“Chờ một chút, các người không thể đi.” Tống Tử Ương ngăn cản Triệu Nhất Thanh, ba người này đều biết chân tướng sự việc, không thể để bọn họ chạy đi dễ dàng như vậy được.
Y chưa kịp phản ứng đã có người lên tiếng: “Tống phó tướng, cứu người quan trọng hơn, ngươi không muốn chữa trị cho thuộc hạ của mình sao?”
Thượng cấp đã ra lệnh, Tống Tử Ương sao dám không tuân, đành phải lui sang một bên, không cam lòng nhìn hai người rời đi.
“Phượng Thanh, ngươi đi nhìn xem bọn họ có cần hỗ trợ không.”
“Vâng.”
Thấy bạch diện nam tử vừa hỗ trợ mình rời khỏi, Vân Phi Vũ mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng. Nếu người nọ đã ra lệnh như vậy tức là không muốn làm khó mình, cũng sẽ không gây bất lợi cho hai người kia.
“Ngươi tên là Hạ Vũ phải không?” Mạc Ngôn xoay người, tươi cười. Vân Phi Vũ nghi hoặc nhìn hắn, thái độ của hắn khiến y vô cùng khó hiểu.
Người này là thống soái cao nhất nơi đây, tuy rằng không hiểu tại sao hắn lại khách khí với một gã đầu bếp cỏn con như vậy, nhưng nếu người ta đã tươi cười tiếp đón, vậy y cũng không thể thất lễ, lập tức khom người cung kính nói: “Đúng vậy, tiểu nhân là Hạ Vũ.”
Mạc Ngôn vô cùng hài lòng với biểu hiện của y, biết tiến biết lui, chẳng phải kẻ không biết nói lý lẽ, chỉ cần cư xử cẩn trọng, hợp tình hợp lý, hẳn là không khó thuyết phục.
“Không nói nhiều lời vô nghĩa, kỳ thực ta muốn giải quyết sự việc hôm nay.” Mạc Ngôn dừng một lúc, nói tiếp: “Dù sao sự việc trọng đại, có lẽ mọi chuyện chỉ là vui đùa quá, cho nên ta muốn ngài miêu tả lại một lần, ý của ngài như thế nào?”
Vân Phi Vũ nhìn hắn đầy nghi ngờ. Người này dùng ngữ khí quá khách sáo khiến y vừa mừng vừa lo.
Nghĩ một lúc, thiếu niên hỏi lại: “Ngài không sợ ta nói dối sao?”
Mạc Ngôn mỉm cười: “Ngươi sẽ làm như vậy sao?”
Thiếu niên im lặng, sau đó lắc đầu: “Sẽ không, hơn nữa, ta nghĩ các người cũng không chỉ nghe lời nói phiến diện của ta, hẳn là tìm hiểu nhiều mặt để chứng thực, đúng không?”
“Ngươi thực thông minh.” Mạc Ngôn tươi cười thán thưởng thiếu niên, sau đó lên tiếng: “Đi thôi, tới doanh trướng của ta nói chuyện.”
“…Vâng!”
Tuy nhiên, thiếu niên mới bước nửa bước, một trận gió ác liệt lập tức đánh tới trước mặt, y rụt người lại tránh né theo bản năng, đến khi thấy rõ người vừa tập kích mình, y lập tức kinh ngạc, nhưng người này không ngừng tung quyền triển cước tấn công, thiếu niên đành phải nghênh chiến.
Tình cảnh trước mắt khiến mọi người kinh ngạc. Mạc Ngôn chẳng hiểu vì sao, Duẫn Lạc là người không chủ động gây sự bao giờ, nhưng vừa rồi đích thực là hắn đã đánh lén thiếu niên. Điều này khiến người ta vô cùng khó hiểu. Tuy nhiên, nhìn biểu hiện trên gương mặt hắn cũng có thể sáng tỏ vài phần.
Duẫn Lạc là người đứng đầu thần xạ doanh, không chỉ riêng kỹ năng bách phát bách trúng, điều khiến người ta chú ý hơn chính là thần lực bẩm sinh của hắn, chỉ cần một mũi tên gỗ rơi vào tay hắn cũng đã phát ra uy lực gấp mấy lần người thường, càng miễn bàn thói quen dùng thiết cung thiết tiễn (cung sắt, mũi tên sắt), uy lực càng thêm kinh người.
Chỉ sợ uy lực của thiếu niên trước mắt cũng không vừa, nếu không, với thân hình nhỏ bé kia thì làm sao có thể đánh trọng thương mười tráng hán, chỉ sợ Duẫn Lạc đột nhiên nổi tính cạnh tranh nên mới bất ngờ ra tay.
Khó có dịp thấy Duẫn Lạc nổi lên hứng thú với chuyện gì đó, Mạc Ngôn không hề ngăn cản, chỉ lẳng lặng đứng một bên, cũng thuận tiện quan sát thân thủ thiếu niên.
Chiêu thức đơn giản nhưng động tác lại mạnh mẽ, mau lẹ, không có động tác thừa, luôn trực tiếp công kích yếu điểm của đối phương, lực sát thương vừa đủ. Hiện tại, Duẫn Lạc có thể hiểu vì sao thiếu niên dễ dàng đánh bại mười tên kia, hơn nữa, hắn phát hiện thiếu niên đúng như dự đoán của mình, y có được sức mạnh kinh người, bởi vì khi quyền cước hai người tương giao, lực phản chấn mạnh mẽ khiến tay chân hắn run lên. Vậy nên thiếu niên nhất định cũng giống như hắn.
“Được rồi, dừng lại!” Duẫn Lạc khẽ quát một tiếng, đột nhiên nhảy ra khỏi thế trận, kết quả muốn kiểm tra cũng đã có, vậy nên không cần đánh tiếp.
Thiếu niên không hiểu lắm, nhưng y thực sự không thích cảm giác đột nhiên bị người ta công kích, huống chi bản thân đã từng giúp đỡ hắn. Y không khỏi lộ ra sắc mặt hờn dỗi, nhìn người nọ chằm chằm, lạnh giọng: “Không biết Duẫn đô úy có dụng ý gì?”
Cảm nhận được thiếu niên đang bất mãn, Duẫn Lạc hơi kinh ngạc, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì hành động của mình cũng quá mức đường đột, không khỏi lộ ra vẻ mặt hối lỗi, thản nhiên nhìn về phía thiếu niên: “Thật có lỗi, ta không có ác ý, chỉ muốn thử nghiệm thân thủ của ngươi mà thôi, muốn biết ngươi có giống như những gì ta suy đoán hay không. Kết quả giống như những gì ta đoán, ngươi rất lợi hại!”
Người này cũng có lúc thẳng thắn như vậy? Thiếu niên không khỏi thất thần, còn mọi người đã hoàn toàn hóa thạch.
Duẫn Lạc như vậy rất khác thường. Từ trước tới nay, hắn luôn là người cao ngạo, luôn tự cho mình thanh cao, trừ bỏ vị đai nhân kia, chính là Mạc Ngôn tướng quân trước mắt, thì chưa người nào lọt vào mắt hắn. Nhưng hiện tại, hắn cư nhiên thừa nhận thiếu niên, quả khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
“Khụ khụ.” Mạc Ngôn ho nhẹ hai tiếng, đánh thức mọi người khỏi trạng thái ngây ngốc: “Đều giải tán đi, mọi người trở về cương vị của mình, làm chuyện của mình đi.”
“Dạ.”
“Hạ Vũ tiểu huynh đệ, theo ta.” Mạc Ngôn gật đầu với y, xoay người đi ra ngoài.
Vân Phi Vũ nhanh chóng đuổi theo, mà Duẫn Lạc chần chờ một lúc cũng đi theo.
Tống Tử Ương nhìn ba người kia rời đi, lại nhìn đám thủ hả đang được khiêng trên cáng của mình, tuy rằng cũng muốn đuổi theo, nhưng hắn chưa bao giờ cãi lại mệnh lệnh của Mạc Ngôn, đành phải chú tâm cứu trị cho thuộc hạ.
Hai canh giờ sau, Vân Phi Vũ ra khỏi lều trại, trải qua thương lượng, y đồng ý với người nọ sẽ không làm lớn chuyện. Kỳ thực, y cũng chẳng muốn chuyện này lan ra, dù sao cái loại sự tình kia cũng chẳng phải chuyện tốt đáng để khoe mẽ, quan trọng nhất là, Tiểu Bảo không thể tiếp tục chịu đả kích.
Chính là… y đòi công bằng, nhưng người nọ chưa đồng ý, chỉ nói hiện tại là thời điểm nguy khó, chờ chiến tranh qua đi sẽ cho y một câu trả lời thuyết phục. Rốt cuộc có được hay không cũng chẳng khiến y hy vọng quá lớn, dù sao cũng là người mình cả, và người nọ còn là chỉ huy cao nhất ở nơi này, hắn đã đồng ý với mình như vậy đã là rất nể mặt.
Cuối cùng, người nọ còn đưa ra yêu cầu muốn y gia nhập quân đội, nói hiện tại phải đương đầu với quốc nạn, tuy nấu nướng cũng là một cách cống hiến sức lực, nhưng thực lực của y còn có thể thực hiện những thành tựu còn lớn hơn nữa. Y căn bản không quan tâm tới những thứ đó, vốn định nhẹ nhàng cự tuyệt thì người nọ lại nói cho y thời gian suy nghĩ, khi nào thông suốt mới cho hắn câu trả lời thuyết phục. Vì vậy, thiếu niên đành phải im lặng nhận lời.
Phong ba tạm thời bình ổn. Mặc dù những tên kia chưa bị xử phạt thích đáng, nhưng những binh sĩ còn lại rõ ràng đã an phận hơn rất nhiều, chỉ sợ đã bị cảnh cáo nghiêm khắc.
Chính là, thường ngày quân doanh chỉ náo nhiệt nhất vào những lúc ăn cơm, nhưng mấy ngày nay lại thường xuyên có người tới thăm viếng. Trừ bỏ Hàn Thiết Ngưu, còn có cả phó tướng Trì Phượng Thanh, cùng thần xạ doanh Duẫn Lạc.
Không bàn tới Hàn Thiết Ngưu, hắn vốn là bằng hữu tốt của Vân Phi Vũ, nhưng sau hai lần Trì Phượng Thanh tới đây, ai cũng biết mục đích của hắn là gì. Hắn muốn thiếu niên gia nhập quân doanh của mình.
Mọi người trong phòng bếp cực lực phản đối.
Thiếu niên là đồng liêu (đồng nghiệp) của bọn họ, cũng là thầy tốt bạn hiền của họ, tuy Triệu Nhất Thanh xem như dẫn đầu, nhưng quản sự chân chính lại là thiếu niên. Mỗi ngày đều do y dẫn dắt mọi người nấu nướng, nếu y đi rồi thì ai chỉ đạo bọn họ, ai truyền thụ kinh nghiệm cho bọn họ? Việc này tự nhiên không thể đồng ý.
Mà khiến cho mọi người khó hiểu hơn chính là vị đô úy Duẫn Lạc của thần xạ doanh. Mỗi lần đến đây, hắn đều cùng thiếu niên đánh một trận rồi rời đi. Mọi người tò mò hỏi, thiếu niên chỉ tươi cười không đáp.
Kỳ thực Duẫn Lạc cảm thấy tò mò với võ công của y, cho nên mỗi lần tìm đến luận bàn cùng y lại tự mình trở về nghiên cứu, còn thiếu niên lại cảm thấy kinh nghiệm thực chiến của mình chưa đủ phong phú, có người giúp y luyện tập đương nhiên vô cùng vui vẻ, hơn nữa người nọ cũng có một thân thần lực như y, đánh một trận phi thường sảng khoái. Y thực sự thích cảm giác này.
Mấy ngày liên tiếp trôi qua.
Người nọ đã lâu không tới, chẳng lẽ đã nghiên cứu triệt để nên không tới nữa? Vân Phi Vũ lăn qua lăn lại trên giường vẫn không sao ngủ được. Đang quen có người cùng mình luyện tập mỗi ngày, đột nhiên lại rảnh rang như vậy, quả thực có chút không thích ứng.
Đành phải ngồi dậy, nhìn dải sáng bạc trải trên nền đất trong quân doanh, thiếu niên đột nhiên muốn ra ngoài tản bộ. Tuy biết hiện tại đã là nửa đêm, nhưng trong lòng buồn phiền khiến y vô cùng muốn đi dạo.
Tuy đã vào tháng tư, nhưng ban đêm vẫn có chút lành lạnh, thiếu niên khoác một chiếc áo đơn, lặng lẽ đi ra khỏi lều trại, tản bộ không mục đích, thấy rừng cây phía xa, nhất thời nhớ tới hồ nước trong suốt trước kia, ý tưởng bơi trong làn nước ban đêm đột nhiên nảy lên trong đầu.
Có lẽ hồ nước mát lạnh kia sẽ tẩy sạch được cảm giác mệt mỏi trên cơ thể lẫn trong tâm trí.
Y nghĩ như vậy, chân bước đi, hướng về phía rừng cây.
Lại một đêm không ngủ, Duẫn Lạc chắp tay sau lưng, đứng bên ngoài lều trại nhìn ánh trăng trên không trung. Bộ dạng chân thật của thiếu niên, khuôn mặt vui vẻ của thiếu niên, tất cả những hình ảnh của thiếu niên thoảng qua tâm trí. Hắn ôm ngực, cảm giác tim mình đang đập gia tốc.
Cùng thiếu niên tiếp xúc càng nhiều lại càng bị y hấp dẫn. Vốn tưởng rằng đó chỉ là tình cảm tri kỷ, nhưng xúc cảm cổ quái trong lòng lại hoàn toàn khác biệt. Nhìn thấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên liền muốn ôm lấy, thấy ngón tay thon dài của y lập tức muốn cầm, nhìn ánh mắt sáng ngời của y lại muốn vuốt ve, nhìn thấy…
Càng lúc càng không thể hiểu nổi mình. Rõ ràng đối phương chỉ là một thiếu niên hết sức bình thường, nhưng tại sao bản thân lại luôn sinh ra cảm giác tim đập nhanh trước mặt y? Không có da thịt trắng nõn, không có tướng mạo xuất chúng, căn bản không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của mình, nhưng bản thân… dường như đã thực sự động tâm.
Không muốn thừa nhận cảm giác này, vậy nên hắn bắt đầu tránh né. Không nghe, không nhìn là được. Tuy nhiên, vô vàn tưởng niệm luôn bao bọc lấy hắn, đã mấy ngày nay, mỗi đêm hắn đều không ngủ được.
Thở dài, Duẫn Lạc chắp tay bước ra khỏi lều trại, đột nhiên thấy thân ảnh quen thuộc thoáng qua, nháy mắt đã đi xa, hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức lặng lẽ đuổi theo phía sau.
Đi lại trong rừng giữa đêm khuya, nội tâm dâng lên cảm giác hưng phấn không thể diễn tả. Dưới ánh trăng, dựa theo trí nhớ tìm kiếm con đường nhỏ, cho tới khi nghe được phía trước có tiếng nước chảy, Vân Phi Vũ hiểu được, đã tới nơi.
Cởi giày, nhẹ nhàng đưa chân xuống hồ nước, cảm giác lành lạnh thoải mái. Thiếu niên lập tức cởi bỏ đai lưng cùng y phục, nhanh chóng nhảy vào trong hồ.
Thân thể nóng bức chạm vào nước hồ lạnh lẽo, thiếu niên thoáng rùng mình, dùng sức chà xát thân thể, cho tới khi chậm rãi thích ứng nhiệt độ mới thoải mái bước đi trong hồ nước. Đến lúc hơi thở có chút hỗn loạn thì y mới dừng bước, tựa lên một tảng đá bên hồ nghỉ ngơi. Đột nhiên sờ sờ mặt, lúc này mới nhớ tới việc đã lâu chưa rửa nhân bì diện cụ. Y nhẹ nhàng gỡ xuống, bỏ vào nước giũ qua giũ lại vài lượt, sau đó đặt lên tảng đá.
Hít sâu một hơi, đem mặt ngâm vào nước, chà mạnh đến khi cảm thấy hơi nóng mới ngẩng lên. Nhìn trời đêm, ánh trăng màu bạc tùy ý rót lên mặt khiến đôi má trắng nõn phấn nộn của y càng thêm xinh đẹp.
Duẫn Lạc lặng lẽ tránh ở một góc rừng, thần sắc phức tạp nhìn người trong hồ. Từ lúc thiếu niên nhảy vào trong hồ, hắn vẫn lặng lẽ nhìn.
Nhìn y chậm rãi bước đi trong hồ, nhìn y gỡ tấm nhân vị diện cụ xuống, nhìn y lộ ra dung nhan thật sự.
Da thịt trắng nõn, dung nhan xinh đẹp, đôi mắt sáng như sao, vả cả đôi môi hồng nhuận. Dưới ánh trăng màu bạc, vẻ đẹp ấy vừa trong sáng lại vừa tú lệ, tựa như một đóa thủy tiên trong suốt, lẳng lặng đứng trong hồ.
Đây… mới là bộ dạng thực sự của y?
“Nguyệt hạ mỹ nhân” Trong tâm trí không tự chủ liền xuất hiện những từ này. Rất đẹp, y thực sự rất đẹp!
Dẫn Lạc nhìn chăm chú ngắm nhìn, tim đập gia tốc!