(Chương này sẽ dùng ngôn ngữ hiện đại nha mọi người ^^)
Lang Liêm Thành, cha hắn là chủ tịch tập đoàn Lang thị, ông trùm trong ngành tài chính, tình nhân vô số nhưng chỉ cưới mẹ của hắn là Dương Uyển Như, trừ việc xuất thân dòng dõi thư hương của bà, nguyên nhân chủ yếu là do bà nhu thuận, nói trắng ra là yếu đuối.
Trong ấn tượng của Lang Ỷ Thần, mẹ hắn là dạng phụ nữ có khổ cũng chỉ dám giấu diếm trong lòng. Từ lúc mình sinh ra, hắn chưa bao giờ thấy bà nổi giận, cho dù biết cha hắn ở bên ngoài có vô số tình nhân mà bà cũng không oán thán dù chỉ một câu, nhưng khi không có người bên cạnh, bà luôn âm thầm rơi lệ.
Tuy rằng khi đó nhỏ tuổi, nhưng hắn cũng hiểu được người đàn ông kia không yêu mẹ mình, đối với ông ta mà nói thì mình chỉ là người kế nghiệp, mà mẹ mình cũng chỉ là vật trưng bày mà thôi.
Thực ra, hắn đã từng hỏi mẹ vì sao vẫn ở bên người đàn ông đó, lúc ấy, bà thản nhiên tươi cười, chỉ nói một câu: “Con còn nhỏ nên không hiểu.”
Đúng vậy, cho tới khi bà qua đời vì buồn tủi, lúc này hắn mới hiểu được, chỉ vì bà yêu người đàn ông kia.
Người đàn ông kia vẫn rất ít khi về nhà, nhưng trước lúc mười hai tuổi, cuộc sống của hai mẹ con bọn họ luôn bình yên, ấm áp, cho dù không có người kia thì bọn họ vẫn sống tốt, chính là…những thứ cân bằng chung quy sẽ bị phá vỡ.
Ngày đó, sinh nhật mười hai tuổi của hắn, khi mẹ hắn vui sướng nói rằng người đàn ông kia sẽ trở về chúc mừng, lúc ấy, hắn lập tức cảm thấy có chuyện gì đó thật kỳ quái, bởi vì người đàn ông đó trừ bỏ chu cấp vật chất cho bọn họ thì chưa khi nào làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người cha. Sự thật chứng minh hắn không hề sai lầm.
Khi người nọ đưa một người phụ nữ và một bé trai bước vào nhà, giây phút thấy nụ cười ấm áp hiền lành của người đàn ông đó, hắn biết mọi chuyện đã thay đổi.
Quả nhiên, người đàn ông kia không có ý giấu diếm, trực tiếp nói trước mặt mẹ mình rằng đứa trẻ kia là con của ông ta, mà người phụ nữ kia chính là người yêu ông ta tìm kiếm bấy lâu nay. Tuy không nói thẳng nhưng ý định của ông ta đã rất rõ ràng, chính là khiến cho mẹ hắn chủ động rời đi.
Lúc ấy, hắn vẫn là trẻ con nên không nhớ rõ mọi chuyện, chỉ nhớ rõ hai má tái nhợt của mẹ cùng nụ cười sắp vỡ tan trên gương mặt của bà.
Tiệc sinh nhật kết thúc trong không khí u buồn. Ba người kia rời đi rồi, mẹ không khóc cũng không nói chuyện, vô cùng im lặng, điều này khiến hắn cảm thấy lo lắng. Sự thật lại chứng minh thêm một lần nữa, dự cảm của hắn vô cùng chính xác.
Đột nhiên bừng tỉnh giữa đêm khuya, sợ hãi tích tụ trong lòng, khi hắn xông vào phòng mẹ đã thấy người phụ nữ đáng thương ấy mở to đôi mắt vô hồn nhìn trần nhà, mà ra trải giường trắng *** đã nhiễm một mảng máu tươi đỏ chói.
Mạng đã cứu được, nhưng *** thần thì suy sụp. Sau đó, người phụ nữ đó không hề tươi cười, mỗi ngày đều nằm trên giường, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuy rằng người đàn ông kia không nhắc lại chuyện đó nhưng ông ta cũng hiếm khi trở về hơn, cho tới khi hắn mười lăm tuổi, mẹ hắn vì đau buồn tích tụ lâu ngày mà qua đời. Còn người đàn ông kia không hề tỏ chút thương tiếc khi vợ mình ra đi, lập tức làm tang sự, một tháng sau đã đón mẹ con người đàn bà kia về nhà.
Hắn chỉ nhớ rõ, tối hôm đó, hắn bị người đàn ông kia ép buộc phải ăn chung bữa cơm.
Trên bàn cơm, người đàn ông kia tuyên bố một tháng sau sẽ cưới vợ, mà ông ta lại bắt hắn cùng hai người kia chung sống hòa bình, phải kêu người đàn bà kia là mẹ, kêu đứa trẻ kia là anh trai. Khoảnh khắc đó, rốt cuộc hắn cũng không thể nào nhẫn nhịn được nữa, đem bát cơm ném tới trước mặt ông ta.
Hắn nhớ rõ từng biểu hiện của người đàn ông đó, đầu tiên là run sợ, sau đó là nổi trận lôi đình, rống giận với hắn: “Sao lại vô học như vậy, rốt cuộc người đàn bà kia đã dạy mày cái gì?”
Ngay lúc ấy, hắn lật ngược chiếc bàn, sau đó cười lạnh nói: “Tôi chính là kẻ có mẹ nuôi nhưng không có cha dạy đấy, sao nào?”
Người đàn ông kia tức giận, gương mặt nổi đầy gân xanh, cuối cùng, sau khi người đàn bà kia khuyên giải an ủi mới nguôi ngoai.
Sau đó, hắn muốn ở trong ký túc xá của trường, người đàn ông kia lập tức đồng ý. Hắn cũng không để ý tới thái độ của ông ta, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái gia đình khiến hắn hít thở không thông này mà thôi.
Ông trời rất công bằng, không cho hắn hạnh phúc vĩnh cửu nên đã ban cho hắn một bộ óc thông minh. Hắn tốt nghiệp đại học y khi mới hai mươi tuổi, sau đó trở thành bác sĩ trưởng khoa của một bệnh viện lớn.
Kỳ thực, hắn vô cùng ghét màu trắng lạnh lẽo cùng mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, nhưng chỉ có y học mới là lĩnh vực duy nhất là Lang gia không đụng tới mà thôi.
Trước khi qua đời, mẹ nói hắn đừng ôm hận trong lòng, nhưng làm sao hắn có thể không hận. Hắn sợ nỗi hận của mình sẽ thúc đẩy bản thân trả thù, chính vì vậy, hắn chọn cách tránh xa bọn họ.
Nhưng vận mệnh trêu ngươi, hắn không muốn chơi trò trả thù vô vị ấy, nhưng cơ hội lại tự động dâng tới trước cửa.
Chín năm trôi qua, hắn chưa từng quay lại ngôi nhà đó dù chỉ một lần, mặc kệ là do người đàn ông kia ra lệnh hay do người đàn bà kia cầu xin, hắn đều một mực cự tuyệt. Hắn tuyệt đối không muốn bước chân vào gia đình đó một lần nào nữa.
Chính là, đêm đó, sau khi vui chơi xong, hắn đưa một người phụ nữ trở về nhà trọ lại phát hiện có người đang đứng trước cổng, thân hình mảnh khảnh, gương mặt *** tế, trắng trẻo. Tuy đã lâu không gặp, nhưng hắn nhận ra người nọ là con của người đàn bà kia, là anh trai trên danh nghĩa của hắn, Lang Minh Tuấn.
Hắn mặc kệ, chỉ ôm người phụ nữ của mình vào phòng, khi hắn chuẩn bị đóng cửa, người nọ lại run run nói một câu: “Tiểu Thần, về nhà đi.”
Để người nọ ở lại ngoài cửa, hắn ôm lấy người phụ nữ kia mà chìm vào giấc mộng. Sáng sớm hôm sau, khi lấy báo và sữa, hắn phát hiện người nọ đang tựa vào cửa mà ngủ. Trời đã vào thu, ban đêm có chút lạnh lẽo.
Mặc dù không muốn để ý, nhưng nhìn gương mặt ửng hồng bất thường của người nọ, hắn đành phải ôm đống phiền toái kia vào phòng, lúc này mới phát hiện y rất nhẹ.
Hắn biết người anh trai này được sinh ra khi chưa đủ tháng nên từ nhỏ đã yếu ớt, hay đau ốm. Kỳ thực, nghĩ đi nghĩ lại thì mẹ con bọn họ cũng đáng thương, nhưng mẹ hắn quan đời không khỏi liên quan tới bọn họ, cho nên hắn không thể đối xử tốt với hai người, cũng không đặc biệt chán ghét, hắn chỉ hận người đàn ông kia mà thôi.
Biết Lang Minh Tuấn cảm lạnh, tuy trong lòng không vui, nhưng mặc kệ người bệnh không phải là nguyên tắc của hắn. May mà hôm đó hắn được nghỉ.
Được hắn chăm sóc cẩn thận nên người kia cũng tỉnh lại. Thấy sâu trong ánh mắt y tràn ngập vui sướng, mà trên mặt cũng xuất hiện sắc hồng khả nghi, kinh nghiệm tình trường đột nhiên nhen nhóm trong tâm trí hắn thứ gì đó, một kế hoạch đã được dựng lên.
Thời gian sau này, hắn thường xuyên quay về ngôi nhà kia, không vì cái gì khác, chỉ vì Lang Minh Tuấn, cùng y nói chuyện phiếm, kể cho y nghe những tin tức thú vị. Rõ ràng là một người trưởng thành đã hai mươi sáu tuổi mà y lại đơn thuần như một đứa trẻ, luôn tràn ngập tò mò với tất cả mọi thứ.
Mọi việc đều tiến triển theo kế hoạch, nhưng trong lòng hắn lại không hề vui vẻ. Mỗi khi đối diện với đôi mắt sáng người kia, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy tội lỗi.
Nhưng nhớ tới chuyện mẹ mình qua đời trong đau khổ, hận thù trong lòng không thể kiềm chế. Rốt cuộc, hắn đã đạt được ý nguyện, chiếm được người nọ.
Kỳ thực hắn cũng không đặc biệt thích đàn ông, mặc dù đã từng cùng đàn ông lên giường, nhưng đó chỉ là hành động thỏa mãn nhu cầu thường tình mà thôi, cho tới khi ôm lấy thân thể mảnh khảnh này, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp cùng thỏa mãn.
Giai đoạn cuối cùng của kế hoạch, tất cả mọi chuyện sẽ được kết thúc bên bàn cơm.
Người đàn ông gọi là cha kia vẫn đối xử lạnh lùng với hắn như trước, khẩu khí vẫn luôn cao ngạo giống như mệnh lệnh. Khi nghe người nọ ra lệnh cho hắn quay về hỗ trợ công ty, hắn chỉ lạnh lùng cười: “Không hứng thú.”
Người đàn ông kia lại ngẩn ra, thời gian gần đây hắn thường về nhà nên ông ta nghĩ hắn có ý định tiếp quản sự nghiệp gia đình, đâu ngờ rằng hắn lại từ chối thẳng thừng như vậy, không khỏi thốt ra: “Vậy mày trở về đây làm gì?”
Lúc ấy, hắn vong tay ôm lấy bả vai Lang Minh Tuấn, hôn y trước mặt người nọ, sau đó ngả ngớn đưa tay vào áo của y, cố ý không nhìn gò mái tái nhợt ấy: “Tôi có hứng thú với con trai của ông, ôm hắn rất thoải mái, rất ấm áp.”
Người đàn ông kia không thể kiềm chế cơn giận, đem bát ném tới trước mặt hắn, mà hắn chỉ thoải mái tươi cười rời đi, cố ý không nhìn tới cặp mắt rưng rưng cùng vẻ bi thương trên gương mặt người nọ.
Báo thù xong rồi, nhưng trong lòng lại không hề thoải mái. Ánh mắt bi thương của người nọ vẫn ám ảnh hắn. Kỳ thực, nghĩ lại một chút sẽ thấy bản thân cùng người đàn ông kia rất giống nhau, vô tình tàn khốc, quả nhiên là cha con cùng huyết thống.
Vì muốn mau chóng quên đi người nọ, hắn làm việc điên cuồng, cho tới một hôm, cả ngày thực hiện mấy cuộc giải phẫu, hắn mệt mỏi không chịu nổi, đang chuẩn bị trở về nhà nghỉ ngơi, khi vừa đặt tay lên xe lại bị người ta đánh úp lại.
Mà kẻ đánh đập hắn lại là người phụ nữ trước kia đã bị hắn đá. Nếu không phải hôm đó quá mệt mỏi, bằng trình độ taekwondo đệ lục đẳng của mình, chắc chắn hắn sẽ không ăn đòn nhiều như vậy.
Nhịn xuống cảm giác đau đớn trên cơ thể, hắn chỉ muốn trở về nhà ngủ một giấc ngon lành, đạp chân ga xe ô tô tới mức lớn nhất. Có lẽ sâu trong tâm trí hắn đã muốn điều đó xảy ra. Khi hắn cùng một chiếc xen container đụng vào nhau, ý niệm cuối cùng hiện lên trong đầu là ‘mọi chuyện đã kết thúc’…..