Đảo mắt, thu qua đông đến, đã vào tháng mười hai.
Trong thời gian ba tháng, nhóm hán tử tới từ thiên nam địa bắc dần dần trở thành những binh sĩ tuân thủ kỳ luật trên chiến trường. Cho dù Vân Phi Vũ vẫn luôn ở trong phòng bếp, ít khi ra ngoài, nhưng những lúc cùng bọn họ dùng cơm cũng cảm thấy có thứ gì đó thay đổi.
Thiết Ngưu đại ca sẽ rời đi, tất cả mọi người ra chiến trường, trong lòng y không khỏi cảm thấy cô đơn, âm thầm thở dài, tiếp tục làm việc.
“Tiểu Vũ, đi ra ngoài một chút.” Lưu Bạch Phàm đi từ bên ngoài tới, vẫy tay với y.
Vân Phi Vũ buông dao trong tay, lau lau tay lên tạp dề, xoay người đi ra ngoài.
“Chuyện gì vậy, Lưu thúc?”
“À, là như thế này, lần này tân binh sẽ lập tức lên đường ra tiền tuyến, nhưng lộ trình xa xôi, nếu liên tục ăn lương khô thì chỉ sợ thể lực của mọi người giảm xuống, cho nên cần hai đầu bếp đi cùng. Ngươi vốn tới cuối cùng, không nên phái ngươi đi theo, nhưng trù nghệ của ngươi cũng tốt nhất, đám binh lính đều thích đồ ăn do ngươi làm, cho nên ta cùng đại nhân dẫn đầu lần này đề cử ngươi cùng Bảo Quang.”
“A….” thiếu niên mở lớn miệng. Tiền tuyến? Chiến trường?
“Ngươi không muốn?” Lưu Bạch Phàm khẽ nhíu mày, sau đó nói: “Kỳ thật ta cũng không muốn cho ngươi đi, nhưng vì mọi người, cho nên ta hy vọng ngươi có thể đi theo. Đám binh lính thường xuyên nói ‘ăn đồ ăn ngươi làm chính là một loại hạnh phúc’.”
Vân Phi Vũ lắc đầu: “Không phải không muốn đi, chỉ là có chút kinh ngạc thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Lưu Bạch Phàm gật đầu, đột nhiên nghiêm trang nói: “Đúng rồi, trước đó cần phải dặn dò ngươi một tiếng, quản sự ở tiền tuyến là sư huynh của ta, ách…Sư huynh của ta, biết nói thế nào bây giờ…có điểm khó gần, ngươi phải tận lực nhún nhường một chút, hắn bảo ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó. Còn nữa, giúp ta chăm sóc tiểu tử Bảo Quang kia một chút, đừng để hắn gặp rắc rối.”
“Được.” Thiếu niên gật đầu, nhưng nghĩ tới thái độ hắn đối xử với Trần Bảo Quang, nhịn không được liền nói ra: “Vì sao lại phái Tiểu Bảo đi?”
Lưu Bạch Phàm than nhẹ một tiếng: “Đứa nhỏ kia là của tỷ tỷ đã qua đời của ta, từ nhỏ đã bị ta nuông chiều tới hỏng nên hắn thật sự rất tùy hứng, nhưng tay nghề nấu nướng lại là thiên phú, lần này ta muốn cho hắn ra ngoài rèn luyện một phen, hy vọng hắn có thể trưởng thành. Hơn nữa, ta thấy hắn cũng rất sùng bái ngươi, lời nói của ngươi còn lợi hại hơn cữu cữu (cậu) ta đây. Chuyện này cứ coi như tư tâm của ta đi, muốn cho hắn theo ngươi học hỏi nhiều một chút.”
“Đây là lần đầu tiên ta nghe nói Tiểu Bảo là cháu ngoại của ngài.” Thiếu niên có chút kinh ngạc: “Nhưng ta nhớ rõ hắn vẫn luôn gọi ngài là sư phụ mà?”
“Là ta bảo hắn gọi như vậy. Dù sao nơi này cũng thuộc về triều đình, cứ dựa theo quan hệ họ hàng thì không tốt lắm, chẳng qua Bảo Quang bước được vào nơi này cũng đều do nỗ lực của nó cả, ta cũng không có giúp đỡ hắn.”
Vân Phi Vũ hiểu ra, cười cười: “Lưu thúc, ngài căng thẳng cái gì. Tài năng của Tiểu Bảo là có thể thấy được, hơn nữa thái độ làm người của Lưu thúc ra sao thì tất cả mọi người đều rõ ràng, cho nên ngài không cần giải thích.”
“Ha hả” Lưu Bạch Phàm cười khổ một tiếng: “Ta sẽ không thiên vị mà phái hắn đi, đây cũng chẳng phải là tư tâm, chỉ là muốn hắn đi theo ngươi học hỏi. Đương nhiên không chỉ về phương diện trù nghệ, kỳ thật, ta càng muốn hắn học hỏi cách sống của ngươi. Aiz….Ta cũng chẳng hiểu được, rõ ràng hắn còn lớn tuổi hơn ngươi, nhưng so với ngươi lại càng giống tiểu hài tử hơn. Nếu ngày nào đó ta qua đời, thật không biết hắn sẽ ra sao nữa.”
Thiếu niên mỉm cười, an ủi: “Lưu thúc không cần quá lo lắng. Kỳ thật Tiểu Bảo rất ngoan ngoãn mà, chỉ là tính tình có hơi cứng đầu thôi, đi ra ngoài rèn luyện một thời gian là tốt rồi. Hơn nữa, ta cũng đâu lợi hại như ngài nói. Nhưng ngài an tâm, lần này đi ra ngoài, ta nhất định sẽ chăm sóc hắn.”
“Được, trông cậy ở ngươi.” Lưu Bạch Phàm vỗ vai y, thở dài: “Nói thực, khẩu vị của ngươi rất hợp với ta, nếu như không vì lo lắng cho đại cục thì ta cũng không muốn để ngươi đi,”
Thiếu niên tươi cười: “Chờ thắng trận trở về, ta mời ngài uống rượu.”
“Được!”
Ba ngày sau, đội quân xuất phát, hai người Vân Phi Vũ cùng Trần Bảo Quang cũng bước theo.
Lưng mang không nhiều hành lí, bước theo phía sau đội quân, mấy thứ như bát đũa, nồi niêu…đều được những binh sĩ khỏe mạnh mang theo, có người còn nói giỡn muốn mang hai người bọn họ trên lưng, miễn cho việc mất người sẽ không còn lộc ăn. Thiếu niên đạm cười, không nói.
Nhìn đám huynh đệ cùng mình tòng quân, nghĩ bọn họ sắp tới chiến trường, nội tâm thiếu niên lập tức bất an vô cùng. Nhưng y hiểu được, có chiến tranh ắt có tử vong, đây là quy luật ngầm không bao giờ thay đổi ở bất cứ nơi đâu, y cũng chỉ có thể âm thầm chúc phúc cho bọn họ, dùng mỹ thực động viên bọn họ, sau đó cầu nguyện cho chiến tranh mau chóng kết thúc.
Đi được nửa tháng lộ trình, rốt cuộc bọn họ cũng tới được biên quan Tát Lan Thành.
Bởi vì trong thành không đủ chỗ nên đại đội binh sĩ đều đóng quân ngoài thành, đám tân binh tự tụ họp lại, mà phòng bếp đương nhiên sẽ được bố trí trong thành. Hai người Vân Phi Vũ cùng Trần Bảo Quang được đưa vào trong đó.
Dọc theo đường đi, y hết nhìn đông lại ngó tây, nhìn trần nhà cao ráo, cánh cổng bán nguyệt, không ngừng tò mò. Nơi này hoàn toàn khác so với những thành trì khác của Dạ Diệp quốc, toát ra một cỗ phong cách dị tộc, có lẽ là vì nơi đây gần với Tây Chích quốc nhất nên nhiễm theo tập tính của bọn họ.
Bên trong thành thật náo nhiệt, hoàn toàn không cảm nhận được không khí chiến tranh, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy một hai người dị tộc mũi cao, mắt xanh. Hỏi qua mới biết bọn họ là thương nhân của Tây Chích quốc, được đồng ý đặc biệt mới có thể ở lại nơi này.
Tiểu binh dẫn đường vừa đưa bọn họ tới nơi liền rời đi, đứng ở cửa, Vân Phi Vũ hỏi Trần Bảo Quang: “Tiểu Bảo, ngươi đã từng gặp qua sư bá chưa, có phải hắn rất hung dữ không?”
Nghe thấy cách xưng hô của y, Trần Quang Bảo bất mãn nhíu mày: “Tiểu Vũ, ta lớn hơn ngươi mà, không được gọi ta là Tiểu Bảo này, Tiểu Bảo nọ.”
Nhưng thấy ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của thiếu niên, hắn biết mình lại phản kháng thất bại, đành phải thở dài, nói tiếp: “Vị sư bá kia? Ta chỉ thấy sư phụ nói rất khó ở chung với hắn, cũng không thích người khác cãi lại hắn, hình như có chút không hòa hợp với sư phụ.”
Nói xong, hắn đột nhiên thần thần bí bí ghé sát tai thiếu niên: “Nghe nói khi còn trẻ, hắn ghen tị với tay nghề của sư phụ, bởi vậy hai người từng động tay động chân, cho nên chúng ta cần phải cẩn thận một chút. Nhất là ngươi, nếu để hắn biết trù nghệ của ngươi còn cao hơn cả sư phụ thì….”
“Hai người các ngươi là ai? Lén la lén lút ở trong này làm cái gì?” Một tiếng quát lớn đánh gãy lời nói của hai người. Cùng nhau xoay lại, chỉ thấy một gã thanh y nam tử đứng cách bọn họ hơn ba bước, gương mặt gầy gò, mắt đào hoa, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, ba phần thanh nhã, bảy phần phong lưu. Hiện tại, trên tay trái hắn còn cầm theo mấy con cá, tay phải cầm thịt, giống như mới đi mua đồ ăn trở về.
“Ha hả, ngài là đầu bếp nơi này sao? Chúng ta cũng vậy, mới vừa cùng đội quân từ Diên Kinh tới đây.” Vân Phi Vũ cười khiêm nhường, nội tâm đã có chút lo lắng: “Người này ở phía sau từ khi nào? Đã nghe được bao nhiêu rồi?”
“Nga” Người nọ kéo dài thanh âm, sau đó lên tiếng: “Vậy còn đứng ở cửa làm gì, không mau đi vào đi, sư phụ vẫn luôn chờ các người đến.”
Thì ra là đồ đệ của người nọ, chỉ mong hắn không nghe được những lời trước đó. Thiếu niên kéo Trần Quang Bảo tới bên cạnh, mỉm cười nói: “Thì ra là sư huynh của Tiểu Bảo, thất kính thất kính, mời ngài đi trước!”
Người nọ không chút khách khí liền đi tới cửa, sau đó nhìn về phía hai người: “Sư huynh? Vậy là đồ đệ của sư thúc, cả hai người sao?”
“Ta tên Hạ Vũ, chỉ là đầu bếp.” Vân Phi Vũ cười ha hả trả lời, nhưng kéo người bên cạnh tới: “Hắn là sư đệ của ngài, tên là Trần Quang Bảo.”
“Sao? Ngươi chính là thiên tài Trần Quang Bảo mà sư thúc ta vẫn luôn miệng nhắc tới?” Ánh mắt người kia hiện lên một chút hứng thú.
“Người này thật đáng ghét, sao cứ kêu vị sư thúc kia, vị sư thúc kia luôn miệng như vậy. Sư phụ của ta còn lợi hại hơn sư phụ của ngươi nhiều.” Trần Quang Bảo phồng má, mím môi, trừng mắt nhìn người nọ.
“Phản ứng thật thú vị.” Triệu Nhất Thanh nhìn thấy vậy liền cảm thấy hứng thú, không kiềm chế được mà bắt đầu quan sát. “Gương mặt tròn tròn, mắt tròn tròn, mũi nho nhỏ, miệng nho nhỏ, hai gò má toàn thịt có vẻ rất thích hợp để niết (nhéo).” Trong lòng nghĩ như vậy thì tay cũng có chút ngứa ngáy, nếu không phải trên tay đang xách đồ thì chỉ sợ hắn sẽ thực sự nhéo lên.
Vân Phi Vũ bắt đầu cảm thấy đau đầu. Y biết tính tình trẻ con của Trần Quang Bảo lại tái phát, đang định mở miệng xoa dịu đi lại không ngờ người kia đột nhiên cười khẽ: “Ta tên là Triệu Nhất Thanh, coi như là đại sư huynh của ngươi. Sau này cứ gọi ta là đại sư huynh nha, Tiểu Bảo.”
“Người này thay đổi thật nhanh.” Thiếu niên trợn mắt há miệng.
Trần Quang Bảo ngây người, lập tức thốt lên: “Đừng có gọi ta là Tiểu Bảo, ngươi không phải là đại sư huynh của ta.”
“Ha hả, càng nhìn càng thú vị.” Triệu Nhất Thanh âm thầm vui vẻ, đang định tiếp tục trêu đùa thì cánh cửa ‘chi nha’ một tiếng, mở ra.
“Đi, ta đưa các người đi gặp sư phụ.” Nam tử nói xong, lập tức bước vào.
Vân Phi Vũ nhìn theo bóng dáng của hắn mà không khỏi khó hiểu, cảm thấy người này thật là lạ lùng, nhưng y cũng chẳng nghĩ ra đến tột cũng là lạ ở chỗ nào. Lắc đầu xua đi nghi vấn trong lòng, lôi kéo Trần Quang Bảo vẫn còn đang giận dỗi, đi theo.
Khi tìm được người nọ, phòng bếp vội vội vàng vàng, khí thế ngất trời. Triệu nhất Thanh đưa đồ vật trong tay cho một người khác: “Sư phụ, đầu bếp ở Diên Kinh tới rồi.”
“Nga” Một người đứng trước bếp trả lời, căn dặn người bên cạnh vài câu, sau đó xoay người đi tới chỗ bọn họ.
Người này chính là sư huynh của Lưu thúc, Triệu Xỉ, thoạt nhìn quả là một người đôn hậu, nhưng không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, thiếu niên hoàn toàn hiểu được vấn đề này.
“Chính là các ngươi?” Nhìn hai thiếu niên không cường tráng trước mắt, gương mặt còn có mang chút ngây thơ, Triệu Xỉ nhíu mày: “Chắc Lưu Bạch Phàm không đưa mấy tên kém cỏi nhất đến chỗ ta chứ hả? Hiện tại ta đã bận rộn lắm rồi, không có thời gian dạy dỗ các người.”
Không đợi hai người mở miệng, Triệu Nhất Thanh ho nhẹ: “Sư phụ, ta nghĩ sư thúc sẽ không làm như vậy đâu. Bọn họ một người là Trần Quang Bảo, một người tên là Hạ Vũ.”
“Trần Quang Bảo?” Triệu Xỉ nhìn quét qua hai người: “Là ai trong số hai người?”
Vân Phi Vũ biết Trần Quang Bảo vẫn đang cáu kỉnh lên hơi đẩy hắn lên phía trước, sau đó mở miệng: “Triệu sư phụ, hắn là Trần Quang Bảo, ta là Hạ Vũ.”
Triệu Xỉ quan sát hai người một lúc, chú trọng nhìn Trần Quang Bảo, sau đó gật đầu: “Lặn lội đường xa mệt mỏi. Nhất Thanh, ngươi đưa bọn hắn xuống nghỉ ngơi một lát.”
“Vâng, sư phụ.”
Sau đó quay sang phía hai người: “Dạo này rất bận, dùng xong bữa trưa thì hai người các ngươi đi giúp đỡ mọi người.”
Không thấy hắn trỉ chích như dự đoán, thiếu niên có chút kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn không biến sắc: “Vâng.”
Trên đường, Trần Quang Bảo thỉnh thoảng lại nhìn thiếu niên, tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói. Vân Phi Vũ hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì, thật ra y cũng vô cùng tò mò. Thái độ của người nọ không giống với những lời Lưu thúc miêu tả.
Vào phòng, hai người buông hành lý xuống, Triệu Nhất Thanh đưa bọn họ đi dạo một vòng, nói cho bọn họ nơi tắm rửa, vệ sinh. Vừa thấy hắn rời đi, Trần Quang Bảo lập tức nói ra nghi vấn trong lòng.
Vân Phi Vũ lắc đầu: “Không hiểu lắm, nhưng ta nghĩ do hiện tại quá bận rộn nên không có thời gian nghĩ linh ***. Dù sao quốc gia gặp nạn, ân oán cá nhân cũng không phải điều quan trọng, hơn nữa..” Y đột nhiên dừng lại, có chút thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thầm: “Nếu… những người kia cũng được như vậy thì thật tốt!”
Trần Quang Bảo chớp mắt mấy cái, những lời trước đó của thiếu niên thì hắn hiểu, nhưng câu cuối cùng thì hoàn toàn bó tay. Tuy rất muốn hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thiếu niên như vậy, hắn chung quy vẫn không dám mở miệng.
Ngồi im một lúc, Trần Quang Bảo có chút không kiên nhẫn, nắm tay kéo thiếu niên ra ngoài: “Tiểu Vũ, chúng ta đi tắm rửa, tóm lại hiện tại cũng không ngủ được.”
Nhìn mặt trời trên cao, hình như đã qua buổi trưa một lúc, thiếu niên gật đầu: “Được!”