Máu tươi nhuộm đỏ trước mắt Vân Phi Vũ, nhìn mấy cỗ thi thể nằm chung quanh, loại thảm cảnh này khiến tim y quặn thắt lại vì đau đớn: “Chung quy cũng tại ta làm hại bọn họ, nếu ta không tới nơi này…..”
Giờ phút này, trên gương mặt người nọ còn có thể nụ cười ngọt ngào đến tang tóc, giống như việc truy đuổi đám nam nhân nữ nhân trước mặt rất vui vẻ, rất đáng hưởng thụ.
Nhìn hắn tựa ác ma khiến Vân Phi Vũ không nhịn được đau lòng, y giống như phát cuồng mà lao về phía người nọ lại không ngờ bị Hoàng Trang giữ chặt.
“Chờ chút!”
“?” Thiếu niêng nghi hoặc quay lại nhìn hắn.
“Rất giống, loại tình huống này cùng bảy năm trước rất giống nhau.” Hoàng Trang thì thầm nói nhỏ, đảo mắt nhìn Lí Lam Phong đang đứng bên cạnh: “Lam Phong, ta nghĩ bộ dạng của giáo chủ có gì đó không ổn, rất giống với bảy năm trước. Hai người chúng ta cùng tiến lên, ta hấp dẫn lực chú ý của hắn, ngươi thử dùng ngân châm phong bế huyệt đạo của hắn, thế nào?”
Lí Lam Phong lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy chỉ với hai người chúng ta là có thể khống chế được giáo chủ? Chỉ sợ còn chưa kịp tiếp cận đã bị hắn cho một trưởng bay xa.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hoàng Trang phiền lòng nhức đầu, “Hiện tại giáo chủ như vậy, cũng không thể tùy tiện để Tiểu Vũ tiến lên mạo hiểm. Ngươi nên hiểu được vị trí của y trong lòng giáo chủ.”
“Hoàng đại ca, ta không sao, Thánh nhất định sẽ không khiến ta bị thương.” Vân Phi Vũ nghe những lời bọn họ nói, tuy rằng không thể hiểu được toàn bộ, nhưng đại khái cũng nghe ra được, dường như Thánh của hiện tại có chút không ổn.
“…..”
“Tin tưởng y đi.” Lí Lam Phong mở miệng: “Hơn nữa, ta cảm thấy hành vi của giáo chủ lúc này giống như đang phát tiết, không phải đánh mất lí trí, nói không chừng hắn vốn vô cùng tỉnh táo.”
“Sao lại như thế…..” Hoàng Trang nhìn Hải Đường viện hỗn độn trước mắt.
“Ta đi tìm hắn.” Vân Phi Vũ hốt hoảng, vừa rồi thấy người nọ theo sau một nữ tử, đợi một lát nữa, chỉ sợ nàng sẽ….
Liều mạng hét to cùng Hoàng Trang, y nhanh chóng đuổi theo hướng người nọ vừa bỏ đi.
Dọc đường đi lại thấy mấy cỗ thi thể, tâm Vân Phi Vũ không khỏi lạnh lẽo, nhưng phía trước truyền tới tiếng vang mỏng manh càng hấp dẫn lực chú ý của y.
Theo thanh âm kia, y rốt cuộc tìm thấy nam nhân bên cạnh một hòn giả sơn, mà hiện tại, bàn tay của hắn đang bóp chặt cổ nữ nhân nọ, mỉm cười thì thầm điều gì đó.
“Thánh, buông nàng ra.” Bất chấp hắn đang không bình thường, sắc mặt nữ nhân kia dầm tím tái, nếu tiếp tục nắm chặt như vậy chắc chắn sẽ chết.
Tư Vũ Thánh nghe thấy thanh âm quen thuộc, chậm rãi xoay người, tới khi nhìn thấy đích thật là thiếu niên, hắn lập tức ném nữ tử sang một bên, vui vẻ chạy về phía y.
“Tiểu Phi Vũ”
“Quả nhiên hắn vẫn đang thanh tỉnh.” Vân Phi Vũ chậm rãi bước tới gần, trầm giọng hỏi: “Vì sao giết bọn họ?”
Nam nhân tỏ vẻ vô tội chớp chớp mắt, hùng hồn nói: “Bởi vì bọn họ hại ta bị Tiểu Vũ Nhi giận.”
“Chỉ vì lí do này?” Vân Phi Vũ không thể tin nổi, vì sao nam nhân này lại lộ vẻ mặt thản nhiên, dùng loại biểu tình hồn nhiên nhất mà nói ra những lời này.
“Vậy còn chưa đủ sao?” Tư Vũ Thánh quấn chặt lấy y, thoải mái híp mắt, dụi dụi: “Ở sau lưng ta nói ba hoa cùng Tiểu Vũ Nhi, bọn họ đều đáng chết!”
“Huynh….” Vân Phi Vũ lập tức đẩy hắn ra: “Huynh thực không nói lí lẽ, huynh coi mạng người là cái gì? Lúc trước, người đem bọn họ nuôi dưỡng trong này chính là huynh, mà hiện tại vừa nói bỏ là đem bọn họ giết hết, như vậy, nếu ngày nào đó huynh chán ghét ta, có phải cũng giết chết ta giống như bọn họ?”
“Tiểu Phi Vũ, ta không có, ta đã chuẩn bị đưa hết bọn họ đi nơi khác, chính là….” Nam nhân đột nhiên giận tái mặt: “Bọn họ không nên làm chuyện dư thừa, kéo theo đệ vào chuyện này.”
“Khiến ta liên lụy vào chuyện này không phải là huynh hay sao?” Thiếu niên tức giận, cả người phát run: “Nếu huynh đưa bọn họ đi ngay từ đầu thì sự việc hôm nay sẽ có cơ hội phát sinh sao? Lúc trước, người cho bọn họ hy vọng chẳng phải là huynh? Một bên nói thích ta, một bên lại chạy tới bên cạnh bọn họ tìm vui, vậy rốt cuộc việc này là lỗi tại ai? Nếu nói là ta không nên yêu huynh, ta đây cũng không ham.”
“Loại nam nhân hỗn trướng như vậy không có cũng chẳng sao.” Rốt cuộc Vân Phi Vũ cũng không thể chịu được hỏa nộ trong lòng, xoay người bước đi.
Vân Phi Vũ thực sự nghĩ không ra, rốt cuộc nam nhân này nghĩ gì, xem mạng người như trò đùa, tội lỗi của mình thì đổ hết cho người khác. Vì sao lúc trước y lại cảm thấy hắn đáng yêu mà xem thường bản tính tàn nhẫn lãnh huyết của hắn? Là vì quá yêu nên trở thành mù quán hay sao?
Nhưng không chờ Vân Phi Vũ bước tới bước thứ hai, người nọ đã lập tức ôm chặt y từ phía sau, mặc cho y giãy dụa đá đạp lung tung cũng không thoát được hai cánh tay cứng như sắt đang ghì trên lưng.
Hai người giằng co không biết bao lâu, cho tới khi Vân Phi Vũ không còn khí lực, đành phải ngồi yên trong lòng nam nhân.
Tĩnh tâm, cẩn thận nghĩ lại mới phát giác vừa rồi thiếu chút nữa lại phạm sai, nếu mình tiếp tục bỏ đi thì không phải lại giống mới nãy hay sao? Nếu nam nhân lại không khống chế được, hậu quả sẽ vô cùng bi thảm. Nghĩ tới đó, y không chịu đựng nổi, mồ hôi lạnh lại đua nhau chảy ròng ròng, thầm cảm thấy may mắn vì mình bỏ đi không thành.
Âm thầm thở dài, Vân Phi Vũ khẽ vuốt lên tay nam nhân, ôn nhu lên tiếng: “Thánh, chúng ta rời khỏi nơi này, trở về Lạc Vũ Hiên được không, ngoan, buông tay ra, chúng ta trở về.”
“….” Nam nhân không nói một lời nhưng cánh tay đã chậm rãi buông lỏng.
Xoay người nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp không chút biểu tình, đôi mắt phượng hẹp dài trầm lặng, nhưng ánh mắt lại dõi theo từng cử động của mình, giống như sợ hãi mình đột nhiên biến mất, không dám chớp mắt dù chỉ một lần.
“Là những lời vừa nãy khiến hắn tổn thương sao?” Vân Phi Vũ có chút đau lòng, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt hắn, sau đó tươi cười: “Đi thôi, chúng ta trở về.”
Nắm lấy tay hắn, nam nhân lẳng lặng đi theo phía sau. Tuy rằng không quay đầu lại nhưng thiếu niên cảm nhận được, ánh mắt nam nhân vô cùng cố chấp, một khắc cũng không rời khỏi mình.
Khi tới cửa, thấy Hoàng Trang cùng Lí Lam Phong, Vân Phi Vũ gật đầu cùng bọn họ. Y biết hai người đã xử lí ổn thỏa mọi chuyện ở nơi này, mà Tư Vũ Thánh vẫn chưa chịu thốt lên một từ, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt, căn bản không để ý tới sự tồn tại của những người khác.
Thong thả bước đi, hạ nhân nhìn thấy bọn họ đều tránh qua một bên hành lễ. Danh tiếng của thiếu niên sớm đã truyền khắp nơi trong giáo, tuy nam nhân rất ít lộ diện, nhưng hiện tại thấy hai người thân mật như vậy, mọi người đều có thể đoán ra, tuyệt sắc nam tử đang sánh vai cùng thiếu niên chính là vị giáo chủ đại nhân thần bí kia.
Đi suốt một canh giờ, hai người mới trở lại Lạc Vũ Hiên, nhìn nam nhân vẫn trầm mặc không nói, Vân Phi Vũ có chút bất đắc dĩ, nhưng hiện tại y đã vô cùng mệt mỏi, nghĩ một chút liền nói: “Thánh, chúng ta đi ngâm mình trong ôn tuyền thôi.”
Tư Vũ Thánh nhìn y, vẫn không trả lời.
“Không nói lời nào coi như huynh đồng ý.” Thiếu niên nắm tay kéo hắn tới hậu viện.
Cởi sạch y phục, chậm rãi tiến vào trong ôn tuyền đang bốc hơi nghi ngút, cảm giác mệt mỏi cả một ngày dần tan biến, tâm tình cũng trở nên thoải mái, mà khi thấy bộ dạng của nam nhân, y đành phải bước tới gần hắn: “Ngay cả cởi y phục cũng không chịu sao, thật sự là… phải làm thế nào với huynh đây?”
Cởi bỏ thắt lưng, mở y phục của hắn, tay đột nhiên bị đè lại, mới ngẩng đầu đã bị nụ hôn nóng bỏng cuồng loạn bao phủ.
“Ngô….Thánh….”
Y phục bị nam nhân xé thành từng mảnh nhỏ, Vân Phi Vũ còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy mình bị đặt lên tà tháp, mà nụ hôn của nam nhân cũng nhanh chóng lan ra toàn thân.
Khoảnh khắc hắn tiến vào, Vân Phi Vũ cảm giác rất đau đớn, nam nhân nhẹ nhàng run rẩy vài cái, sau đó giống như biến thành dã thú, điên cuồng, kịch liệt.
Từng đợt lại từng đợt va chạm mạnh mẽ đánh tới khiến thiếu niên tưởng như thân thể của mình sẽ nhanh chóng tan ra. Y yên lặng nhịn xuống, bởi y hiểu được, hiện tại nam nhân đang bất an, y lại không biết dùng từ ngữ nào để an ủi hắn, đành phải ôm chặt, dùng thân thể bao chặt lấy hắn, truyền hơi ấm cho hắn.
Trời đất quay cuồng, hai người từ tà tháp tới ôn tuyền, lại từ ôn tuyền tới trên giường, một kẻ dây dưa biến thành hai người đều khát vọng lẫn nhau. Cho tới khi thiếu niên không thể tiếp tục tiếp nhận mà mê man, trận hoan ái kịch liệt này mới chính thức kết thúc.