơi, thuộc hạ cáo lui.”
Cánh cửa bị người nhẹ nhàng khép lại, Vân Khoảnh Dương tiếp tục ngồi yên bất động bên bàn, Hắn nhu nhu mi tâm mệt mỏi. Biết việc này là do thiếu ngủ tạo thành, nhưng từ khi người nọ rời đi, mỗi ngày hắn có thể chợp mắt hai canh giờ đã là may mắn. Từng việc từng việc xảy ra trước mắt, từng việc từng việc kết thúc trước mắt, hắn cũng chẳng biết bản thân đang làm gì, chỉ đơn giản muốn khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn, hoàn toàn loạn lên là tốt rồi. Tuy nhiên, lần này hắn lại thay đổi kế sách tới mấy lần cũng chỉ vì một gã thiếu niên chưa từng gặp mặt. Hắn cũng chẳng hiểu vì sao, chỉ mơ hồ không muốn bẻ gãy cánh chim non nớt kia, muốn nhìn đôi cánh kia dần dần cứng cáp, sau đó…
Mê mang nhìn ra ngoài cửa sổ, nam nhân thấp giọng thì thầm: “Vũ nhi, đã hơn một năm, đã hơn một năm rồi!”
Giương roi, mã xa vội vàng xông về phía chiến trường.
Đầy xe thức ăn cùng nước uống, bên cạnh hông còn một thanh lợi kiếm, trong thời khắc căng thẳng này, y ngang nhiên chạy tới chiến trường, y chẳng nghĩ tới việc gì khác, chỉ biết thời gian đã vô cùng cấp bách.
Có thể trên đường đi sẽ gặp rất nhiều binh lính Tây Chích, y hiểu điều này, cho nên trước khi xuất phát y đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để chiến đấu. Tuy rằng vô cùng không muốn việc đó xảy ra, nhưng hiện tại đã không còn phương pháp nào khác. May mắn là phía trước chỉ có đất trống, chỉ có những ngọn cây bụi cỏ nho nhỏ, như vậy sẽ không lo bị người ta ám toán.
Chạy thẳng một mạch như bay, thần kinh căng thẳng, trên đường không gặp phải sự ngăn trở của quân Tây Chích khiến thiếu niên không khỏi kinh ngạc, nhưng cũng không vì vậy mà thả lỏng *** thần, tâm trạng càng thêm lo lắng, y không ngừng gia tăng tốc độ. Nhìn ra phía xa, y mơ hồ nhận ra dấu vết của một đám người đông nghìn nghịt, hẳn là quân ta, thiếu niên vui sướng khôn cùng.
“Hát…” (tiếng thúc ngựa chạy nhanh hơn.)
Ngựa nhận được mệnh lệnh, lập tức tung vó chạy nhanh, nhưng phía trước đột nhiên xuất hiện một chiến hào khiến thiếu niên vội vàng ghìm cương ngựa mới tránh khỏi việc lọt bẫy.
Bước xuống mã xa, Vân Phi Vũ nhìn quét chung quanh một vòng, khi xác nhận chung quanh không có người, lúc này y mới cẩn thận quan sát chiến hào trước mắt. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một chút đã khiến toàn thân toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Trong chiến hào được trang bị rất nhiều trông nhọn, nếu không cẩn thận ngã xuống thì tuyệt đối không còn đường sống. Hiện tại, nhìn xuống dưới, y phát hiện trong đó đã có không ít thi thể, nhìn y phục có thể nhận ra bọn họ chính là binh sĩ của Dạ Diệp quốc. Thiếu niên vô cùng đau lòng, lúc này y đã hiểu nguyên do tướng lĩnh cùng binh sĩ bị vây khốn.
Chiến hào rộng khoảng ba trượng, kéo dài từ bên trái chân núi cho tới bên chân núi. Hai ngọn núi bên cạnh lại giống như đã từng là một rồi bị người ta cố tình xẻ thành hai, thân núi vuông góc, vết nham thạch lộ ra ngoài, không có lấy một thân cây, căn bản không thể leo lên đó.
Nhìn địa hình như vậy, rốt cuộc thiếu niên cũng hiểu được nguyên nhân đại quân bị cầm chân. Cũng vì nơi này hình thành một đoạn khe sâu, quân ta hoàn toàn bị vây phía trong, trước sau đều có người chặn đường, bị đặt trong tình cảnh nguy hiểm.
Tuy nhiên, chiến hào này xuất hiện như thế nào? Thiếu niên không khỏi nghi hoặc: “Nếu thứ này đã có từ sớm thì quân ta chắc chắn không qua được, nhưng chỉ dùng thời gian một ngày cũng không thể làm ra chiến hào to như vậy. Kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ!”
Tuy trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng Vân Phi Vũ hiểu hiện tại không phải thời gian nghiên cứu những thứ này. Y nhìn về phía trước, đội quân cách nơi này khá xa, giọng nói của mình căn bản không thể truyền tới đó, tuy nhiên… y vẫn muốn thử một lần.
Đứng trên mã xa, y giơ trường kiếm múa may, lớn tiếng kêu la, cho đến khi cổ họng khô rát vẫn không thấy dấu hiệu có người đi về hướng này.
“Nên làm gì bây giờ?” Thiếu niên lo lắng vạn phần, nhưng chỉ có thể trông mong nhìn về phía đó, tùy ý mồ hôi chảy xuống từng dòng, y vẫn không ngừng hò hét: “Thiết Ngưu đại ca, Duẫn đại ca, Trì phó tướng…Nhìn này, các người mau nhìn lại đây đi!”
===========================================================================================
+ Tuần phủ:(巡撫), còn được gọi là Tuần Vũ, là một chức quan địa phương ở Trung Quốc và Việt Nam thời phong kiến.
Ở Trung Quốc, chức tuần phủ được đặt ra từ tháng 8 âm lịch năm 1391 thời Minh Thái Tổ[1]. Tuy nhiên, ban đầu thì tuần phủ chỉ là một chức quan tạm thời của người được triều đình phái về lãnh đạo một tỉnh hoặc một bộ phận tỉnh lớn. Về sau, tới thời Minh Tuyên Tông thì chức vụ này mới trở thành chính thức. Dưới niên hiệu Thuận Thiên thời Minh Anh Tông, chức vụ này bị phế bỏ hơn 1 năm (1457-1458), sau đó lại dược phục hồi[2]
Thời nhà Thanh, tuần phủ là chức quan đứng đầu một tỉnh. Tuần phủ chịu sự chỉ đạo trực tiếp của hoàng đế nhà Thanh. Tuần phủ có quyền bổ nhiệm, bãi miễn các chức quan dưới quyền mình trong địa hạt do mình quản lý, có quyền lãnh đạo về hành chính, tài chính, ngoại giao, quân sự của tỉnh. Tuy nhiên, ở những nơi có chức tổng đốc, thì tuần phủ vẫn phải theo chỉ đạo của tổng đốc. Ở nhiều nơi, tổng đốc có thể kiêm luôn chức tuần phủ.