(gió nổi mây vần)
Tại Đông Dương thành, trong biệt viện của Vân gia, Vân Kính Thiên nhìn nhi tử của mình, nhíu mày: “Dương Nhi, ngươi thực sự không muốn theo ta tới Diên Kinh?”
Vân Khoảnh Dương lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Phụ thân, khó có cơ hội tìm được tổng đàn của ma giáo, hài nhi muốn tự mình tìm hiểu một phen.”
“Nhưng mà….”
“Phụ thân an tâm, hài nhi biết mình là gia chủ Vân gia, đương nhiên sẽ đặt an toàn bản thân lên hàng đầu. Lần này đi là để xác định thực hư, tự mình biết giữ chừng mực, sẽ không xâm nhập vào nơi đó.” Vân Khoảnh Dương cam đoan.
Vân Kính Thiên thấy hắn đã quyết tâm như vậy nên cũng không tiếp tục miễn cưỡng, gật gật đầu: “Vậy cũng được, chẳng qua ngươi nhất định phải chú ý an toàn, dù sao nơi đó cũng là tổng đàn ma giáo, phải cân nhắc hết thảy.”
“Vâng, hài nhi hiểu được.”
“Còn nữa, ngươi đã nhớ rõ đặc điểm của ma giáo giáo chủ hay chưa? Nhớ kỹ, gặp kẻ mang theo mặt nạ bạc thì phải nhanh chóng tránh đi. Kẻ đó âm hiểm, lắm mưu ma chước quỷ, ngàn vạn lần phải cẩn thận.”
Vân Khoảnh Dương cười nhẹ: “Hài nhi hiểu nên làm như thế nào, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng. Lần này hài nhi chỉ muốn cùng hắn tiếp xúc, không nghĩ phải liều mạng, toàn thân trở về chắc hẳn không khó, hơn nữa, lần này trừ bỏ “ảnh”, hài nhi còn đem theo một trăm thiết vệ, mong phụ thân an lòng.”
“Vậy được rồi, hết thảy phải cẩn thận.” Vân Kính Thiên vỗ về vai hắn, xoay người lên ngựa, sau đó lại quay đầu ngựa lại nhìn hắn: “Có lẽ ta phải ở lại Diên Kinh một thời gian dài, nếu bên ma giáo không có gì tiến triển, ngươi lập tức tới Diên Kinh tìm ta.”
Vân Khoảnh Dương cung kính gật đầu: “Hài nhi đã biết, chúc phụ thân thuận buồm xuôi gió!”
“Ân, ngươi cũng cẩn thận.”
Nhìn người nọ mang theo một đội binh mã rời xa, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng, vẻ mặt Vân Khoảnh Dương lập tức biến đổi, lạnh lùng lên tiếng: “Đã chuẩn bị tốt hết chưa?”
“Chuẩn bị tốt.” Vô Hỉ đột nhiên xuất hiện.
“Truyền lệnh xuống dưới, lập tức xuất phát đi Giang Nam trấn.” Vân Khoảnh Dương hạ lệnh.
“Tuân mệnh.”
Chắp tay sau lưng đứng một mình ở cửa, cảm nhận được một vài hơi thở ẩn dấu chung quanh bỗng nhiên biến mất, hắn lộ vẻ châm chọc, kinh thường nói: “Đã đi rồi sao? Còn tưởng rằng phải theo sát một đoạn đường nữa để giúp vui chứ, thực khiến người ta thất vọng.”
Mấy đạo bóng người nhanh chóng rời đi, căn bản không biết hành tung của mình đã sớm bị phát hiện. Kỳ thực, việc bị theo dõi đối với Vân gia mà nói thì chẳng khác nào cơm bữa. Bọn họ đi lại đều gióng trống khua chiêng, ngại chi bị kẻ khác theo dõi.
……………………
Diên Kinh, Thân Vương phủ.
Tích Vô Nhai ngồi trước thư trác, tay trái cầm bản trướng sách (sổ kê khai), tay phải cầm bút vẽ mấy đường, sau đó lật lại từ đầu một lần, phát hiện phía trên chỉ còn sót lại một vài cái tên, hắn không khỏi lộ ra nụ cười thư thái.
Vào triều đã mấy tháng nay, mỗi ngày hắn đều phải tranh cãi với người trong triều để tìm biện pháp đối phó, loại trừ hết vây cánh của Vân gia. May mắn, hắn còn được thủ hạ trước kia của phụ thân là Mạc Ngôn tương trợ, nếu không, dựa vào một mình hắn, chỉ sợ rất khó thanh trừ những người này.
“Chẳng lẽ Vân lão tặc kia ngồi yên không được nên gấp rút tới đây?” Hắn buông quyển sách trong tay, đứng dậy vặn vẹo thắt lưng.
“Vương gia, có thư khẩn từ Thanh Châu thành gửi tới.” Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng bẩm báo.
“Mang vào.” Kiềm chế kích động trong lòng, hắn tựa lưng lên ghế thầm đoán: “Là tin tức của Tiểu Vũ sao?”
Bức thư nhanh chóng được đưa vào, hắn nhanh chóng mở ra, nhìn tới những chữ đầu tiên là ‘Vân Kính Thiên….” nên có chút thất vọng, nhưng vẫn bình tĩnh đọc xong bức thư.
Theo như trong thư, quả nhiên Vân lão tặc đã bắt đầu hành động, ba ngày trước đã bắt đầu xuất phát từ Đông Dương thành, thẳng đường tới Diên Kinh. Nhưng có một điểm khiến hắn không sao hiểu được, Vân Khoảnh Dương vẫn luôn theo cạnh Vân Kính Thiên lại dẫn theo một đội binh mã tiến về phía đông, điều này thực sự khiến người ta vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ phía đông có cái gì?
Suy nghĩ cả nửa ngày cũng không tìm được đáp án, hắn cầm lấy bức thư, cẩn thận đọc lại một lần, ánh mắt dừng lại ở hàng chữ cuối cùng “tin tức của Vân công tử tạm thời chưa có, đang tiếp tục tra tìm, có tin tức lập tức thông báo cho ngài, đừng nóng vội!”
“Aizzz….” Tích Vô Nhai thở dài, đứng dậy đẩy cánh cửa sổ trước mặt ra, từng cơn gió lạnh vờn trên mặt nhưng không thể xua tan lo lắng cùng cảm giác nhớ nhung trong lòng hắn.
Tích Vô Nhai biết hiện tại không phải thời điểm có thể vì tình mà phiền não, hắn xoay người nhét thư vào trước ngực, ra lệnh cho người đứng ngoài cửa: “Chuẩn bị ngựa, ta muốn tiến cung diện thánh.”
“Tuân mệnh.”
Tiếng bước chân xa dần, hắn nói nhỏ cùng khoảng không bên cạnh: “Dạ Phong, ngươi lập tức tới phủ tướng quân, truyền lời cho Mạc Ngôn tướng quân rằng ta cùng hoàng thượng đợi y ở ngự thư phòng.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Bên người thổi qua một trận gió nhẹ, hắn biết người đã đi xa, nhanh chóng vào thư phòng mặc triều phục.
……………….
Tuy hiện tại đang là mùa đông, nhưng thời tiết hôm đó có chút nóng nực, Vân Phi Vũ bước đi mà đôi chân như nhũn ra, giờ phút này đã ướt đẫm mồ hôi, miệng khô lưỡi nóng, trong lòng không ngừng hối hận, nếu sớm biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế này thì y nhất định sẽ đem theo bản đồ mới ra ngoài đi dạo. Nhưng nghĩ lại một chút, không biết nơi này có bản đồ hay không nữa….
Từ sau khi mệt mỏi rồi ngất xỉu ở ôn tuyền, y đã bị Tư Vũ Thánh trông coi càng thêm nghiêm ngặt, không cho phép tùy tiện rời khỏi phòng, còn bắt y mỗi ngày phải uống mấy chén thuốc bổ đắng như mật, cứ giằng co như vậy bốn ngày nay, hiện tại đã khiến y khổ sở nói không nên lời.
Vân Phi Vũ hiểu được là người nọ quan tâm mình, nhưng dù sao bản thân cũng là nam nhân, tuy rằng thân thể có chút suy nhược nhưng cũng không tới nỗi không được phép ra gió. Hôm nay thật vất vả, tranh thủ lúc người nọ ra ngoài làm việc, y lén chạy ra ngoài tìm chút không khí thoáng đãng, tiện thể thăm quan Lạc Vũ Hiên.
Lạc Vũ Hiên thật sự rất lớn, Vân Phi Vũ đi qua đi lại tới tận giờ ngọ vẫn chưa thấy một chút cảnh trí nào lặp lại, nhưng cũng chính vì vậy mà y không tìm thấy đường trở về. Vốn định đi tới cuối đường sẽ tìm được lối ra, hiện tại, nhìn ra phía trước, y cảm thấy đó là một hy vọng xa vời.
Lúc này y vừa đói lại vừa mệt, giương mắt nhìn khắp nơi liền đi tới một gốc cây đại thụ, đặt mông ngồi xuống nghỉ ngơi, đồng thời cũng hy vọng có ai đó mau chóng xuất hiện.
Nghĩ như vậy, bên tai lại thật sự nghe được tiếng bước chân, y đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy phía xa có một gã hộ vệ đang đi thẳng về hướng này.
Người nọ thấy y từ phía xa liền dừng lại, sau đó tiến lên thi lễ: “Kiều công tử, ngài đang dạo chơi trong hoa viên này sao?”
Người nọ là hộ vệ của Lạc Vũ Hiên, Vân Phi Vũ cũng có chút ấn tượng, y lập tức đứng lên, mỉm cười nói: “Thời tiết hôm nay rất đẹp nên ta ra ngoài tản bộ một chút, không biết nên xưng hô với vị đại ca này như thế nào đây?”
“Tiểu nhân họ Thượng, tên Vô Minh, Kiều công tử cứ trực tiếp kêu tên của tiểu nhân là được, gọi đại ca thì tiểu nhân không dám.”
Thái độ người này nghiêm túc lại biết tôn kính, có chút gì đó khiến Vân Phi Vũ cảm giác không thoải mái, nhưng quan hệ giữa y cùng Tư Vũ Thánh đã lan truyền trong ma giáo, những người này đương nhiên sẽ biểu hiện như thế. Y đương nhiên biết nguyên do, trong lòng cũng đương nhiên hiểu: trong mắt bọn họ, kỳ thực y cũng chỉ là một gã nam sủng đang được sủng ái mà thôi.
Vân Phi Vũ rõ ràng, nếu bản thân đã yêu người nọ thì bị gán cho thân phận đó là điều khó tránh khỏi, nhưng y cũng không để ý, người khác nói như thế nào là việc của họ, hắn yêu y là được rồi.
Xem nhẹ biểu hiện trên mặt người nọ, y trực tiếp mở miệng: “Thượng đại ca, ta muốn hỏi làm thế nào mới có thể trở về nơi ta đang ở đây?”
Thượng Vô Minh vừa nghe vậy, vẻ mặt không khỏi sợ hãi: “Kiều công tử ngàn vạn lần không nên xưng hô cùng tiểu nhân như vậy, kêu tên tiểu nhân là tốt rồi. Ngài lạc đường phải không, đúng lúc tiểu nhân cũng đang rảnh rỗi, vậy dẫn đường cho ngài cũng được. Nơi này rất lớn, người không quen thuộc tất nhiên sẽ dễ lạc đường.”
Vân Phi Vũ cúi đầu ngẫm nghĩ, mỉm cười gật đầu: “Vậy làm phiền Thượng đại ca, huynh cũng không cần khách khí như vậy, cứ gọi thẳng tên của ta hoặc Tiểu Vũ cũng được.”
“Không dám không dám, Kiều công tử, mời ngài qua bên này!” Người nọ lập tức bước về phía trước, thái độ cung kính vẫn chẳng thay đổi.
Thấy hắn như vậy, Vân Phi Vũ cũng không tiếp tục miễn cưỡng, đành phải mỉm cười theo sát phía sau.